Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

[Tải hoàn tất!]

Cùng với một thông báo khác loé lên, thế giới tối tăm xung quanh tôi tan biến, và tôi thấy mình đã trở lại không gian văn phòng.

"...Mình quay lại rồi?"

Tôi nhìn quanh. Mọi thứ vẫn y như lúc tôi rời đi.

Trong một khoảnh khắc, tôi gần như đã nghĩ rằng tất cả chỉ là một giấc mơ. Rằng những gì tôi đã trải qua chỉ đơn thuần là ảo giác bắt nguồn từ sự kiệt sức của mình.

Nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng phai đi khi màn hình trước mặt tôi loé sáng.

[Các thay đổi đã được thực hiện. Bây giờ bạn sẽ nhận được phần thưởng vì đã hoàn thành nhiệm vụ.]

Bụp!

Một vật phẩm xuất hiện trên đùi tôi.

"Đây là...?"

Tôi nhìn vào vật phẩm, sốc khi thấy đó là chiếc mặt nạ lúc trước.

"Khoan, đây là phần thưởng sao? Sao lại—"

Lời nói của tôi bị cắt ngang bởi một thông báo khác.

─────

[Phần thưởng 1 : Mặt Nạ Vô Diện]

Loại/Vật phẩm

Một chiếc mặt nạ đơn giản dùng để che giấu danh tính. Có rất nhiều phong cách khác nhau để bạn thử.

: Không tiêu hao.

[Phần thưởng 2 : Kính Phổ Quang]

Loại/Vật phẩm

Một cặp kính cho phép người đeo nhìn thấu những thứ mà người khác không thể thấy.

: Không tiêu hao

[Phần thưởng 3 : Vật Chứa Giam Cầm]

Loại/Nút Cơ Bản

Khi kích hoạt nút, người dùng có khả năng giam giữ các sinh vật và vật thể dị thường.

Cảnh báo: Nếu sức mạnh của dị thể vượt quá sức chứa của nút, việc giam giữ sẽ thất bại. Điều này có thể dẫn đến phản phệ nghiêm trọng.

: Không tiêu hao

─────

"Hửm."

Một vật phẩm khác xuất hiện—một cặp kính gọng đen.

"Cái này là...?"

Tôi chuyển sự chú ý của mình sang phần thưởng thứ hai.

Kính Phổ Quang?

'Cho phép người đeo nhìn thấu những thứ mà người khác không thể thấy?'

Tôi nhìn chằm chằm vào cặp kính trong vài giây trước khi chuyển sự chú ý sang phần thưởng tiếp theo. Đặc biệt, sự chú ý của tôi đổ dồn vào phần mô tả.

"Nút Cơ Bản...?"

Thứ quái quỷ gì vậy?

Phần thưởng thứ ba khác với hai phần đầu. Nó không phải là một vật phẩm như những thứ khác. Tôi không biết nó là gì hay làm thế nào để sử dụng nó.

"Rối rắm quá."

Tôi gãi gãi bên đầu, liếc nhìn chiếc mặt nạ và cặp kính trong tay.

Sau một lúc do dự, tôi đeo cặp kính lên. Tim tôi đập thình thịch khi chúng yên vị trên mặt.

Tôi cảm thấy một nỗi sợ hãi bất an dâng lên từ bên trong.

'Mình sẽ không thấy ma quỷ gì đấy chứ?'

"Ự....!"

Ngay khi tôi đặt cặp kính lên mặt, tầm nhìn của tôi chuyển sang màu xanh.

"Lạnh."

Nhiệt độ giảm mạnh trong tức khắc. Tôi có thể thấy hơi thở của mình lơ lửng trong không khí, cuộn lại trong ánh sáng mờ ảo từ màn hình. Ngón tay tôi run rẩy, cơ thể theo bản năng căng cứng.

Tôi đứng dậy và liếc nhìn xung quanh. Văn phòng vắng tanh không một bóng người. Những dãy ô làm việc giống hệt nhau im lìm trải dài, vách ngăn của chúng mờ ảo, nhạt nhoà trong ánh sáng yếu ớt.

Tấm thảm màu xám mềm mại lót từng bước chân khi tôi đi về phía phòng vệ sinh.

Tôi dừng lại ở bồn rửa mặt, tay nắm chặt vào thành bồn bằng sứ lạnh buốt. Tôi ngước lên nhìn hình ảnh phản chiếu của mình.

Mặc dù cặp kính đã che đi quầng thâm dưới mắt, chúng không thể che giấu chúng hoàn toàn. Tôi luồn tay qua tóc, vuốt ngược ra sau.

Ngay cả khi tầm nhìn của tôi bị nhuốm màu xanh, tóc tôi vẫn đen nhánh, và đôi mắt—bình thường màu nâu—lại thoáng một chút màu xám.

Tôi nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình thêm một lúc nữa trước khi tháo kính ra.

"Không đeo trông ổn hơn."

Chúng khiến tôi trông... hơi ngố. May mắn là, tất cả những gì chúng làm chỉ là biến thế giới thành màu xanh.

Tôi đã không thấy bất cứ điều gì đáng lo ngại.

Chưa.

"Hà."

Tôi thở ra lần nữa, nhẹ nhõm khi thấy không còn làn hơi nào thoát ra từ môi mình. Cùng với đó, tôi hắt nước lạnh lên mặt, rồi quay người và trở về bàn làm việc.

"Hửm?"

Tôi vừa đến chỗ màn hình của mình thì dừng lại.

Tôi sững lại, mắt dán chặt vào một cửa sổ thông báo bất ngờ trên màn hình. Một cảm giác déjà vu ập đến.

