Nghe phiên bản audio của truyện:

"....."

Sáng thứ Ba.

Tôi đứng trước ô làm việc, một cái thùng carton đặt trên bàn, bên trong là tất cả đồ đạc cá nhân. Cứ thế, tôi bị đuổi việc. Không một cuộc gọi. Không một buổi gặp mặt.

Bằng một tin nhắn.

À không, còn chẳng phải tin nhắn... mà là qua lời của một gã đồng nghiệp say khướt.

Không khí trong văn phòng nặng trĩu một màu u ám. Tôi không phải người duy nhất đang thu dọn đồ đạc; vài đồng nghiệp khác cũng đang lẳng lặng làm điều tương tự, ai nấy đều cúi gằm mặt.

Dù đã đoán trước được kết cục, nhưng chỉ đến bây giờ, cái cảm giác bị sa thải mới thật sự thấm thía.

Và... nó tệ thật.

Tệ hơn tôi tưởng rất nhiều.

Cảm giác đó càng tồi tệ hơn khi nghĩ đến việc tôi chỉ nhận được hai tháng lương trợ cấp thôi việc.

Trong khoảng thời gian đó, tôi phải tìm cách tạo ra một game kinh dị một sao, nếu không thì...

"Hầy."

Tôi day day mặt, mắt vô hồn nhìn vào màn hình trước mặt.

'Cũng may là cái ứng dụng kỳ quái đó xoá được.'

Máy tính này là của công ty, nên tôi không thể mang về. Rất may là tôi đã kịp chuyển hết dữ liệu cần thiết sang laptop và xoá sạch mọi thứ còn lại trong hệ thống, không để lại bất cứ dấu vết nào.

Khi những file cuối cùng được chuyển xong, tôi gập laptop lại, buông một tiếng thở dài cam chịu rồi đặt nó vào thùng.

Ngay sau đó, tôi quay người rời đi.

Ting!

Chuông thang máy vang lên, tôi bước vào và nhấn nút tầng trệt.

Tôi đứng đợi cho hai cánh cửa bắt đầu khép lại.

Bỗng, một giai điệu du dương, êm ái vang lên.

Nghe thấy âm thanh quen thuộc, một nụ cười khẩy bất giác hiện trên môi tôi.

"Chẳng phải đây là bản nhạc mình đưa cho gã nhạc trưởng kỳ quái đó sao?"

Có điều, đây là một phiên bản hoàn chỉnh, không phải bản lỗi tôi đưa cho gã nhạc trưởng.

Giai điệu du dương, xoa dịu tâm hồn, khiến đôi mắt tôi từ từ khép lại.

Có phải vì tôi đã quá mệt mỏi? Hay vì gánh nặng của mọi chuyện?

Tâm trí tôi bắt đầu lịm đi.

Bóng tối bao trùm lấy tôi, và tôi cứ thế chìm sâu, sâu mãi.

Một cảm giác vừa lạnh lẽo, nhưng đồng thời lại thật ấm áp, mời gọi.

"Dễ chịu thật."

Ting!

Mắt tôi bật mở ngay khi tiếng chuông thang máy lại vang lên.

"Chết tiệt, suýt nữa thì ngủ gật."

Rốt cuộc thì mình thật sự làm việc quá sức. Tôi bước ra khỏi thang máy.

"Mà kệ đi... Bước tiếp theo là gì?"

Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu tôi là phải tìm một công việc khác. Ưu tiên hàng đầu lúc này là tìm cách phát triển một game đạt yêu cầu của nhiệm vụ.

Dù có rất nhiều studio đủ tiềm lực để tôi thực hiện việc đó, nhưng vẻ mặt tôi chùng xuống khi nghĩ đến viễn cảnh họ tuyển dụng mình.

Chưa nói đến việc mình là một thành viên trong đội ngũ đã tạo ra cái thảm họa đó, liệu có ai chịu tuyển mình không, và nếu có thì phải mất bao lâu?

'Mình không có nhiều thời gian.'

Tôi không có một đồng tiết kiệm nào, và khoản trợ cấp thôi việc cũng chỉ bằng hai tháng lương.

Nếu tính cả tiền thuốc, số tiền đó có lẽ chỉ đủ cho tôi cầm cự được vài tuần.

"Tình hình tệ thật..."

Tôi bực bội vò rối mái tóc trong khi bước ra khỏi sảnh. Vừa nhìn thấy lối ra ở phía xa, tôi cảm thấy túi quần mình khẽ rung lên.

Tôi rút điện thoại ra, một cái tên quen thuộc hiện lên.

"A lô?"

—....Seth phải không?

Giọng nói ở đầu dây kia có vẻ do dự.

—Tớ có nghe về... con game mới của cậu. Tình hình cậu...?

"Ra là cậu cũng nghe tin rồi."

Lòng tôi đầy chua chát.

