Nữ Phụ Hào Môn Sau Khi Thức Tỉnh
-
Chương 51:
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau đó, khi bầu không khí trên bàn dần dần tốt hơn, chợt nghe thấy giọng nói của Ôn Đình hét lên một tiếng: "Sầm Tuế."
Nghe được hai chữ này, mọi người trên bàn đều quay đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy Sầm Tuế đứng cách đó không xa, mái tóc dài lười biếng, trên người mặc áo gió màu xanh quân đội dài đến bắp chân, thắt lưng được thắt chặt rất mỏng, bắp chân trắng nõn, mang theo đôi giày Martin trên chân.
Cô dường như đang tìm kiếm một ai đó, nghe thấy tiếng gọi này thì quay thẳng qua.
Vì vậy, khi nhìn kỹ hơn, vẫn có thể nhìn thấy bên trong cái áo gió cô đang mặc gì, như thể đó là một chiếc váy ngủ bằng vải lụa.
***
Sầm Tuế đến ký túc xá nghỉ ngơi một chút, vừa tắm rửa không bao lâu thì nhận được điện thoại của Đào Mẫn Nhi.
Đào Mẫn Nhi nói Chu Nhị Bảo uống say ở trong quán bar, Trần Đại Noãn có việc nên không đi được, một mình cô ấy không kéo nổi Chu Nhị Bảo nên bảo Sầm Tuế nhanh chóng tới giúp đỡ khiêng người, Sầm Tuế nhanh chóng tới đây.
Nghe giọng điệu của Đào Mẫn Nhi gấp gáp mà cô cũng không có ý định ra ngoài chơi, chẳng muốn hoạt động nhiều cho nên trực tiếp mang váy ngủ và khoác thêm một chiếc áo gió.
Ai biết đây là may mắn gì, đến quán bar không tìm thấy Đào Mẫn Nhi mà lại gặp được đám người Trần Vũ, Ôn Đình trước.
Lại nói tiếp cũng không xa lạ, trước kia Sầm Tuế thỉnh thoảng đi chơi cùng Trần Vũ cũng đều có bọn họ.
Sầm Tuế không thích Trần Vũ mỗi ngày lêu lổng cùng những người bạn này, càng hy vọng anh có thể ở cùng với cô nhiều hơn, đi ra ngoài mang quần áo không hợp, Trần Vũ chê cô phiền, cho nên cũng không đưa cô ra ngoài nhiều.
Bởi vì tất cả đều biết, Ôn Đình lại trực tiếp gọi tên cô, xoay người rời đi như vậy hiển nhiên là không thích hợp.
Sầm Tuế đứng yên rồi cười, ánh mắt đảo qua đảo lại, dễ dàng bị Lâm Vũ Tây bên cạnh Trần Vũ hút mắt, nữ chính này quả thật đơn thuần, bộ dạng không tính là xinh đẹp tuyệt trần, nhưng thắng ở khí chất cô hàng xóm dịu dàng.
Ngay khi Sầm Tuế nhìn Lâm Vũ Tây, Ôn Đình đã đi tới trước mặt cô, cười nói với cô: "Đến chơi à? Tình cờ gặp nhau ở đây hay là uống cùng nhau vài ly."
Sầm Tuế vẫn mỉm cười: "Không cần, tôi còn có việc, mọi người cứ chơi."
Lúc Sầm Tuế muốn đi, Ôn Đình đưa tay kéo cô một cái, cố ý thân thiện nói: "Đừng thế, chia tay rồi cũng là bạn bè được mà."
Khi Ôn Đình kéo cô nói chuyện, Trần Vũ đã đứng lên khỏi chỗ ngồi và chôn chân ở bên cạnh bàn, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm cô.
Lâm Vũ Tây đứng bên cạnh Trần Vũ, nhẹ nhàng hỏi: "Có quen nhau à?"
Trần Vũ không nói gì, Ôn Đình cố ý nâng cao giọng nói: "Là bạn gái cũ của Vũ ca, vừa mới chia tay."
Nói xong lại giới thiệu với Sầm Tuế, cô ta mỉm cười nói: "Lâm Vũ Tây, bạn gái Trần Vũ."
Lâm Vũ Tây nghe vậy sắc mặt tái nhợt, muốn giải thích nhưng lại không nói thành lời.
Sầm Tuế cúi đầu cười khẽ một chút, đương nhiên biết Ôn Đình đang lấy Lâm Vũ Tây kích thích cô. Ôn Đình vốn không thích cô, trước kia đã thích làm mấy hành động kỳ quái với cô, vừa cười vừa nói mấy câu châm chọc, ý là muốn thấy cô mất bình tĩnh.
Tuy nhiên, vậy cũng tốt.
Không có sự "cản trở" của nữ phụ như cô, nam nữ chính lại ở bên nhau nhanh như vậy, rất tốt, rất viên mãn.
Vì thế cô mỉm cười rồi nhìn Trần Vũ, nghênh đón ánh mắt đen kịt của anh, cô lên tiếng: "Vậy thì chúc mừng anh, cuối cùng cũng tìm được tình yêu đích thực."
Trần Vũ nhìn chằm chằm cô nhưng không nói gì, ánh mắt nặng nề như muốn nuốt chửng tất cả.
Ôn Đình dường như không hài lòng với phản ứng của cô, trong ấn tượng vốn có của cô ta, Sầm Tuế hẳn là làm ầm một trận mới đúng.
Cô thích Trần Vũ đến mức nào, bọn họ đều đã từng thấy qua.
Ôn Đình có chút không cam lòng, còn muốn tiếp tục thăm dò, vì vậy lại hỏi: "Vậy cô không muốn… Không muốn nói gì nữa sao?"
Sầm Tuế nhìn cô ta rồi suy nghĩ một chút, nghĩ thầm cô ta đang có ý gì, đây là muốn cô thêm chút gì đó cho cuộc sống hạnh phúc của nam nữ chính sao?
Vậy thì cô cũng không phải là không vui, những chuyện khiến Trần Vũ không vui, cô cũng vui vẻ làm một chút.
Vì vậy, khuôn mặt của cô rũ xuống, đáy mắt lập tức lóe lên ánh nước mơ hồ.
Sau đó, cô dùng vẻ mặt thương tâm khổ sở này, đi tới trước mặt Lâm Vũ Tây, chậm rãi nắm lấy tay Lâm Vũ Tây, hít mũi nhìn cô ấy "sinh lòng yêu thương" rồi nói: "Em gái Vũ Tây, sau này anh Trần Vũ sẽ giao cho em, em nhất định phải thay chị chăm sóc tốt cho anh ấy. Anh ấy không thích ăn cay, vừa ăn cay vào đã tức giận. Em phải quan sát anh ấy một chút khi đi uống rượu, đừng để anh ấy uống nhiều quá. Anh ấy cũng không thích ăn sáng, không tốt cho dạ dày, em phải làm bữa sáng thật ngon cho anh ấy. Sau này những chuyện này, tất cả đều nhờ em, thay chị yêu anh ấy…"
Sau đó, khi bầu không khí trên bàn dần dần tốt hơn, chợt nghe thấy giọng nói của Ôn Đình hét lên một tiếng: "Sầm Tuế."
Nghe được hai chữ này, mọi người trên bàn đều quay đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy Sầm Tuế đứng cách đó không xa, mái tóc dài lười biếng, trên người mặc áo gió màu xanh quân đội dài đến bắp chân, thắt lưng được thắt chặt rất mỏng, bắp chân trắng nõn, mang theo đôi giày Martin trên chân.
Cô dường như đang tìm kiếm một ai đó, nghe thấy tiếng gọi này thì quay thẳng qua.
Vì vậy, khi nhìn kỹ hơn, vẫn có thể nhìn thấy bên trong cái áo gió cô đang mặc gì, như thể đó là một chiếc váy ngủ bằng vải lụa.
***
Sầm Tuế đến ký túc xá nghỉ ngơi một chút, vừa tắm rửa không bao lâu thì nhận được điện thoại của Đào Mẫn Nhi.
Đào Mẫn Nhi nói Chu Nhị Bảo uống say ở trong quán bar, Trần Đại Noãn có việc nên không đi được, một mình cô ấy không kéo nổi Chu Nhị Bảo nên bảo Sầm Tuế nhanh chóng tới giúp đỡ khiêng người, Sầm Tuế nhanh chóng tới đây.
Nghe giọng điệu của Đào Mẫn Nhi gấp gáp mà cô cũng không có ý định ra ngoài chơi, chẳng muốn hoạt động nhiều cho nên trực tiếp mang váy ngủ và khoác thêm một chiếc áo gió.
Ai biết đây là may mắn gì, đến quán bar không tìm thấy Đào Mẫn Nhi mà lại gặp được đám người Trần Vũ, Ôn Đình trước.
Lại nói tiếp cũng không xa lạ, trước kia Sầm Tuế thỉnh thoảng đi chơi cùng Trần Vũ cũng đều có bọn họ.
Sầm Tuế không thích Trần Vũ mỗi ngày lêu lổng cùng những người bạn này, càng hy vọng anh có thể ở cùng với cô nhiều hơn, đi ra ngoài mang quần áo không hợp, Trần Vũ chê cô phiền, cho nên cũng không đưa cô ra ngoài nhiều.