"Đừng nói là lại nữa nhé..."

Dù do dự, tôi vẫn với tay lấy con chuột và nhấp vào tab.

Ngay lập tức, cửa sổ thông báo biến mất và một ứng dụng bắt đầu tự cài đặt. Vài giây sau, nó đã nằm gọn trên màn hình chính—đó là biểu tượng một chiếc Game Boy, chính giữa là một emoji với đôi mắt đã bị thay thế bằng hai chữ X in đậm. 📃-minh hoạ
Tôi còn chưa kịp phản ứng, ứng dụng đã tự khởi động, hiển thị một loạt thông tin:

─────

Nhà phát triển Game : Seth Thorne

Trạng thái: Cấp Bậc Một

▪ Nút Cơ Bản: Vật Chứa Giam Cầm

Vật phẩm:

▪ Mặt Nạ Vô Diện.

▪ Kính Phổ Quang.

Cửa Hàng: Đã khoá

Nhiệm vụ: Đã mở khoá (Có sẵn: 1)

▪ Phát triển một game với xếp hạng 1 sao.

  • Phần thưởng: Mở khoá Cửa Hàng

Các game đã phát triển:

**[Lời Thì Thầm Dịu Êm] **Xếp hạng : ⯪☆☆☆☆(0.5)

─────

Đọc hết một lượt, tôi nuốt khan.

Sự chú ý của tôi ngay lập tức đổ dồn vào mục nhiệm vụ.

"Phần thưởng... mở khoá cửa hàng?"

Đối với một phần thưởng thì nghe có vẻ chẳng có gì to tát, nhưng xét đến việc mục tiêu hiện tại của tôi là tìm cách chữa bệnh, tôi hiểu rằng chìa khóa để tìm ra phương thuốc có lẽ nằm trong cửa hàng.

Trong trường hợp đó, mục tiêu đầu tiên của tôi đã rõ ràng.

"...Mình cần phải phát triển một game một sao."

Tôi dừng lại, rồi rên rỉ.

"Chắc mình toang rồi."

Phải mất cả một đội và một ngân sách lớn để tạo ra Lời Thì Thầm Dịu Êm, và nó vẫn chỉ nhận được xếp hạng 0.5 sao. Đó là một trò chơi với ngân sách và quy trình sản xuất khá lớn. Tạo ra một game một sao... quả là một nhiệm vụ khó nhằn.

Bên cạnh đó, sự tập trung của tôi nhanh chóng rơi vào mục 'Trạng thái'.

'Cấp Bậc Một ư? Cả Nút Cơ Bản nữa?' Toàn là những thuật ngữ khó hiểu.

Có khá nhiều thuật ngữ mà tôi khá bối rối. Tôi biết Nút Cơ Bản là thứ mà tôi đã mở khóa thông qua phần thưởng, nhưng ngay cả bây giờ, tôi cũng không biết làm thế nào để sử dụng nó.

'Hay là mình cứ hỏi thẳng cái hệ thống kỳ lạ này?'

Liệu nó có trả lời không? Nó đã im lặng một cách kỳ lạ trong vài phút qua.

Trước khi tôi kịp nói gì, tôi nghe thấy một tiếng lách cách nhẹ sau lưng.

Tách!

Giật mình, tôi quay lại và thấy một bóng người lôi thôi lảo đảo bước vào. Chiếc áo sơ mi trắng của anh ta không được đóng thùng, và cà vạt thì buông thõng quanh cổ. Mái tóc nâu của anh ta rối bù, một dấu hiệu rõ ràng của những đêm không ngủ, và mùi rượu nồng nặc bám lấy anh ta.

"A, Seth."

Đó là Elbert, một trong những đồng nghiệp của tôi trong dự án.

"Chào buổi sáng...?"

Tôi kiểm tra thời gian, ngạc nhiên khi thấy đã gần 6 giờ sáng.

'Sao thời gian trôi nhanh vậy?'

Tôi liếc xuống bộ quần áo nhàu nhĩ của mình. Không đời nào tôi có thể đối mặt với Trưởng phòng trong bộ dạng này. Không suy nghĩ, tôi lao thẳng đến phòng vệ sinh. Nếu tôi có dù chỉ là cơ hội nhỏ nhất để không bị sa thải, tôi phải trông ít nhất là tươm tất. Nếu không, khả năng tôi phát triển được một game một sao về cơ bản là không tồn tại.

Làm sao tôi có thể tự mình tạo ra một trò chơi?

'Phải rồi, mình chỉ cần cho thấy mình vẫn tận tâm với đội. Mình chỉ—'

"Cậu đi đâu vậy?"

Nhưng ngay khi tôi bắt đầu di chuyển, giọng của Elbert đã ngăn tôi lại.

Dừng lại, tôi nhìn anh ta.

"Tôi phải đi thay đồ ngay. Cả đêm qua tôi không ngủ, người ngợm trông luộm thuộm quá, không thể để Trưởng phòng thấy bộ dạng này được."

Tôi bắt đầu đi về phía phòng vệ sinh, nhưng Elbert nhìn tôi với một vẻ mặt kỳ lạ.

"....Cậu không nhận được tin nhắn à?"

"Tin nhắn?"

Tim tôi chùng xuống khi tôi thấy vẻ mặt của anh ta.

Làm ơn đừng nói với tôi là...

"Chúng ta bị sa thải rồi."

Elbert lôi điện thoại ra, lật nó lại để cho thấy tin nhắn gần đây nhất trên màn hình.

"Tất cả chúng ta."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...