Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Sau khi lên xe, Chu Nhị Bảo lập tức ghé vào đùi Sầm Tuế ngủ, Đào Mẫn Nhi ngồi ở ghế lái phụ.

Sầm Tuế cúi đầu, chỉnh lại tóc tai cho Chu Nhị Bảo, nói: "Đừng buồn, đàn ông có gì tốt chứ, còn chẳng bằng chị em chúng mình, đúng không?"

Chu Nhị Bảo lại khóc một hồi, sau đó nhào vào trong lòng của Sầm Tuế: "Tuế Tuế là tốt nhất, Tuế Tuế nói sẽ nuôi mình."

Sầm Tuế ngây người một chút, sau đó bật cười, vuốt ve mái tóc cô như một con cún con: "Được rồi, mình sẽ cố gắng hết sức để nuôi cậu, nhất định sẽ đem cậu nuôi đến trắng trẻo mập mạp."

Chu Nhị Bảo lắc đầu nói: "Trắng thì có thể, nhưng đừng để béo."

Sầm Tuế vẫn cười nói: "Được rồi, chỉ cần trắng, không cần mập."

Sau khi Sầm Tuế cân bằng lại cảm xúc của Chu Bảo, Đào Mẫn Nhi từ phía trước quay đầu lại: "Giờ này kí túc đã đóng cửa rồi, đưa nó về nhà lại sợ cha mẹ lo lắng, hay là tới nhà mình đi."

Đào Mẫn Nhi sở hữu một căn hộ, diện tích không lớn, bình thường không có nơi nào để đi thì sẽ ở đó.

Sầm Tuế không phản đối, gật đầu: "Được."

Đi taxi mất khoảng nửa tiếng để đến cổng lớn

Đào Mẫn Nhi xin đi qua, sau khi thảo luận với nhân viên bảo vệ ở cửa một lúc lâu, cho taxi lái thẳng đến dưới lầu.

Xuống xe, Đào Mẫn Nhi đỡ Chu Nhị Bảo xuống xe, sau đó Sầm Tuế cũng xuống theo.

Hai cô gái tốn sức đỡ Chu Nhị Bảo đến trước cửa thang máy, khó khăn lắm mới đưa được cô vào phòng, đặt trên sô pha.



Xong việc, Đào Mẫn Nhi vào phòng tắm đổ đầy nước, sau đó cùng Sầm Tuế đem Chu Nhị Bảo lột sạch rồi ném vào bồn tắm.

Đào Mẫn Nhi bóp kem đánh răng giúp cô đánh răng, vừa đánh răng vừa rên rỉ: "Thật sự giày vò bà đây, uống chút rượu xong lập tức trở thành tiểu tổ tông, bà đây lớn như vậy còn phải hầu hạ cậu. Về sau lại như vậy thì cứ uống cho chết đi, sau đó ném cậu ở lại quán bar."

Sầm Tuế cười cười, biết Đào Mẫn Nhi nói năng chua ngoa nhưng tâm mềm như đậu hũ.

Cô cúi đầu ngửi ngủi, phát hiện trên người mình cũng bị ám mùi rượu từ người Chu Nhị Bảo, nói với Đào Mẫn Nhi: "Mình đi tìm một bộ đồ để thay."

Ở nhà của Đào Mẫn Nhi nên cũng không cần khách khí, Sầm Tuế cởi bỏ áo khoác ngoài, đi thẳng vào phòng tìm một chiếc áo khoác khác phủ thêm.

Sau đó lại tìm hai chiếc áo choàng tắm sạch sẽ, đưa chúng cho Đào Mẫn Nhi đang phục vụ Chu Nhị Bảo trong phòng tắm để hai người mặc vào.

Sầm Tuế trở lại phòng khách ngồi trên sô pha thở phào nhẹ nhõm, điện thoại trên bàn cà phê rung lên.

Nhìn thấy cuộc gọi không quen thuộc, Sầm Tuế hít một hơi, vẫn đưa tay cầm lấy điện thoại, kết nối, đưa vào tai, nói qua loa: "Xin chào?"

Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc, sau đó giọng một người đàn ông có chút say vang lên: "Tuế Tuế."

Giọng nói này quá quen thuộc, Sầm Tuế vừa nghe đã biết đó là Trần Vũ, vì vậy không cho anh cơ hội nói lại, thẳng tay cúp máy.

Kết quả là chưa đầy hai giây cúp máy, điện thoại đã gọi lại.

Sàn nhảy của quán ồn ào và chói mắt.

Ở hàng ghế hơi khuất trong góc, Lâm Vũ Tây yên lặng ngồi trên ghế sô pha, gương mặt say đến đỏ bừng, có vẻ nhàm chán lướt điện thoại, cùng bạn học nói chuyện câu được câu không.

Trên ghế sô pha bên cạnh cô, Trần Vũ đã uống quá nhiều, đang nằm đấy.



Chiếc áo khoác đã được cởi ra từ lâu, giờ đã phủ kín nửa người và thậm chí cả đầu.

Cả đêm tâm trạng Trần Vũ không tốt, sau khi Sầm Tuế đi lập tức ra ngoài một lát, lúc trở về tranh thủ không khí mà nốc rượu.

Nhìn anh như đang rất vui vẻ, nhưng luôn có cảm giác có điều gì đó không ổn, như thể đang mượn rượu giải sầu.

Lâm Vũ Tây không biết rõ về anh, một đêm cũng không nói với anh được mấy câu.

Cô đang chậm rãi gõ bàn phím trên điện thoại, soạn thảo một tin nhắn hay sắp gửi đi, Trần Vũ đang nằm trên ghế sô pha đột nhiên cởi áo khoác, ngồi dậy.

Bất giác, dây thần kinh của cô thắt lại, cô dừng ngón tay lại, liếc nhìn Trần Vũ.

Trần Vũ uống một ngụm nước trên bàn, thản nhiên hỏi: "Sao cô không đi khiêu vũ?"

Khi bầu không khí nóng lên, những người khác đều lên sàn nhảy, chỉ có cô là người duy nhất ngồi đó.

Nhạc quá lớn, Lâm Vũ Tây sợ anh không nghe được giọng nói của chính mình nên đã gõ vào điện thoại di động: "Đây là lần đầu tiên tôi đến quán bar, tôi không biết nhảy, cũng không có hứng thú."

Trần Vũ liếc mắt nhìn, xem như không có hứng thú, cầm áo khoác đứng dậy.

Lâm Vũ Tây thấy anh bước ra không vững nên xách túi đi theo.

Đi theo anh ra bên ngoài quán, hít thở không khí yên tĩnh, theo anh vài chục mét dọc theo con phố tối.

Đầu óc Trần Vũ không tỉnh táo, lại nhìn cô: "Đi theo tôi làm gì?"

Lâm Vũ Tây dừng lại tại chỗ, giọng nói chân thành: "Hình như anh uống rất nhiều rượu, muộn như vậy, đi về cũng không an toàn lắm?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương