Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Sầm Tuế nhún vai, trả lời sảng khoái lại dứt khoát: "Không có, cũng không muốn có, tôi còn có rất nhiều việc khác phải hoàn thành, yêu đương không có ý nghĩa gì, đơn thuần chỉ lãng phí thời gian."

Vinh Mặc không nghĩ tới cô sẽ nói ra loại lời này, cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Dù sao cô ở độ tuổi này chính là hướng tới giai đoạn hưởng thụ tình yêu, sao lại có một bộ dáng nhìn thấu hồng trần?

Hẳn là có lý do gì đó, nhưng chuyện quá riêng tư, anh cũng không hỏi thêm câu nào, chỉ gật đầu, quay người nói: "Tiếp tục đi, tiếp theo, gương đồng, Lục Phong đời Đường…"

Ánh sáng mặt trời từ phía Tây chiếu vào từ bức tường kính, trên mặt đất phản chiếu những tia sáng trắng.

Trong phòng khách có chút lộn xộn, Trần Vũ đang đắp chăn nằm trên ghế sô pha, trên bàn trà tàn thuốc rơi lả tả, trong cái gạt tàn thuốc có một mẩu thuốc lá đang nằm đấy.

Cách đó không xa, trong góc có một chiếc điện thoại di động bị vỡ, màn hình sáng nhấp nháy.

Khi màn hình sáng lên, kèm theo còn có một tiếng rung.

Tối hôm qua Trần Vũ thức đến gần sáng mới chịu đi ngủ, sau khi hút thuốc uống rượu thì tinh thần sa sút vô cùng.

Vì thế hôm nay anh vẫn không lên lớp, ngủ một mạch đến tận trưa mới dậy, dậy rồi mới biết mặt trời ở phía Tây đã lặn rồi.

Anh vén tấm chăn mềm mại, ngồi dậy từ sô pha, cúi đầu nhíu mày một lúc.

Mặc dù đêm qua anh uống nhiều rượu, mức độ say của anh cũng lên tới bảy tám phần, nhưng những chuyện xảy ra vào tối hôm qua, mỗi một chi tiết anh đều nhớ rất rõ, cả những câu nói mà Sầm Tuế nói với anh qua điện thoại.



Không thể không ngừng nghĩ về nó, đầu óc như bị đổ đầy chì, vừa nặng vừa đau.

Buộc bản thân mình không nhớ lại, anh thả tay xuống mở mắt ra, hơi nhíu mày nhìn khắp xung quanh.

Nhìn thấy điện thoại nằm cách đó không xa trên mặt đất, đang lúc chấn động, anh đứng dậy đi đến đấy nhặt lại điện thoại.

Điện thoại bị anh làm rơi vỡ rồi, từ góc nứt ra thành hai đường dài, xoẹt ngang qua toàn bộ màn hình.

Mặc dù việc này có vẻ ảnh hưởng nhiều đến tâm trạng, nhưng thật ra có thể sử dụng bình thường.

Trần Vũ lướt Wechat, toàn là Uông Kiệt đang nói chuyện linh tinh, thỉnh thoảng còn @Vũ ca.

Anh tùy tiện nhìn lướt qua, cảm thấy rất khó chịu, lập tức gửi một câu ở trong nhóm: "Đừng làm phiền tôi nữa, tôi muốn một mình yên tĩnh vài ngày."

Nói xong thì tắt luôn điện thoại rồi ném đi, dựa người vào sô pha, giơ tay lên miết mi tâm.

Sầm Tuế tốn gần nửa ngày để đi theo Vinh Mặc, tìm hiểu về tất cả đồ cổ trong tiệm một lượt.

Mỗi lần tìm hiểu xong một món đồ cổ, dường như cô vừa trải qua lễ rửa tội của dòng chảy lịch sử.

Sau khi hiểu rõ hết, lại theo Vinh Mặc vào phòng trong uống trà.

Vinh Mặc nói đến khô cả miệng lưỡi, uống nước làm ấm họng xong mới đặt ly xuống nói chuyện: "Trải qua quá trình không cần quá căng thẳng, không dễ gì gặp được người thật sự muốn mua đồ cổ. Lúc tôi không ở đây, cô giúp tôi trông chừng tiệm là được rồi. Đồ không bán được cũng không sao, nhưng không thể tùy ý nhận đồ."



Sầm Tuế nhấc ly lên nhấp một hơi, rồi để xuống nhìn vào Vinh Mặc, đặc biệt nói thẳng: "Anh đang xem thường tôi à, nghĩ rằng tôi không bán được đồ, không có niềm tin vào đôi mắt của tôi, sợ tôi nhận nhầm đồ, để cho anh chịu tổn thất, có phải không?"

Vinh Mặc nhìn cô im lặng một hồi, nhìn cô thẳng thắn như thế, anh cũng thẳng thắn nói: "Quả thật là về phương diện này tôi có hơi lo, nhưng thu đồ cũng sẽ kéo thêm phiền phức khác, vẫn là không nên thu đồ bừa bãi thì tốt hơn, cũng không phải ai chơi sưu tầm đồ cổ cũng sẽ tuân theo quy tắc trong ngành."

Sầm Tuế nhướng mày hơi cong môi, sau đó nhìn về phía anh: "Không thu thì không thu, tôi cũng không muốn kiếm thêm chuyện cho bản thân. Còn về việc có bán được đồ không thì anh cứ đợi đấy."

Vinh Mặc nhìn dáng vẻ tự tin không sợ gì cả của cô, như muốn thề sẽ chặn họng anh.

Anh mỉm cười, cũng không thêm tạo thêm đả kích cho cô, gật đầu nói: "Được, tôi chờ xem."

Đến chập tối Vinh Mặc đóng cửa tiệm, Sầm Tuế về thẳng nhà.

Một tuần nay cô chưa về nhà lần nào, không ở ký túc xá thì cũng là ở bên ngoài với chị em.

Về đến nhà, ba mẹ Sầm Tuế vẫn chưa về.

Bận hết cả một buổi chiều, Sầm Tuế cảm thấy đói bụng rồi, sau khi vào nhà lập tức đặt túi xách xuống, chạy luôn tới nhà bếp tìm đồ ăn.

Đúng lúc dì Đường đang ở trong phòng bếp nấu cơm, quạt thông gió hút mùi kêu vù vù.

Thấy Sầm Tuế tay sờ bụng đi vào, dì chào một tiếng rồi cười nói: "Đói rồi hả? Ăn gì trước lót bụng đi đã, ông và bà sắp về rồi."

Sầm Tuế gật đầu, rồi tìm khắp phòng bếp một lượt.

Tìm thấy trong góc bếp có một cái nồi đất nhỏ, cô nhấc vung lên nhìn thấy bên trong nồi đang ninh cháo.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...