Bởi vì tất cả đều biết, Ôn Đình lại trực tiếp gọi tên cô, xoay người rời đi như vậy hiển nhiên là không thích hợp.
Sầm Tuế đứng yên rồi cười, ánh mắt đảo qua đảo lại, dễ dàng bị Lâm Vũ Tây bên cạnh Trần Vũ hút mắt, nữ chính này quả thật đơn thuần, bộ dạng không tính là xinh đẹp tuyệt trần, nhưng thắng ở khí chất cô hàng xóm dịu dàng.
Ngay khi Sầm Tuế nhìn Lâm Vũ Tây, Ôn Đình đã đi tới trước mặt cô, cười nói với cô: "Đến chơi à? Tình cờ gặp nhau ở đây hay là uống cùng nhau vài ly."
Sầm Tuế vẫn mỉm cười: "Không cần, tôi còn có việc, mọi người cứ chơi."
Lúc Sầm Tuế muốn đi, Ôn Đình đưa tay kéo cô một cái, cố ý thân thiện nói: "Đừng thế, chia tay rồi cũng là bạn bè được mà."
Khi Ôn Đình kéo cô nói chuyện, Trần Vũ đã đứng lên khỏi chỗ ngồi và chôn chân ở bên cạnh bàn, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm cô.
Lâm Vũ Tây đứng bên cạnh Trần Vũ, nhẹ nhàng hỏi: "Có quen nhau à?"
Trần Vũ không nói gì, Ôn Đình cố ý nâng cao giọng nói: "Là bạn gái cũ của Vũ ca, vừa mới chia tay."
Nói xong lại giới thiệu với Sầm Tuế, cô ta mỉm cười nói: "Lâm Vũ Tây, bạn gái Trần Vũ."
Lâm Vũ Tây nghe vậy sắc mặt tái nhợt, muốn giải thích nhưng lại không nói thành lời.
Sầm Tuế cúi đầu cười khẽ một chút, đương nhiên biết Ôn Đình đang lấy Lâm Vũ Tây kích thích cô. Ôn Đình vốn không thích cô, trước kia đã thích làm mấy hành động kỳ quái với cô, vừa cười vừa nói mấy câu châm chọc, ý là muốn thấy cô mất bình tĩnh.
Tuy nhiên, vậy cũng tốt.
Không có sự "cản trở" của nữ phụ như cô, nam nữ chính lại ở bên nhau nhanh như vậy, rất tốt, rất viên mãn.
Vì thế cô mỉm cười rồi nhìn Trần Vũ, nghênh đón ánh mắt đen kịt của anh, cô lên tiếng: "Vậy thì chúc mừng anh, cuối cùng cũng tìm được tình yêu đích thực."
Trần Vũ nhìn chằm chằm cô nhưng không nói gì, ánh mắt nặng nề như muốn nuốt chửng tất cả.
Ôn Đình dường như không hài lòng với phản ứng của cô, trong ấn tượng vốn có của cô ta, Sầm Tuế hẳn là làm ầm một trận mới đúng.
Cô thích Trần Vũ đến mức nào, bọn họ đều đã từng thấy qua.
Ôn Đình có chút không cam lòng, còn muốn tiếp tục thăm dò, vì vậy lại hỏi: "Vậy cô không muốn… Không muốn nói gì nữa sao?"
Sầm Tuế nhìn cô ta rồi suy nghĩ một chút, nghĩ thầm cô ta đang có ý gì, đây là muốn cô thêm chút gì đó cho cuộc sống hạnh phúc của nam nữ chính sao?
Vậy thì cô cũng không phải là không vui, những chuyện khiến Trần Vũ không vui, cô cũng vui vẻ làm một chút.
Vì vậy, khuôn mặt của cô rũ xuống, đáy mắt lập tức lóe lên ánh nước mơ hồ.
Sau đó, cô dùng vẻ mặt thương tâm khổ sở này, đi tới trước mặt Lâm Vũ Tây, chậm rãi nắm lấy tay Lâm Vũ Tây, hít mũi nhìn cô ấy "sinh lòng yêu thương" rồi nói: "Em gái Vũ Tây, sau này anh Trần Vũ sẽ giao cho em, em nhất định phải thay chị chăm sóc tốt cho anh ấy. Anh ấy không thích ăn cay, vừa ăn cay vào đã tức giận. Em phải quan sát anh ấy một chút khi đi uống rượu, đừng để anh ấy uống nhiều quá. Anh ấy cũng không thích ăn sáng, không tốt cho dạ dày, em phải làm bữa sáng thật ngon cho anh ấy. Sau này những chuyện này, tất cả đều nhờ em, thay chị yêu anh ấy…"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook