Nghe phiên bản audio của truyện:

‘Lẽ ra mọi chuyện đã không đi đến nước này...’

Clara lẩm bẩm, ánh mắt dán chặt vào gã nhạc trưởng giữa sân khấu. Cây đũa chỉ huy của gã rạch không khí thành những đường cong sắc lẹm mà uyển chuyển, mỗi cử động đều là một mệnh lệnh điều khiển giai điệu.

Bàn tay cô siết chặt chiếc bộ đàm. Cặp tai nghe trong tai làm âm thanh trở nên tù đặc, nhưng không thể nào dập tắt hoàn toàn tiếng nhạc.

Bằng một cách nào đó, nó vẫn len lỏi được vào tâm trí cô.

Tách!

“Chống cự lại... Chống cự lại... Chống cự lại...”

Miệng cô mấp máy không ngừng, những từ ngữ ấy vô thức bật ra hết lần này đến lần khác. Thứ từng là lời nhắc nhở đồng đội, giờ đây lại là câu thần chú để giữ cho chính mình không phát điên. Cô sợ rằng chỉ cần dừng lại một giây thôi, thứ âm nhạc kia sẽ nuốt chửng cô hoàn toàn.

Nếu cô chùn bước dù chỉ một thoáng...

Clara cắn môi.

‘Sao mọi chuyện lại thành ra thế này?’

Dấu hiệu đầu tiên cho thấy có gì đó không ổn chính là Gã Hề. Chỉ riêng sự hiện diện của hắn đã là một điềm báo. Những dị thể như vậy không tự nhiên xuất hiện—chúng là lời cảnh báo, là điềm gở cho thấy một sự thay đổi nào đó bên trong Cổng.

Nhưng với tư cách là đội trưởng của một đội hạng C, Clara đã nghĩ mình sẽ không phải chật vật với một Cổng Dị Thường hạng C.

Ngay cả khi Cổng Dị Thường luôn có tỷ lệ sống sót thấp nhất, cô cũng không đáng phải vật lộn đến mức này. Cô đã chuẩn bị đủ để thành công.

Từ những thiết bị chống ồn để giảm tác động của âm nhạc, cho đến vô số thiết bị giảm thanh mà họ đã mang theo từ trước.

Chẳng có tác dụng gì.

Chẳng thứ nào ra hồn.

“Á á á á—!”

Một tiếng thét—hoang dại, ướt át và vụn vỡ—xé toạc bản giao hưởng.

Đoàng!

Clara giật nảy mình.

‘K-không, dừng lại... Phải dừng lại...’

Đôi tay cô run lên bần bật khi ép mình nhìn về phía trước. Đôi môi của gã nhạc trưởng, bị khâu lại một cách dị hợm bằng thứ dây kẽm đen ngòm, đang nhếch lên thành một nụ cười ghê tởm.

Hắn đang tận hưởng điều này.

Và Clara, lần đầu tiên trong đời, cảm nhận được một thứ còn sâu sắc hơn cả nỗi sợ.

Bất lực.

Toàn bộ đội của cô gồm mười thành viên ưu tú, tất cả đều được huấn luyện để đối phó với những tình huống như vậy. Nhưng chuyện này... chuyện này lại khác.

Ngay cả khi đây là một Cổng Dị Thường, loại được cho là có tỷ lệ sống sót thấp nhất trong tất cả các loại Cổng, mọi thứ cũng không đáng phải khó khăn đến thế.

Có gì đó đã sai.

Sai một cách khủng khiếp.

Đây không phải là một Cổng hạng C... Nó là hạng B, hoặc thậm chí cao hơn.

Thứ âm nhạc ấy rung lên trong không khí, mỗi nốt nhạc đều ép tâm trí cô trở nên tê liệt, từ từ tiến sâu vào tiềm thức, hút cô vào một trạng thái kỳ lạ khiến những ngón tay cô co giật.

‘Suy nghĩ, suy nghĩ, suy nghĩ đi.’

Tâm trí Clara quay cuồng, đủ mọi khả năng chạy qua trong đầu.

Cô vẫn còn thời gian.

Cô cần phải nghĩ ra cách để giúp bản thân và cả đội thoát khỏi tình thế hiểm nghèo này. Bất chấp việc âm nhạc đang dần rút cạn năng lực tinh thần, cô vẫn đủ lý trí để suy nghĩ.

—Đ... Đội trưởng. Em không chống cự được bao... lâu nữa.

—Độ-i trưởng! Chúng ta cứ tấn công đi? Có thể không... hạ được nó. Nhưng ít nhất, có thể ngăn nó lại!

Hạ nó?

Clara ngẩng đầu nhìn gã nhạc trưởng.

Cô vội lắc đầu. Không thể nào. Cô cảm nhận được điều đó bằng từng thớ xương trong cơ thể mình. Đây không phải là sinh vật mà họ có thể đánh bại.

Cách duy nhất để hạ hắn là thông qua các quy tắc.

—C-cứu. Em sắp...!

Suy nghĩ đi, suy nghĩ đi!

Nghe tiếng kêu gào và van xin của đồng đội, Clara cắn chặt môi. Đôi mắt cô đảo khắp khán phòng, cố tìm cách giải quyết tình thế này, nhưng dù cố gắng thế nào, cô cũng không tìm thấy lối thoát.

Tình huống... này.

‘Vô vọng rồi. Thật sự...’

Giữa lúc cô tuyệt vọng và bất lực, một giọng nói nào đó thì thầm từ chiếc bộ đàm.

—Nếu muốn sống, hãy làm theo lời ta.

‘Cái gì...?’

Đó là một giọng nói cô không thể nhận ra, và quan trọng nhất, nó mang một sự bình tĩnh đến cực điểm, dường như không hề phù hợp với hoàn cảnh.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Clara. Cô từ từ quay lại.

Gã Hề.

Hắn ta... cũng đang cầm một chiếc bộ đàm.

‘Làm sao...?’

Bằng một bàn tay run rẩy, cô áp thiết bị lên môi.

“Ngươi... ngươi là ai?”

Im lặng.

Hơi thở của Clara nghẹn lại.

Phía bên kia khán phòng, vẻ mặt của Gã Hề thay đổi—gương mặt hắn căng lại, các đường nét co rúm thành một vẻ cau có không hài lòng.

Rồi, hắn lại nói.

—Chuyện đó không quan trọng. Các ngươi không còn nhiều thời gian đâu.

Clara cắn môi, mọi tế bào trong cơ thể thôi thúc cô đặt những câu hỏi như, ‘Tại sao ngươi lại ở đây? Ngươi là người à? Mục đích của ngươi là gì?’, và nhiều câu khác nữa, nhưng ý thức được tình cảnh hiện tại, cô biết mình không có cái xa xỉ là lãng phí thời gian.

Và vì lý do đó, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đưa bộ đàm lên môi một lần nữa.

“Ngươi muốn chúng tôi làm gì?”

Lại một khoảng lặng.

Gương mặt Gã Hề lại co giật, hai má phồng lên rất nhẹ như thể đang kìm nén điều gì đó.

Clara thở ra một hơi lo lắng. Câu trả lời của cô không thỏa đáng sao? Hắn ta sắp bỏ đi ư? Chuyện—

Và rồi, câu trả lời đến.

—Xúc phạm gã nhạc trưởng đi.

“Cái gì?”

Đó không phải là câu trả lời mà cô mong đợi.

Xúc phạm gã nhạc trưởng ư? Clara quay phắt đầu về phía gã nhạc trưởng, vẻ mặt cô dao động. Đây là trò đùa kiểu gì vậy?

Một cái bẫy ư? Hay Gã Hề chỉ đang đùa giỡn với họ trước khi cái chết không thể tránh khỏi ập đến?

—Đ... đội trưởng?

—Em... không cầm cự được bao lâu nữa.

—Đừng... nghe. Có thể là bẫy đấy.

Giọng nói căng thẳng của các đồng đội cô chập chờn qua tiếng rè. Có người cầu xin. Người khác cảnh báo. Nhưng tất cả bọn họ đều đang chờ đợi—chờ đợi cô.

Giọng Gã Hề lại vang lên, lần này sắc bén hơn.

—Làm hay không?

Những ngón tay Clara siết chặt quanh chiếc bộ đàm. Nhịp tim cô đập thình thịch trong tai. Lựa chọn này có vẻ như bất khả thi, nhưng sự thật là, cô chẳng có lựa chọn nào cả.

“Làm đi...”

—Đội trưởng!

“Làm đi.”

Những từ đó vừa thoát khỏi môi, cô đã quay về phía gã nhạc trưởng và ép mình nói ra điều đầu tiên nảy ra trong đầu.

“Thứ này... thật nhàm chán.”

‘Kể cả đây là một cái bẫy, mình còn lựa chọn nào khác đâu? Đằng nào cũng có thể chết cả, chi bằng cứ thử xem!’

Lời nói của cô gây ra một gợn sóng. Từng người một, cả đội làm theo, giọng họ run rẩy nhưng dần tự tin hơn. Những lời lăng mạ. Những tiếng la ó. Những tiếng cười nhạo. Vài giọng nghe trống rỗng, vài giọng lại tuyệt vọng. Nhưng tất cả đều lên tiếng.

“...Tôi nghe nhạc hay hơn thế này rồi.”

“Dừng cái này lại được không?”

“Thật kinh tởm.”

“Tao... muốn tự sát vì cái thứ nhạc dở tệ nà—!”

Rắc!

Một âm thanh răng rắc, ghê rợn đột ngột vang vọng khắp khán phòng.

Gã nhạc trưởng đã dừng lại.

Và tiếng nhạc cũng vậy.

“.....”

Hắn đứng lặng im.

Hơi thở yếu ớt, nặng nhọc nhưng căng thẳng của tất cả những người có mặt vang vọng khắp nhà hát.

Đó là khi chuyện ấy xảy ra.

Soạt!

Toàn bộ những khán giả vô diện đồng loạt quay lại, những ‘con mắt’ trống rỗng của chúng dán chặt vào họ.

Cơ thể Clara cứng đờ, mọi cơ bắp khóa chặt lại khi một tiếng xé ướt át, ghê tởm vang lên khắp nhà hát. Âm thanh đó phát ra từ gã nhạc trưởng.

“....!?”

Bằng một cú giật đầu mạnh và dứt khoát, những đường chỉ khâu miệng gã nhạc trưởng đứt phựt. Đôi môi hắn toác ra, da thịt rách toạc trong một tiếng xé ghê rợn.

Những mép da nhàu nát treo lủng lẳng khi cái miệng hắn há hốc.

Rồi, một giọng nói khàn khàn, rè đặc trườn ra từ cổ họng hắn, vang vọng khắp nhà hát.

“Ngươi… vừa… nói… cái gì?”

Ánh mắt của hắn…

Khóa chặt vào Gã Hề vô cảm.
 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...