Nghe phiên bản audio của truyện:

[Chào mừng, nhà phát triển mới!]

"...Hả?!"

Ngay khoảnh khắc tôi bừng mở mắt, một dòng thông báo mờ ảo hiện ra trước mặt.

Phía sau nó, tôi thấy mình đang ngồi chễm chệ giữa một nhà hát opera tráng lệ.

Đèn đóm tắt ngấm. Bức màn nhung dày cộp đã được kéo lại. Từng hàng ghế trống trải dài trong bóng tối, ban công phía trên cũng im lìm một cách ghê rợn.

Điều đáng lo ngại nhất ư?

Tôi ướt đẫm mồ hôi.

"....."

Tôi đã làm việc quá sức à?

Thử véo má mình, nhưng cảm giác đau vẫn còn đó.

Vậy thì...?

[Đây không phải ảo giác, cũng không phải giấc mơ! Đây là một kịch bản có thật từ Hệ Thống Nhà Phát Triển Kinh Dị!]

Một thông báo mới lóe lên và dạ dày tôi chùng xuống.

[Bạn chính là người may mắn được Hệ Thống Nhà Phát Triển Kinh Dị lựa chọn!]

[Nói ngắn gọn, chúng tôi sẽ giúp bạn tạo ra những trò chơi kinh dị xuất sắc!]

"Không, tôi không muốn. Thả tôi ra."

Dù đây là cái quái gì, tôi cũng không muốn dính dáng gì đến nó.

Tôi đã có thể cảm thấy dạ dày mình đang quặn lên.

'A... mình thấy buồn nôn quá đi mất.'

[Xin đừng lo lắng! Nếu không hài lòng với dịch vụ của chúng tôi, bạn luôn có thể từ bỏ!]

[Chúng tôi luôn cố gắng cung cấp dịch vụ tốt nhất]

Ồ, hay quá.

Để tôi bỏ cuộc ngay bây giờ.

Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, dạ dày tôi bắt đầu dịu lại.

Nhưng cũng chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi mà thôi.

[Nhưng trước khi quyết định, chúng tôi sẽ để bạn chạy thử một kịch bản]

"A."

Cơn cồn cào quay trở lại. Mạnh mẽ hơn trước.

Tôi có thể cảm thấy một làn sóng bất an đang bao trùm lấy mình.

[Nhưng xin đừng lo lắng!]

[Như một món quà chào mừng, chúng tôi sẽ cung cấp cho bạn một gói quà khởi đầu cho người mới]

[Không chỉ vậy, chúng tôi cũng sẽ cung cấp cho bạn thông tin độc quyền liên quan đến kịch bản!]

[Tất cả những điều này là để giúp bạn trở thành một nhà phát triển game giỏi hơn!]

Bụp!

Vài món đồ đột ngột xuất hiện từ hư không.

Tôi vội vàng chụp lấy chúng.

"Cái gì đây...?"

Nhìn xuống, tôi thấy bốn món đồ: một chiếc mặt nạ trắng, một tờ giấy trắng, một cái bộ đàm, và một cặp nút bịt tai.

Một cửa sổ nhỏ hiện lên trên mỗi món đồ.

Nhìn kỹ hơn, tôi nhận thấy mỗi món đều có tên và một dòng mô tả nhỏ.

─────

[Mặt Nạ Vô Diện]

Một chiếc mặt nạ đơn giản dùng để che giấu danh tính của bạn. Có rất nhiều kiểu dáng khác nhau để bạn thử.

: Không tiêu hao.

[Máy In Tâm Trí]

Vẽ ra bất cứ thứ gì tâm trí bạn đang nghĩ đến.

: [1] Lần dùng

[Nút Bịt Tai]

Chặn mọi tiếng nhạc trong mười phút.

: [1] Lần dùng

[Bộ Đàm]

Chỉ là một cái bộ đàm thông thường.

: Không tiêu hao.

─────

...Một lần dùng?

Nút bịt tai? Mặt nạ? Máy in tâm trí? Bộ đàm? Đây là gói quà khởi đầu đấy à?

Đây là trò đùa kiểu gì vậy?

Làm sao mà tôi dùng được mấy món này cơ chứ? Bốn món đồ này thì giúp được gì cho tôi? Như đổ thêm dầu vào lửa, tôi đọc dòng mô tả của cái Bộ Đàm.

Nó đang chế nhạo mình à?

Tạch!

Nhấn vào cái bộ đàm, tất cả những gì tôi nhận lại chỉ là một tiếng rè rè yếu ớt.

"Nhảm nhí thật..."

Như thể vẫn chưa đủ vô dụng, ánh mắt tôi dừng lại trên chiếc mặt nạ vô diện trước mặt. Trắng tinh, không một đường nét, chỉ có độc hai hốc mắt trống rỗng. Vậy thôi—không hoa văn, không chi tiết, chỉ một chiếc mặt nạ trống trơn.

"Tại sao lại cần phải che giấu danh tính chứ? Khoan đã..."

Một ý nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu tôi, và tim tôi chùng xuống.

"Đừng nói là...? Lũ quái vật sẽ nhớ mặt mình?"

A, bỏ mẹ rồi.

Tôi thực sự cảm thấy muốn nôn.

[Kịch bản sẽ sớm bắt đầu. Xin hãy sẵn sàng~]

Theo bản năng, tôi cố gắng đứng dậy, nhưng cơ thể tôi không chịu cử động. Cứ như thể tôi bị dán chặt vào ghế.

...Tệ thật rồi.

Dạ dày tôi quặn thắt.

Mình cần phải thoát ra khỏi đây.

Nhưng—

"Không, mình cần phải bình tĩnh."

Tôi đã chơi không biết bao nhiêu là game kinh dị rồi. Chuyện này cũng chẳng lạ gì.

Hệ thống đã nói là mình có thể bỏ cuộc. Mình chỉ cần sống sót đủ lâu để hoàn thành kịch bản này thôi.

Phải. Chỉ vậy thôi.

"Khoan, dừng khoảng chừng là một giây."

Tôi đột nhiên ngước nhìn bảng thông báo đang lơ lửng trước mặt.

"Chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình thất bại trong kịch bản này? Mình sẽ được gửi về nhà thôi đúng không?"

Nếu là như vậy, thì...

[Không]

Một sự im lặng đến ngạt thở bao trùm.

Sau đó, một thông báo khác nối tiếp.

Lần này...

[Bạn sẽ chết nếu thất bại]

Nó hoàn toàn là màu đỏ.

".....!"

Mọi cơ bắp trong người tôi cứng đờ khi mắt tôi mở to hết cỡ.

"Cái thể loại—!?"

[Kịch bản đang bắt đầu...]

[Chiến dịch: Khúc Cầu Hồn Câm Lặng]

Phân loại: ■■■

Một dàn nhạc tự chỉ huy, có khả năng tạo ra những giai điệu đẹp đẽ nhưng đầy ám ảnh nhất. Nhạc trưởng, nổi tiếng với việc không ngừng theo đuổi sự hoàn hảo, chưa bao giờ thất bại trong việc mê hoặc dù chỉ một khán giả. Phải cẩn thận để không bị âm nhạc quyến rũ quá mức, kẻo đánh mất chính bản ngã của mình.

Những dòng chữ trên cửa sổ trôi nổi gửi một cơn rùng mình kỳ quái chạy dọc sống lưng tôi.

[Các ứng viên kịch bản sẽ sớm tham gia. Bạn có muốn sử dụng vật phẩm nào không?]

[Bạn có mười giây]

"Ứng viên kịch bản?"

Dạ dày tôi co rúm lại.

"Khoan, có những người khác trong này nữa à?"

Không có hồi đáp.

Chỉ có một sự im lặng đầy điềm gở.

Nghiến răng, tôi liếc xuống những món đồ trong tay. Bản năng trỗi dậy. Tôi với lấy chiếc mặt nạ và đưa nó lên mặt.

Ngay lập tức, một giao diện kỳ lạ hiện ra trước mắt tôi.

Nó hiển thị đủ loại thiết kế cho chiếc mặt nạ.

▶ [Gã Hề] (Jester - Hề cung đình) 📃- minh hoạ

▷ [Chú Hề] (Clown - Hề rạp xiếc) 📃- minh hoạ

▷ [Đầu Lâu]

.

.

.

'Tại sao toàn là mấy cái mặt nạ ghê rợn thế này?'

Có đủ loại thiết kế đẹp, nhưng chỉ có một vấn đề.

Tất cả chúng đều ghê rợn.

[5 Giây]

"Hự."

Tôi cuộn danh sách xuống nhanh hơn.

[2 Giây]

"Kệ mẹ nó."

▶ [Gã Hề]

[Bạn đã chọn Gã Hề. Mặt nạ sẽ bắt đầu biến đổi.]

Chiếc mặt nạ co lại và hợp nhất vào mặt tôi.

"—!!"

Tôi cố gắng xé nó ra, nhưng ngay khi tôi giơ tay lên, một loạt những chiếc chuông hiện ra trong tầm nhìn của tôi—mỗi chiếc được gắn vào một sợi vải đỏ.

Một tiếng leng keng nhẹ nhàng vang lên trong không khí khi những chiếc chuông cùng nhau rung lên.

Và rồi—

BÙM!

Cả nhà hát bừng sáng.

Những chiếc ghế vốn trống rỗng đột nhiên được lấp đầy tứ phía.

Tiếng vỗ tay vang lên từ khắp nơi, làm tôi giật mình. Chuyện gì đang xảy ra vậy...!? Hơi thở tôi tắc nghẹn lại khi tôi quay đầu—

"...!?"

Một làn sóng buồn nôn lạnh buốt ập đến.

Người ngồi cạnh tôi không có đường nét gì cả. Không mắt, không miệng—chỉ một tấm canvas mịn màng, trống rỗng nơi đáng lẽ phải có một khuôn mặt.

Vút, vút—!

Ngay khi tôi nghĩ những bất ngờ đã kết thúc, nhiều bóng người nữa hiện ra từ hư không, rải rác khắp nhà hát.

Không giống như những khán giả vô diện, những người này có mặt. Mỗi người đều mặc một bộ đồng phục màu đen bóng bẩy, một huy hiệu vàng lấp lánh trên ngực—một biểu tượng có cảm giác hơi quen thuộc.

'Nhưng mình đã thấy nó ở đâu nhỉ?'

Mỗi người họ nhanh chóng ngồi vào chỗ của mình.

Để làm cho mọi chuyện trở nên kỳ lạ hơn nữa, tôi nhận thấy họ đang trao đổi ánh mắt, và chẳng bao lâu sau tôi đã hiểu ra.

Họ biết nhau.

Từ cách họ di chuyển và trao đổi ánh mắt một cách trôi chảy và quen thuộc... cứ như thể họ đã quá quen với thông lệ này. Nhưng ngay khi mắt họ dừng lại trên người tôi, mọi thứ dừng lại.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, đáng lo ngại, họ sững người, ánh mắt hướng về phía tôi. Họ đang nhìn tôi như thể tôi là một loại biến số nào đó mà họ không ngờ tới.

Rồi, gần như theo hiệu lệnh, họ nhanh chóng rời mắt đi và ngồi vào chỗ của mình.

Tôi siết chặt nắm tay.

Họ biết điều gì đó mà mình không biết.

Tôi vừa định lên tiếng thì—

Bíp!

Một âm thanh tinh tế nhưng đủ nghe thấy được vang lên trong tay tôi.

Một giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng vang lên ngay sau đó.

—Đội trưởng, gã đó là đứa quái nào vậy?! Tôi không nhớ đội dọn dẹp trước có đề cập đến sự hiện diện của một Gã Hề nào cả?

Tôi cúi đầu và nhìn chằm chằm vào tay mình.

Hay nói chính xác hơn, là cái bộ đàm tôi đang cầm.

—Chúng ta có nên loại bỏ biến số này không?

Cái quái gì đang diễn ra vậy...?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...