Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Vinh Mặc thấy cô đang nói đùa nên cũng không để tâm, anh tò mò nhìn cô hỏi: "Có ông chủ nào gửi đồ cổ cho nhân viên không?"

Sầm Tuế rõ ràng là thích, nhưng vẫn cố ý hỏi: "Không phải đồ cổ, là vàng thật sao?"

Vinh Mặc sẵn sàng cùng cô tán gẫu vài câu, hợp tác nói: "Tôi là một người nghèo, thật không có khả năng mua được vàng."

Sầm Tuế đương nhiên có thể nhìn ra chất liệu chính của con cóc vàng này là đồng.

Nhưng hình như bề mặt của mặt dây chuyền sáng bóng, nên có vàng bạc nung chảy vào, nổi lên trên bề mặt chất liệu đồng, nhìn có vẻ sáng bóng và ánh vàng.

Cô nhéo con cóc vàng, nhìn Vinh Mặc nói: "Thật là, cửa hàng của anh tuy nhỏ nhưng bán được vài thứ không hề rẻ. Tùy ý bán vài món, đều đủ cho người bình thường ăn được cả đời, còn muốn gạt tôi…"

Vinh Mặc mỉm cười, không nói chuyện phiếm với cô nữa, lại tiếp tục nghiêm túc nói: "Tôi tự mình đúc, cô hẳn là nhìn ra được chất liệu, không đáng giá bao nhiêu tiền, một chút lòng thành mà thôi, chúc cô bảng vàng đề tên."

Sầm Tuế nghe lời này vui vẻ, nói: "Còn có đại phú, đại quý."

Ý nghĩa của Tam Túc Kim Thiềm chủ yếu là hút tài lộc, của cải dồi dào.

Tất nhiên, vì có câu bảng vàng đề tên, cũng hàm ý tiền đồ như gấm, Vinh Mặc đã đặc biệt đưa cô đ kiểm tra.

Sầm Tuế nắm cóc vàng vào lòng bàn tay, cuối cùng cũng nghiêm túc nhìn Vinh Mặc nói: "Tôi rất thích món này, cảm ơn ông chủ."

Ông chủ Vinh cảm thấy tiếng ông chủ này rất hữu dụng, nghe rất thoải mái.

Nhưng anh không có khí chất làm ông chủ chút nào, anh hay hỏi ý kiến: "Có muốn nghỉ ngơi một chút không, tôi đưa cô làm quen tiệm một chút, đã đến làm công, cũng phải có chút dáng vẻ của làm công, phải không?"

Nói hay lắm.



Sầm Tuế gật đầu đồng ý: "Ông chủ nói đúng!"

Vinh Mặc đưa cô làm quen với những thứ trong cửa hàng, chủ yếu là giới thiệu từng món một.

Từ việc giới thiệu tên gọi, đặc điểm của cổ vật đến xuất xứ niên đại, có người nói lâu, có người nói ngắn nhưng cuối cùng sẽ căn cứ vào giá thị trường.

Dù bản thân nó có bao nhiêu chuyện cổ và truyền thuyết đi chăng nữa thì điều quan trọng nhất là phải bán nó đi để kiếm sống.

Anh vừa mới nói bốn năm điều với Sầm Tuế, sợ cô không tiêu hóa được nên dừng lại, quay đầu hỏi cô: "Còn nhớ không?"

Sầm Tuế lật giở cuốn sách nhỏ mà Vinh Mặc đã chuẩn bị trước cho cô: "Gần như rồi, không nhớ được thì có thể đọc lại. Tôi có thể biết niên đại của đồ vật, chủ yếu là nhớ chuẩn giá cả, không thể làm anh bán thua lỗ được."

Vinh Mặc hoàn toàn không trông cậy vào việc cô bán được đồ, anh biết rõ nhất việc kinh doanh cửa hàng đồ cổ rất khó khăn.

Thấy cô có thiện chí lắng nghe và ghi nhớ, anh tiếp tục nghiêm túc nói.

Anh thích nói về đồ cổ, nhưng lại không hề thấy mệt mỏi.

Sầm Tuế đi theo anh và lắng nghe rất cẩn thận.

Những đồ vật vốn dĩ vô hồn trên kệ bỗng chốc có cuộc sống riêng sau khi được Vinh Mặc giới thiệu.

Ngay cả tượng Phật Ngọc trên kệ cũng bắt đầu tỏa sáng với một vẻ rực rỡ khác.

Sầm Tuế nhìn nét mặt của Vinh Mặc, gật đầu lắng nghe, thỉnh thoảng đưa ra một số ý kiến cá nhân.

Nghe một chút lại thất thần, ánh mắt chỉ dán vào sườn mặt của Vinh Mặc, tai lại không tiếp thu được những gì anh ta đang nói.

Vinh Mặc phát hiện cô bị phân tâm, cho rằng cô nghe phiền, vì vậy lập tức dừng lại, nhìn cô hỏi: "Có phải tôi nói quá nhiều một lúc không?"

Sầm Tuế hoàn hồn lại, không có trả lời anh, ngược lại đột ngột hỏi: "Anh thật sự không có bạn gái sao?"



"???"

Vinh Mặc nhìn cô chằm chằm, ngược lại hỏi thẳng: "Cô muốn theo đuổi tôi à?"

Sầm Tuế nghe vậy vội vàng lắc đầu: "Không có." Đừng hiểu lầm.

Cô chỉ là tò mò, với dung mạo và khí chất của Trần Vũ, cho dù sao đi nữa cũng có bao nhiêu cô gái nguyện lao về anh ta.

Với ngũ quan thâm thúy, khí chất xuất trần của Vinh Mặc, tính cách lại thành thục cẩn trọng, thật sự không có bạn gái sao?

Ánh mắt Vinh Mặc thăm dò: "Vậy tại sao lại hỏi thế?"

Sầm Tuế cười nhẹ, nói: "Chỉ là xác thực một chút thôi, nếu anh có bạn gái, vậy thì tôi không đến làm việc."

Việc này có logic không vậy?

"Cô sợ bạn gái tôi ghen sao?"

Sầm Tuế gật gật đầu, cố ý nói: "Đương nhiên rồi, tôi xinh đẹp như vậy, nếu sớm chiều ở chung, bạn gái nhà ai có thể yên tâm được chứ?"

Vinh Mặc nhịn không được cười: "Cô thật đúng là không khiêm tốn."

Sầm Tuế bày ra vẻ đạo đức giả, lại giả bộ nghiêm túc nói: "Ông chủ, đó gọi là dối trá, đẹp mà không biết cũng là lời nói gạt người, nếu dung mạo thật sự xinh đẹp, từ nhỏ đã được khen, đi đâu đều được khen, làm sao có thể không biết mình xinh đẹp cơ chứ."

Vinh Mặc cười cười, không cùng cô nói về chuyện này nữa, chỉ nói: "Một lần cuối cùng, tôi không có bạn gái."

Sầm Tuế tin tưởng, nhẹ nhàng thở phào một hơi: "Thế là tốt rồi, hợp tác vui vẻ."

Vinh Mặc không để ý tới lời này, nhìn cô một hồi, bỗng nhiên hỏi: "Thế cô đây, dáng dấp xinh đẹp như vậy, có bạn trai không?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương