Nhà Phát Triển Game Kinh Dị: Game Của Tôi Thật Sự Không Đáng Sợ Đến Thế!
-
Chương 6: Gã Hề (5)
Nghe phiên bản audio của truyện:
[00 : 00s]
Thời gian đếm ngược kết thúc, cặp nút bịt tai cũng hết tác dụng.
Nhưng giờ đây, điều đó nào còn quan trọng. Tiếng nhạc đã dứt, nhường chỗ cho một sự tĩnh lặng ngột ngạt đến rợn người.
"H-hà."
Cố hít một hơi thật sâu, lồng ngực tôi lại run lên bần bật.
Đến lúc này, dạ dày tôi đã quặn thắt, cuộn xoắn đến mức không thể tả nổi.
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc tôi đối mắt với gã nhạc trưởng, một sức nặng không thể chịu nổi đè lên bụng tôi, như thể có thứ gì đó bên trong đang muốn cào cấu chui ra ngoài.
"...N... nói lại."
Giọng hắn khàn đặc, nghe như tiếng gầm gừ - thứ âm thanh tựa như một con quái vật đang bò lên từ nơi sâu thẳm địa ngục.
Tôi thầm nuốt khan, cố nén xuống vị chua lòm đang chực trào lên cổ họng.
'Bình tĩnh nào, phải giữ bình tĩnh.'
Mọi chuyện vẫn đang đi đúng hướng. Chỉ cần kết thúc việc mình đã bắt đầu là được.
Nhưng lỡ nó không hiệu quả thì sao? Lỡ câu trả lời của mình là sai thì sao? Liệu nó có thật sự thành công không? Nhưng—
Gạt phăng mớ suy nghĩ vẩn vơ, tôi chậm rãi mở miệng.
"Thứ âm nhạc của ngươi..."
Tôi khựng lại, cố nuốt xuống cục nghẹn trong cổ họng.
"...Đúng là rác rưởi."
RẦM RẦM!
Cả khán phòng rung chuyển dữ dội. Ghế cọ xát xuống sàn. Rèm cửa lay động. Ban công rung lên bần bật. Nhạc cụ rơi loảng xoảng xuống đất.
Tiếng rung lắc vẫn tiếp diễn—dữ dội, điếc tai—cho đến khi đột ngột dừng hẳn.
"R... rác rưởi?"
Đầu gã nhạc trưởng nghiêng một góc vẹo dị hợm, mỗi cử động đều chậm rãi và dứt khoát.
Một tiếng rắc khô khốc vang vọng trong tĩnh lặng.
"...Âm nhạc... của ta là rác rưởi?"
Rắc!
Lần này, âm thanh to hơn, sắc lẹm hơn. Đầu gã nhạc trưởng vặn vẹo thêm nữa—vượt qua 90 độ, rồi 180 độ—cho đến khi nó treo ngược xuống.
"Đúng vậy."
Tôi gật đầu, cố khoác lên mình vẻ điềm tĩnh nhất có thể. Nhưng rồi—
Một bàn tay lạnh buốt đột ngột siết lấy vai tôi.
"...!?"
Tôi gồng cứng người, không dám liếc mắt sang bên. Nhưng tôi cảm nhận được một lực kéo. Một cái bóng đổ dài trên đùi, rồi một bóng hình không mặt mũi lù lù hiện ra cạnh sườn. Ánh mắt trống rỗng của nó đang dán chặt vào tôi, một cách ma quái.
'Mình sắp ói tới nơi rồi.'
Nhưng dường như địa ngục vẫn chưa dừng lại—
Rắc!
Gương mặt trống hoắc bên cạnh tôi cũng bắt đầu nghiêng đi, bắt chước y hệt gã nhạc trưởng với những cử động chậm rãi, dị thường.
Một tiếng "rắc" ghê rợn xé toang không gian tĩnh lặng. Gương mặt nó bắt đầu co giật và biến dạng, da thịt căng ra rồi rách toạc, phát ra thứ âm thanh sền sệt, gớm ghiếc.
Một cái miệng từ từ hiện hình, và một giọng nói thì thầm ngay bên tai.
"Tại sao…? Sao ngươi dám nói như thế…? Ta là hoàn hảo. Nó… vốn đã hoàn hảo."
Tay tôi run lên, mồ hôi lạnh thấm đẫm sau lưng.
Cái giọng nói này...
‘Là giọng của gã nhạc trưởng!’
