Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Vinh Mặc dò xét nhìn cô, xác định là cô không có nằm trong giới chơi đồ cổ, cũng không yêu thích việc sưu tầm.

Trên địa bàn sưu tầm thành phố Tô An, không ai là không biết đến danh tiếng Triệu Minh Viễn.

Anh uống ngụm nước, cùng Sầm Tuế phổ cập khoa học: "Tôi là giáo sư đại học, thầy giáo của khoa khảo cổ của đại học Tô. Trưởng hiệp hội khảo cổ thành phố Tô An, ông ấy tận mắt chứng kiến hình ảnh của đồ làm từ gốm cũng không khỏi kích động, tổ chuyên gia cũng là do ông ấy lôi kéo, công tác giám định cũng là ông ấy dẫn đầu."

Sầm Tuế chăm chủ nghe xong, nhìn qua Vinh Mặc: "Nghe có vẻ rất lợi hại."

Nói xong cô lại hỏi về vấn đề mà cô quan tâm nhất: "Như vậy… Tiền phí giám định kia, cần bao nhiêu? Có phải đắt lắm không?"

Nhìn cô dành nhiều sự chú ý về vấn đề tiền nong, Vinh Mặc nhìn cô cười nói: “Thầy Triệu không có nhắc đến, đợi giám định xong rồi nói tiếp. Ông ấy chủ động tiếp nhận công việc giám định này, không phải vì phí giám đinh, mà là vì đồ làm từ gốm."

Sầm Tuế biết rằng mấy người bọn họ có cảm tình đặc biệt với đồ cổ.

Mấy cái chai chai lọ lọ trong mắt cô cũng chỉ là một đống đồ có liên quan đến con số trên đồng tiền, nhưng trong mắt của những người nghiên cứu khảo cổ, đại biểu là những thứ khác nhiều hơn, đó là đồ vật ở tầng cao hơn.

Trước mắt cô không giác ngộ cao được như vậy, cũng không muốn cưỡng ép giác ngộ, cũng không phân tích những thứ giả với Vinh Mặc.



Cô vẫn là nói cô người của tầng thứ này, nhìn Vinh Mặc nói chậm: "Nếu như cuối cùng giám định ra là đồ làm từ gốm, người sẽ mua thật sao?"

Vinh Mặc không chút do dự mà gật đầu: "Sẽ, nhưng là cho cô tự ra giá."

Nói xong ngồi dậy, không hề vì Sầm Tuế không hiểu mà lừa gạt cô, hết sức thành thật mà nói: "Nếu như là đồ làm từ gốm, cả giới sưu tầm đồ cổ đều sẽ chấn động, không chỉ là ở trong nước, mà là toàn thế giới. Chỉ cần mảnh sứ này xuất hiện ở phòng đấu giá, nhất định sẽ có người tranh nhau bể đầu muốn mua. Sau khi đấu giá, không biết có giá như thế nào."

Sầm Tuế nghe hiểu được, ý của Vinh Mặc, cái mảnh sứ này của cô, có thể không chỉ bán nhỏ hơn mấy chục triệu.

Cô cầm mảnh sứ đến phòng đấu giá, thu hút càng nhiều người hơn tới tranh đoạt, có thể sẽ kiếm được nhiều hơn.

Trong đầu cô nghĩ một chuỗi các con số, không tự chủ mà bấm ngón tay.

Tưởng tượng cảm giác của mùi vị một đêm chợt giàu, thật sự là kích thích đến nỗi có thể bay lên trên trời, cả đời sau của cô không phải lo không có tiền rồi.

Nhưng mà chờ đến khi cô nhìn thấy mặt của Vinh Mặc, số tiền chói mắt trong chốc lát biến mất.

Nhìn Vinh Mặc một hồi, cô chậm rãi mở lời: "Nếu như bán cho anh, anh có thể cho tôi bao nhiêu tiền?"

Vinh Mặc không nói dối về giá trị, cũng không dựa vào ân tình mà lừa đảo, nói thẳng: "Hai chục triệu."

Sầm Tuế bóp bóp tay, lại vội vàng uống nước, hơi hơi mở mắt, cảm thấy hai chục triệu cũng không phải số tiền rất lớn.



Một hớp nước trái cây thấm đến tận cổ họng, suy nghĩ đột nhiên nhảy lên, cô nhìn Vinh Mặc tò mò hỏi: "Hai chục triệu không phải hai chục ngàn, một mình anh là ông chủ nhỏ tiệm đồ gỗ, hơn nửa tháng nay một món đồ cổ cũng không thể bán ra ngoài, anh mua được sao?"

Vinh Mặc bị cô hỏi như vậy đột nhiên sững người, sau đó lại bởi vì cô nhấn mạnh ông chủ nhỏ cười một chút.

Anh nhìn Sầm Tuế, ung dung bình tĩnh nói: "Miễn cưỡng thì vẫn có thể mua được."

Sầm Tuế càng tò mò hơn, nhìn anh lại hỏi: "Nhà anh làm gì vậy? là nhà giàu, hay là cái gì mà hào môn thế gia?"

Vinh Mặc ung dung từ tốn: "Tôi là người buôn bán đồ cổ bình thường, cha mẹ cũng chỉ là người kinh doanh đồ cổ bình thường, trong nhà chỉ có một tiệm nhỏ. Có thiếu gia nhà giàu nào phải đi mở tiệm đồ cổ kiếm sống không? Tôi không lấy ra được hai chục, không phải còn có giáo sư Triệu sao? Mảnh sứ để ở viện bảo tàng, nhà nước cũng sẽ bỏ ra ít tiền."

Sầm Tuế nghe xong gật đầu, lẩm bẩm: "Tôi cứ tưởng rằng anh là quý công tử hào môn nào đó, nhàn quá sinh ra chán, mở ra cái tiệm đồ cổ này để trải nghiệm cuộc sống…?" Trong chốc mắt, từ trong đầu nảy ra một vở kịch lớn rời khỏi hào môn.

Lẩm bẩm xong, cô lại bắt được trọng điểm trong lời nói của Vinh Mặc, nhìn về phía anh hỏi: "Để ở viện bảo tàng?"

Vinh Mặc gật đầu một cái: "Đồ làm từ gốm loại này thuộc về bảo vật quốc gia, viện bảo tàng là chỗ đến tốt nhất của nó, nó là lịch sử của đất nước."

Sầm Tuế thuận theo lời này của anh suy nghĩ một chút, nếu như đến phòng đấu giá, người cạnh tranh để mua chắc chắn đến từ khắp nơi trên thế giới.

Dựa theo quy củ, cạnh tranh được đồ thuộc về người trả giá cao nhất nhưng cuối cùng không nhất định sẽ rơi vào tay người đó, nói không chừng sẽ còn bị người nước ngoài lấy đi mất, người Trung Quốc muốn nhìn cũng phải phí không ít sức lực.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...