Chưa nổi một ngày mà tin đã lan nhanh như vậy.

"Ừ, tớ bị đuổi việc rồi."

Tôi không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề.

Kyle, theo một nghĩa nào đó, có thể coi là người anh em của tôi.

Cả hai chúng tôi đều lớn lên trong cùng một cô nhi viện.

Với căn bệnh của tôi, việc bị bố mẹ bỏ rơi cũng không có gì lạ.

Dù lúc nhỏ bệnh tình không nặng như bây giờ, nó vẫn là một gánh nặng lớn cho cô nhi viện. Ngay khi tôi vừa đủ tuổi, họ đã thẳng thừng đuổi tôi đi.

Dù vậy, những mối quan hệ tôi có được ở cô nhi viện đều rất sâu đậm.

—À, ra là vậy... cậu ổn cả chứ?

"Chắc là tớ vẫn ổn."

Không, tôi cảm thấy như cứt.

"Nhưng giờ có làm gì được đâu. Game dở thì đành cố làm game mới thôi."

—Cậu vẫn định làm game tiếp à...?

"Ừ."

Tôi làm gì có lựa chọn nào khác.

—Vậy thì...

Kyle ngập ngừng, như thể đang cân nhắc lời nói.

Tôi tranh thủ lúc đó đi thẳng ra khỏi sảnh và tiến đến cửa thoát. Vừa đẩy cửa, một luồng khí trời trong lành ùa vào mặt khiến tôi phải nheo mắt lại, bắt gặp một khoảng trời xám xịt ảm đạm.

"Vậy thì sao?"

Tôi vuốt lại mái tóc. Gió hôm nay mạnh thật.

—Vậy cậu nghĩ sao về lời đề nghị lần trước của tớ?

"Cậu từng đề nghị gì à?"

Tôi không tài nào nhớ ra.

Kyle đã từng giúp tôi vô số lần. Chính cậu ấy là người giúp tôi có tiền thuốc thang, tuy vậy đồng lương ít ỏi của tôi chẳng thấm vào đâu.

"Nếu cậu lại định cho tớ vay tiền thì—"

Tôi im bặt, mắt dán chặt vào cảnh tượng phía trước.

Cổ họng tôi như nghẹn lại, miệng mở ra nhưng không thể thốt nên lời.

Cùng lúc, giọng Kyle vẫn vang lên trong điện thoại.

—Không, tớ không định cho cậu vay thêm tiền đâu. Tớ biết cậu sẽ không nhận mà. Tớ chỉ nghĩ là... Ừm, công việc của cậu cũng liên quan đến mảng kinh dị, hay là cậu qua chỗ hội của tớ xem thử tình hình bên này thế nào?

Kyle ngừng một chút, giọng cậu ta cao hơn.

—...Dĩ nhiên, cậu sẽ không phải làm gì đâu. Chỉ đến xem và quan sát thôi. Tớ mới được thăng chức gần đây, nên chắc là có đủ quyền để sắp xếp cho cậu vào với tư cách là một quan sát viên.

Cậu ta nói rất nhiều.

Tiếc là, lời cậu ta nói, tai này lọt qua tai kia.

Mắt tôi vẫn dán chặt về phía trước, đầu óc hoàn toàn trống rỗng trước cảnh tượng đang bày ra, chẳng tài nào tập trung vào lời Kyle nói được.

'Cái quái gì đang diễn ra vậy...?'

Công viên trước đây đã biến mất, nhường chỗ cho những tòa cao ốc sừng sững. Trên nóc các tòa nhà, những biển quảng cáo LED khổng lồ đang chiếu cảnh những người trong bộ đồng phục đen.

Một dòng chữ chạy ở cuối màn hình:

Hội Tàn Tinh đã vượt qua Cổng Xếp Hạng <A> Loại Dị Thường đầu tiên. Chỉ năm người sống sót, nhưng...

Biển quảng cáo kế bên chiếu cảnh một nhóm người bước ra từ một cánh cổng lạ. Giáp trụ của họ móp méo, tả tơi, nhưng họ vẫn vẫy tay trước một rừng máy ảnh.

Dòng chữ bên dưới:

Hội Vực Thẳm đã vượt qua Cổng Xếp Hạng <B> Loại Bầy Đàn. Không có tổn thất về người.

—Biết đâu nó lại giúp cậu có thêm ý tưởng.

"H-hà."

Tôi dụi mắt, hy vọng những gì mình thấy là sai.

Nhưng rồi—

Rầm!

Tôi buông thõng tay, để cả thùng đồ rơi xuống đất. Tôi bóp trán, hít một hơi dài.

Lời nói của Hệ thống lại vang lên trong đầu tôi.

'Thế giới mà bạn từng biết, giờ đây sẽ thay đổi'

—Vậy nhé...? Ý cậu sao? Đến hội tớ không?

"ĐMNNNNNN."

—Ơ? Sao thế?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...