Nghe phiên bản audio của truyện:

[09 : 59s]

Tôi căm ghét thể loại kinh dị.

Đó là một sự thật không thể chối cãi.

Chỉ cần dính dáng tới nó thôi là tôi đã muốn nôn thốc nôn tháo.

Và không ít lần, tôi đã thực sự nôn ọe.

Nhưng, căm ghét là một chuyện, điều đó không có nghĩa là tôi để nỗi sợ làm mình mất đi lý trí.

Từng kinh qua hàng tá game kinh dị trong quá khứ, tôi đã học được cách trấn áp nỗi sợ của mình—ít nhất là đủ để giữ một cái đầu lạnh trong lúc xoay xở.

Dạ dày tôi quặn lại.

Tôi không dám mở miệng, chỉ sợ rằng mình sẽ nôn ọe ra bất cứ lúc nào.

Nhưng, tôi vẫn còn khả năng suy luận.

Và đó chính là điều tôi bắt đầu làm.

Gạt bỏ hết mọi âm thanh, để sự tĩnh lặng quay trở lại, tôi giành lại quyền kiểm soát tâm trí mình.

'Thứ âm nhạc này đang ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần của những ai nghe thấy nó. Nếu một người đắm chìm vào nó quá sâu, họ có thể sẽ mất trí và...'

Tôi nhìn về phía bức tường, dạ dày lại một phen quặn thắt.

'...Tôi không biết những người này là ai, nhưng xét cái cách họ bị ảnh hưởng bởi âm nhạc và những thông tin tôi nghe được qua bộ đàm, đây không phải lần đầu họ trải qua chuyện tương tự. Họ dường như còn nắm rõ những chi tiết nhỏ nhặt của kịch bản này.'

Làm sao họ biết được?

Lẽ nào họ cũng nhận được hệ thống? ...Hay còn lý do nào khác?

Ánh mắt tôi cuối cùng cũng dừng lại trên những vật phẩm mình nhận được.

'Một chiếc bộ đàm, một tờ giấy có thể in suy nghĩ của mình một lần, cặp nút bịt tai, và chiếc mặt nạ tôi đang đeo.'

Từng làm việc với rất nhiều tựa game, có một điều tôi thấu hiểu tường tận với tư cách là một nhà thiết kế game.

Không có vật phẩm nào là ngẫu nhiên hay vô dụng.

Mỗi vật phẩm đều có lý do tồn tại của nó trong 'kịch bản', và khi mà tôi đã dùng hết ba món, thì mấu chốt hẳn nằm ở tờ giấy và chiếc bộ đàm trong tay tôi.

'Chiếc bộ đàm...'

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi.

'Nếu mình có thể nghe được qua nó, thì rất có thể mình cũng giao tiếp được với họ. Kịch bản này có yêu cầu sự giúp đỡ của họ không, hay mình có thể tự mình vượt qua?'

Tôi lặng lẽ nuốt nước bọt trong khi kiểm tra thời gian còn lại.

[08 : 41s]

Tiếng mạch đập thình thịch trong tai, nhưng tôi vẫn ép mình phải giữ bình tĩnh.

Nhưng liệu tôi có thực sự bình tĩnh nổi không?

"Áaaaa—!"

Một tiếng hét nữa lại xé toạc sự căng thẳng.

Dù âm nhạc đã tắt, tôi vẫn nghe thấy nó—một tiếng tru tréo ái oán, ám ảnh, của một nỗi đau đớn thuần túy và điên dại.

Và rồi, cơn ác mộng lại một lần nữa mở màn.

Giống hệt như cái chết đầu tiên. Họ tự cào nát mặt mình bằng chính móng tay, rồi bắt đầu gào thét đến xé họng.

Rầm!

Rồi đến tiếng rạn vỡ khô khốc, ghê tởm khi họ đập đầu vào tường—một lần, hai lần, rồi lần nữa, và lần nữa—mỗi cú đập lại tàn bạo hơn cú trước.

Rầm! Rầm!

Máu văng tung tóe, thấm vào tường như mực loang trên giấy da.

Dạ dày tôi lại nhộn nhạo. Tôi nghiến răng, cố nuốt ngược cơn buồn nôn đang chực trào lên cổ họng.

—Dù... có làm gì... cũng phải kháng cự...

Giọng nói từ chiếc bộ đàm căng thẳng, tuyệt vọng.

—Đ-đội trưởng, tôi không trụ được bao lâu nữa... Thứ âm nhạc đó... tôi không át nó đi được.

—Kháng cự! Phải kháng cự cho đến bản giao hưởng thứ hai! Mọi chuyện sẽ ổn hơn thôi!

—Liệu có ổn hơn không...?

Tôi lướt nhìn những gương mặt xung quanh.

Tái nhợt. Ướt đẫm mồ hôi. Run rẩy.

Nhìn vào biểu cảm của tất cả những người có mặt, tôi ngờ rằng phần lớn bọn họ sẽ không thể cầm cự nổi đến bản giao hưởng thứ hai.

Mà kể cả có cầm cự được, nhỡ đâu mọi chuyện còn tồi tệ hơn thì sao?

Nhưng quan trọng hơn cả là—

'Mình không muốn thấy thêm máu me nữa.'

Cảnh tượng đó quá đỗi kỳ dị và khiến người ta lạnh gáy.

Nhắm mắt lại là một lựa chọn đầy cám dỗ, nhưng tôi biết mình không thể. Phải quan sát. Phải tìm ra lối thoát.

Chà, phiền phức thật...

Nén lại một tiếng thở dài, tôi chuyển sự chú ý trở lại phần mô tả kịch bản và đọc lại một lần nữa.

'Dàn nhạc tự chỉ huy... Nổi tiếng với sự cầu toàn đến tàn nhẫn... Người tham gia phải... cẩn thận không được quá mê đắm trong âm nhạc, nếu không họ sẽ đánh mất chính bản ngã của mình...'

Chắc chắn có cách để vượt qua chuyện này.

Mình có đủ công cụ để vượt qua kịch bản. Giờ chỉ cần tìm ra 'chìa khóa' để xoay chuyển tình thế.

[04 : 37s]

Thời gian cứ thế trôi đi.

Chỉ còn bốn phút trước khi cặp nút bịt tai mất tác dụng.

Tâm trí tôi quay cuồng.

Phải nghĩ nhanh lên!

Phụt!

".....!?"

Giữa dòng suy nghĩ, có thứ gì đó ẩm ướt bắn cả vào người tôi. Cơ bắp tôi căng cứng và tôi nín thở trong vài giây. Nó chảy dọc xuống chiếc mặt nạ trong khi tôi nín lặng, ép suy nghĩ của mình lảng sang chuyện khác.

'Tập trung, tập trung nào...'

Tôi một lần nữa đọc lại phần mô tả kịch bản.

'Dàn nhạc tự chỉ huy... Nổi tiếng với sự cầu toàn đến tàn nhẫn... Người tham gia phải... cẩn thận không được quá mê đắm trong âm nhạc, nếu không họ sẽ đánh mất chính bản ngã của mình...'

Tôi cần một manh mối nào đó.

Một thứ gì đó.

Bất cứ thứ gì.

[03 : 43s]

Thời gian tích tắc trôi.

Nó chẳng chờ đợi một ai, cứ cạn dần, cạn dần, hệt như tâm trí tôi vậy, trong khi tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Ba.. Thump! Ba... Thump!

Sự lo lắng bắt đầu gặm nhấm tôi.

Càng gần hết thời gian, nỗi lo lại càng lớn.

Nó bắt đầu ăn mòn tâm trí tôi.

Nhai nuốt một cách từ tốn.

'Dàn nhạc tự chỉ huy... Nổi tiếng với sự cầu toàn đến tàn nhẫn—'

"....!?"

Tôi ngẩng phắt đầu. Một ý nghĩ đâm sầm vào tôi như một đoàn tàu chở hàng.

Ánh mắt tôi khóa chặt vào người nhạc trưởng ở trung tâm sân khấu.

Đôi tay ông ta chuyển động trong những đường cong tao nhã, mỗi cú vẩy của cây gậy chỉ huy đều chính xác. Dứt khoát. Hoàn hảo.

'Khoan đã, hoàn hảo...?'

Một ý tưởng hình thành, nhưng nó thật khó tin.

Thời gian vẫn cứ trôi trong lúc tôi suy tính.

[01 : 22s]

Hơi thở của tôi trở nên nông hơn.

Thời gian đang cạn dần.

Chỉ còn một phút. Ngần ấy thời gian trước khi cặp nút bịt tai hết tác dụng, trước khi thứ âm nhạc kia một lần nữa rót vào tai tôi.

Đến lúc đó, mọi chuyện sẽ là quá muộn.

Không, có lẽ, bây giờ đã là quá muộn rồi.

Không. Không, tôi không cho phép điều đó xảy ra.

Đôi môi tôi khẽ mở, và giữa tiếng dàn nhạc, giọng tôi lặng lẽ thì thầm trong không khí.

"Cái của nợ này đúng là chết tiệt."

Giọng tôi chìm nghỉm giữa tiếng nhạc và những tiếng la hét.

Thế nhưng, như thể nghe được lời tôi nói, chuyển động của người nhạc trưởng khựng lại.

Chỉ là một khoảnh khắc, nhưng nó không thoát khỏi mắt tôi.

'Có tác dụng... !?'

Một tia hy vọng le lói trong tôi.

Đó là lúc tôi mở miệng lần nữa.

"...Buồn ngủ chết đi được."

Khoanh tay trước ngực, tôi vờ nhắm mắt lại, đầu gục xuống. Cùng lúc đó, tôi lén nhìn về phía người nhạc trưởng.

Quả nhiên, chuyển động của ông ta lại khựng lại.

Nhưng cũng chỉ trong một thoáng chốc.

Tim tôi chùng xuống.

'Vẫn chưa đủ sao?'

Có phản ứng, nhưng còn lâu mới đủ.

[01 : 15s]

Thời gian vẫn đang điểm.

Tôi đang tiến rất gần đến giới hạn.

Chưa đủ. Vẫn chưa đủ. Hoàn toàn chưa đủ.

Tôi tuyệt vọng nhìn vào những vật phẩm được cung cấp cho mình lúc trước. Đến giờ, tôi chỉ còn lại hai món. Đã dùng mặt nạ và nút bịt tai, tôi nhận ra câu trả lời hẳn nằm ở hai món đồ còn lại trong tay.

Nhưng bằng cách nào? Làm thế nào để chúng phát huy tác dụng?

Lồng ngực tôi chợt thắt lại khi thời gian cứ tiếp tục trôi.

Tôi thấy lo lắng, và bụng tôi sôi lên.

[0: 59s]

Tay tôi run lên khi mắt tôi đảo liên tục giữa hai vật phẩm trong tay.

Và rồi, có gì đó chợt nảy ra trong đầu tôi.

Tôi không ngần ngại vớ lấy chiếc bộ đàm.

Cạch!

Dần dần, đôi môi tôi hé mở khi tôi lên tiếng;

"Nếu muốn sống, hãy làm theo lời ta."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...