Sinh vật đó dí sát mặt vào, hơi thở lạnh buốt của nó phả vào tai tôi.
"Nói... ta nghe."
Tôi cắn lưỡi, dồn hết sức để giữ bình tĩnh.
Từ từ quay đầu đối diện trực tiếp với nó, tôi biết mình không được để lộ bất cứ cảm xúc nào.
"...Tempo. Giai điệu. Tất cả đều một màu và nhàm chán."
Thứ sinh vật này...Nó nuốt chửng nỗi sợ hãi.
"Thằng khốn-!"
RẦM!
Một cơn rung chấn nữa làm cả nhà hát rung lên bần bật, ném tung các bản nhạc xuống sàn và xô đổ hàng loạt nhạc cụ.
Tay tôi bấu chặt vào thành ghế, nghiến răng tự nhủ:
'Giữ vững tinh thần. Mày phải giữ vững !'
Và rồi-
"....."
Cơn hỗn loạn chấm dứt.
Chỉ còn lại sự tĩnh lặng.
Ngột ngạt đến mức không thở nổi.
Ngay sau đó, tai tôi bắt đầu ong ong.
Và rồi giọng nói của gã nhạc trưởng lại vang lên.
"Ngươi... thử làm đi."
Bắt mình làm?
Tôi sững lại, não cố gắng phân tích câu nói đó.
"Nếu... ngươi dám chê tác phẩm của ta... là rác rưởi. Vậy thì ngươi làm đi."
"Ta làm á...?"
Lấy tay che miệng, tôi cố nén một tiếng bật ra bất ngờ.
"Ha."
Một âm thanh nhanh chóng thoát ra khỏi môi tôi
"Ngươi... bị sao vậy?"
"Hahahahaha."
Âm thanh đó chuyển thành tiếng cười khi tôi đột nhiên phá lên. Một tràng cười trong trẻo. Cứ như thể mọi căng thẳng dồn nén bấy lâu nay đã được giải tỏa.
Không hiểu sao... tiếng cười đó lại nghe giống một cách kỳ lạ với tiếng của một gã hề.
Bắt tôi làm? Đây là cái logic quái quỷ gì vậy? Tôi đâu phải nhạc trưởng. Mắc mớ gì tôi phải làm thay việc của hắn?
Câu trả lời ngớ ngẩn đến mức tôi bất giác bật cười.
Sắc mặt của những người xung quanh tôi đều thay đổi. Ánh mắt họ nhìn tôi—giờ đây cũng chẳng khác gì ánh mắt họ nhìn gã nhạc trưởng lúc trước.
RẦM RẦM!
Một cơn rung chấn nữa lại ập đến. Gáy tôi lạnh toát. Và rồi, một bàn tay gầy trơ xương, lạnh như băng vồ lấy cổ tôi.
"...Ngươi cười?"
Nó siết mạnh hơn. Phổi tôi hết sạch không khí.
Ngay khoảnh khắc đó, tôi cảm nhận được.
Thần chết sẽ đến thăm sau một cú bẻ tay.
"Làm sao... ngươi dám?"
Vòng tay siết chặt ngày một mạnh hơn.
Lực siết quá mạnh, đến nỗi tầm nhìn của tôi đã bắt đầu nhoè đi.
'Chết chắc rồi.'
Toàn thân tôi đang gào thét điều đó.
Nhưng lạ thay, tôi không hề hoảng loạn. Vẫn còn cơ hội.
Vươn lấy chiếc 'Máy In Tâm Trí' trong tay. Hình ảnh một bản nhạc hiện lên trong đầu—một bản giao hưởng kinh điển tôi từng biết. Sau khi chỉnh sửa đôi chút trong tâm trí, tôi ấn tay lên tờ giấy.
'Làm ơn đi, phải được!'
Tờ giấy trong tay tôi rung lên. Các nốt nhạc bắt đầu hiện hình—từng nốt, từng nốt một, như thể mực đang rỉ ra từ hư không.
Nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên nữa!!
"Nếu... không thể cho ta thấy... thì sự tồn tại của ngươi có ý nghĩa gì?"
Giọng nói của gã nhạc trưởng như một con rắn trườn vào tai tôi, khiến toàn thân tôi sởn gai óc.
Bỏ ngoài tai lời hắn nói. Mọi sự tập trung của tôi đều dồn vào tờ giấy. Sắp xong rồi.
"Tại sao...? Nếu vậy thì, có lẽ ngươi nên chết."
Cảm giác của tôi về xung quanh gần như tê liệt.
Đầu óc tôi mụ mị, cả thế giới chao đảo.
Tiếng tim đập thình thịch trong đầu.
Thời gian không còn nhiều.
Sắp xong rồi, sắp xong rồi!
"Ta... hy vọng kiếp sa—"
"Đây!"
Tôi nặn ra một tiếng, giơ thẳng tờ giấy lên.
"....."
Ngay lập tức, trời đất như tĩnh lại và lực siết trên cổ tôi cũng từ từ nới lỏng.
"Đây... là cái gì?"
Tôi không đáp, chỉ liếc nhìn sang bóng hình bên cạnh.
Dường như hiểu ý, nó nới lỏng hơn nữa, cho phép tôi mở miệng.
"Chơi bản này đi. Đây... là một tuyệt tác nổi tiếng."
Lại là sự im lặng.
Tôi có thể cảm nhận được cái nhìn như muốn xuyên thấu của gã nhạc trưởng lên tờ giấy.
Tôi bồi thêm.
"...Bản nhạc vừa rồi có lẽ hơi nhàm chán. Ngươi nói ngươi là sự hoàn hảo. Hãy cho ta thấy đi. Chơi bản nhạc này. Bản nhạc yêu thích của ta."
"Ngươi... đang thách thức ta?"
"Phải."
Và rồi, sự tĩnh lặng lại bao trùm.
Nó kéo dài, kéo dài mãi, mỗi tích tắc đều nặng trĩu một sự căng thẳng đến đau đớn. Tôi có thể cảm nhận được cả những giọt mồ hôi đang túa ra trên trán.
Và ngay khi tôi sắp không chịu đựng nổi nữa...
"Được."
Bàn tay đó buông ra, cuối cùng cũng cho phép tôi hít thở trở lại. Tôi còn chưa kịp định thần, gã nhạc trưởng đã cầm lấy tờ giấy, đặt thẳng lên giá nhạc.
Ngay lập tức, các nhạc công còn lại cũng cầm lấy nhạc cụ của mình. Sự phối hợp của chúng ăn ý đến mức phi lý, chỉ trong nháy mắt, đội hình đã được sắp xếp lại như cũ. Toàn bộ đầu của chúng đồng loạt hướng về phía trước, không sai một ly.
Gõ cây đũa chỉ huy lên bục, gã nhạc trưởng giơ tay lên cao, rồi...
Đùng!
Bản nhạc bắt đầu. Nhà hát lại một lần nữa sống động với một giai điệu tuyệt đẹp.
Nhưng rồi, cũng giống hệt như lần trước, tâm trí tôi bắt đầu bị âm nhạc xâm chiếm, suy nghĩ thì méo mó còn cơ thể thì co giật. Tôi thấy những người khác cũng bắt đầu nhận ra sự bất thường qua vẻ mặt của họ.
—Kỳ lạ vậy? Tại sao vẫn như cũ? Tôi lại cảm thấy bản nhạc này đang xâm chiếm tâm trí mình. Lẽ nào... tất cả chỉ là một cái bẫy!
Giọng người phụ nữ hốt hoảng vang lên qua bộ đàm.
Tôi chọn cách lờ cô ta đi.
Ngay sau đó, những giọng nói khác cũng nối đuôi nhau.
—Tôi biết mà! Chết tiệt, tôi biết mà!
—Chúng ta bị lừa rồi...!
—Đội trưởng, làm sao bây giờ!?
Họ đang hoảng loạn. Cũng phải thôi.
Vì trong mắt họ, chẳng có gì thay đổi cả.
Nhưng tôi thì biết rõ sự thật.
Tôi dán mắt vào gã nhạc trưởng một cách cẩn thận. Hắn vừa giơ cây đũa lên để chuyển sang đoạn tiếp theo thì— Khựng lại.
Tiếng nhạc đột ngột ngưng bặt. Cả khán phòng im phăng phắc.
Gã nhạc trưởng gãi gãi mặt, nhìn xuống bản nhạc với vẻ hoang mang. Hắn thử lại lần nữa—hạ cây đũa xuống— rồi lại ngập ngừng.
Hắn đang chần chừ.
Và khóe môi tôi nhếch lên thành một nụ cười.
Vì tôi biết...
Hắn không thể nào chơi được một bản nhạc có lỗi.
'Mình làm được rồi.'
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook