Nữ Phụ Hào Môn Sau Khi Thức Tỉnh
-
Chương 63:
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chu Nhất Miểu chưa nghĩ đã nói: “Không thích nữa thôi.”
Ôn Đình lại hỏi: “Vậy trước kia luôn tốt như vậy, tại sao đột nhiên lại không thích nữa?”
Uông Kiệt nghĩ một chút: “Cô ta hoàn toàn tỉnh ngộ rồi, phát hiện Trần Vũ chính là một tên đầu đá không thể bưng được nữa, không bưng được thì buông thôi.”
Ôn Đình chậm rãi lắc đầu, dáng vẻ như đã hiểu mọi chuyện, nói: “Không phải”
Ba người Uông Kiệt thành công bị cô khơi dậy sự tò mò, đến hứng thú đánh bài cũng không có, nhìn cô hỏi: “Vậy thì tại sao?”
Ôn Đình hạ sáu quân bài xuống, tiện tay cầm điện thoại đang để trên bàn.
Sau khi mở khóa xong, lật lật vài cái, rồi ấn vào một bức ảnh, cảnh vật trong ảnh hơi cổ, đặt lên bàn cho ba người Uông Kiệt xem.
Uông Kiệt chuyển hướng màn hình, chỉ thấy trong ảnh là một cửa hàng đồ cổ, biển hiệu là một tấm bảng cổ, trên bảng khảm ba chữ mạ vàng: “Trân Bảo Trai”
Trong quán là hình bóng một cô gái, làn da tuyết trắng, là Sầm Tuế.
Không biết có ý tứ gì, Triệu Tử Trừng quay ra nhìn Ôn Đình hỏi: “Dạo quanh tiệm đồ cổ thôi, có vấn đề gì sao?”
Ôn Đình lấy lại điện thoại, lướt qua bức ảnh cười nói: “Cô ta không phải đến tiệm đồ cổ để dạo chơi, cô ta đến đây để làm thêm, có một người bạn nhìn thấy cô ta ở đó, còn tiến vào tiệm để xác nhận đó.”
“Làm thêm?”
Uông Kiệt biểu tình hoài nghi: “Cô ta không thiếu chút tiền đó chứ.”
“Chính là như thế.”
Ôn Đình thanh âm giòn tan, lại đặt điện thoại xuống cho ba người Uông Kiệt xem.
Màn hình hiện lên một tấm ảnh khác, vẫn là cửa hàng đồ cổ kia, nhưng người ở trong ảnh, lại biến thành một người đàn ông.
Đợi ba người Uông Kiệt ngờ vực xem xong, Ôn Đình nói: “Đây là ông chủ của tiệm đồ cổ này.”
Ba người Uông Kiệt vẫn không rõ, quay qua hỏi Ôn Đình: “Thì có vấn đề gì?”
Ôn Đình hơi trợn to mắt, có chút không hiểu nổi nói: “Mấy người không cảm thấy ông chủ này rất đẹp trai sao.”
Ba người Uông Kiệt liếc mặt nhìn nhau, sau đó ăn ý nói: “Cũng bình thường thôi, thẩm mỹ của đám con gái các người thật có vấn đề.”
Ôn Đình thật sự buồn cười, nhìn cả ba nói: “Mấy ông sẽ không cảm thấy… bản thân là đẹp nhất đấy chứ.”
Ba người họ lại nhìn nhau, sau đó hơi cao giọng nói: “Chuyện này không phải rất rõ ràng rồi sao?”
Ôn Đình không nói lên lời.
Nhưng cô ta cũng không tức giận, xem như bản thân chưa nghe thấy bất cứ điều gì.
Quay về vấn đề chính, cô thu hồi lại điện thoại của mình, nói: “Nếu như tôi suy đoán không sai, Sầm Tuế khẳng định là đã thay lòng rồi, cô ta thích ông chủ của tiệm đồ cổ kia, vì thế mới đá Trần Vũ. Sau đó liền chạy đến đó làm thêm. Mấy người chắc hiểu rõ cô ta hơn tôi đi, nếu như cô ta đã thích một ai đó, thì làm thêm có tính là gì chứ.”
Ba người Uông Kiệt nghe xong lời Ôn Đình nói, trầm mặc một hồi.
Chốc lát sau, cả ba không hẹn mà cùng gật đầu, biểu thị đồng tình với suy đoán của Ôn Đình.
Sầm Tuế là một người mù quáng trong tình yêu, chỉ cần thích một người, thì trong đầu lúc nào cũng là hình ảnh của người đàn ông đó.
Cô ấy lại không thiếu tiền, nguyên nhân duy nhất khiến cô có thể dùng tất cả thời gian ngoài giờ học để đi làm thêm, chính là cô đã thích người đàn ông đó.
Chỉ cần cô ấy thích một ai đó, thì liền nguyện ý vì người đó làm tất cả mọi chuyện.
Ôn Đình thu điện thoại về: “Nghe nói mấy ngày nay ông chủ kia không có ở tiệm, hay là đến đó chọc cô ta một chút? Giúp Trần Vũ trút giận, nói không chừng tấm rào cản trong lòng Trần Vũ cũng sẽ biến mất, các ông thấy thế nào?”
Uông Kiệt dựa vào sofa phía sau, tay gối ra sau đầu, mắt nhìn về hướng Triệu Tử Trừng và Chu Nhất Miểu.
Triệu Tử Trừng và Chu Nhất Miểu nhìn nhau một cái, lát sau Chu Nhất Miểu nhìn sang Uông Kiệt nói: “Đằng nào cũng đang nhàn rỗi, sắp chán đến mốc meo luôn rồi, đi chơi chút cũng được đó. Mình cũng chưa dạo qua tiệm đồ cổ lần nào, coi như đi thử cho biết đi, xem có gì hay thì mua.”
Ôn Đình cười thành tiếng: “Mua cái gì mà mua, chúng ta đúng là đến để làm thượng đế, chứ không phải đến là để cho cô ta tiền.”
Nghĩ cũng phải, Triệu Tử Trừng đột nhiên nhớ ra gì đó, chợt ngồi thẳng người dậy nói: “Không mua đồ cổ, vậy chúng ta đến bán đồ cổ đi. Ba mình gần đây vừa hay nhận được một món hàng giả, cầm nó đi giỡn cô ta một chút cũng được, dù sao cô ta cũng chả biết cái gì đâu.”
Uông Kiệt đang gối đầu lên tay nói: “Cô ta chắc chắn không mua đâu.”
Ôn Đình tiếp lời: “Ai mà quản cô ta có mua hay không chứ, giễu cợt cô ta vui là được, ai bảo cô ta đi làm thêm ở tiệm đồ cổ đó làm chi. Nếu mua thì đương nhiên tốt, còn không mua thì chúng ta cũng chả thiệt gì, tìm chút thú vui mà thôi.”
Chu Nhất Miểu chưa nghĩ đã nói: “Không thích nữa thôi.”
Ôn Đình lại hỏi: “Vậy trước kia luôn tốt như vậy, tại sao đột nhiên lại không thích nữa?”
Uông Kiệt nghĩ một chút: “Cô ta hoàn toàn tỉnh ngộ rồi, phát hiện Trần Vũ chính là một tên đầu đá không thể bưng được nữa, không bưng được thì buông thôi.”
Ôn Đình chậm rãi lắc đầu, dáng vẻ như đã hiểu mọi chuyện, nói: “Không phải”
Ba người Uông Kiệt thành công bị cô khơi dậy sự tò mò, đến hứng thú đánh bài cũng không có, nhìn cô hỏi: “Vậy thì tại sao?”
Ôn Đình hạ sáu quân bài xuống, tiện tay cầm điện thoại đang để trên bàn.
Sau khi mở khóa xong, lật lật vài cái, rồi ấn vào một bức ảnh, cảnh vật trong ảnh hơi cổ, đặt lên bàn cho ba người Uông Kiệt xem.
Uông Kiệt chuyển hướng màn hình, chỉ thấy trong ảnh là một cửa hàng đồ cổ, biển hiệu là một tấm bảng cổ, trên bảng khảm ba chữ mạ vàng: “Trân Bảo Trai”
Trong quán là hình bóng một cô gái, làn da tuyết trắng, là Sầm Tuế.
Không biết có ý tứ gì, Triệu Tử Trừng quay ra nhìn Ôn Đình hỏi: “Dạo quanh tiệm đồ cổ thôi, có vấn đề gì sao?”
Ôn Đình lấy lại điện thoại, lướt qua bức ảnh cười nói: “Cô ta không phải đến tiệm đồ cổ để dạo chơi, cô ta đến đây để làm thêm, có một người bạn nhìn thấy cô ta ở đó, còn tiến vào tiệm để xác nhận đó.”
“Làm thêm?”
Uông Kiệt biểu tình hoài nghi: “Cô ta không thiếu chút tiền đó chứ.”
“Chính là như thế.”
Ôn Đình thanh âm giòn tan, lại đặt điện thoại xuống cho ba người Uông Kiệt xem.
Màn hình hiện lên một tấm ảnh khác, vẫn là cửa hàng đồ cổ kia, nhưng người ở trong ảnh, lại biến thành một người đàn ông.
Đợi ba người Uông Kiệt ngờ vực xem xong, Ôn Đình nói: “Đây là ông chủ của tiệm đồ cổ này.”
Ba người Uông Kiệt vẫn không rõ, quay qua hỏi Ôn Đình: “Thì có vấn đề gì?”
Ôn Đình hơi trợn to mắt, có chút không hiểu nổi nói: “Mấy người không cảm thấy ông chủ này rất đẹp trai sao.”
Ba người Uông Kiệt liếc mặt nhìn nhau, sau đó ăn ý nói: “Cũng bình thường thôi, thẩm mỹ của đám con gái các người thật có vấn đề.”
Ôn Đình thật sự buồn cười, nhìn cả ba nói: “Mấy ông sẽ không cảm thấy… bản thân là đẹp nhất đấy chứ.”
Ba người họ lại nhìn nhau, sau đó hơi cao giọng nói: “Chuyện này không phải rất rõ ràng rồi sao?”
Ôn Đình không nói lên lời.
Nhưng cô ta cũng không tức giận, xem như bản thân chưa nghe thấy bất cứ điều gì.
Quay về vấn đề chính, cô thu hồi lại điện thoại của mình, nói: “Nếu như tôi suy đoán không sai, Sầm Tuế khẳng định là đã thay lòng rồi, cô ta thích ông chủ của tiệm đồ cổ kia, vì thế mới đá Trần Vũ. Sau đó liền chạy đến đó làm thêm. Mấy người chắc hiểu rõ cô ta hơn tôi đi, nếu như cô ta đã thích một ai đó, thì làm thêm có tính là gì chứ.”
Ba người Uông Kiệt nghe xong lời Ôn Đình nói, trầm mặc một hồi.
Chốc lát sau, cả ba không hẹn mà cùng gật đầu, biểu thị đồng tình với suy đoán của Ôn Đình.
Sầm Tuế là một người mù quáng trong tình yêu, chỉ cần thích một người, thì trong đầu lúc nào cũng là hình ảnh của người đàn ông đó.
Cô ấy lại không thiếu tiền, nguyên nhân duy nhất khiến cô có thể dùng tất cả thời gian ngoài giờ học để đi làm thêm, chính là cô đã thích người đàn ông đó.
Chỉ cần cô ấy thích một ai đó, thì liền nguyện ý vì người đó làm tất cả mọi chuyện.
Ôn Đình thu điện thoại về: “Nghe nói mấy ngày nay ông chủ kia không có ở tiệm, hay là đến đó chọc cô ta một chút? Giúp Trần Vũ trút giận, nói không chừng tấm rào cản trong lòng Trần Vũ cũng sẽ biến mất, các ông thấy thế nào?”
Uông Kiệt dựa vào sofa phía sau, tay gối ra sau đầu, mắt nhìn về hướng Triệu Tử Trừng và Chu Nhất Miểu.
Triệu Tử Trừng và Chu Nhất Miểu nhìn nhau một cái, lát sau Chu Nhất Miểu nhìn sang Uông Kiệt nói: “Đằng nào cũng đang nhàn rỗi, sắp chán đến mốc meo luôn rồi, đi chơi chút cũng được đó. Mình cũng chưa dạo qua tiệm đồ cổ lần nào, coi như đi thử cho biết đi, xem có gì hay thì mua.”
Ôn Đình cười thành tiếng: “Mua cái gì mà mua, chúng ta đúng là đến để làm thượng đế, chứ không phải đến là để cho cô ta tiền.”
Nghĩ cũng phải, Triệu Tử Trừng đột nhiên nhớ ra gì đó, chợt ngồi thẳng người dậy nói: “Không mua đồ cổ, vậy chúng ta đến bán đồ cổ đi. Ba mình gần đây vừa hay nhận được một món hàng giả, cầm nó đi giỡn cô ta một chút cũng được, dù sao cô ta cũng chả biết cái gì đâu.”
Uông Kiệt đang gối đầu lên tay nói: “Cô ta chắc chắn không mua đâu.”
Ôn Đình tiếp lời: “Ai mà quản cô ta có mua hay không chứ, giễu cợt cô ta vui là được, ai bảo cô ta đi làm thêm ở tiệm đồ cổ đó làm chi. Nếu mua thì đương nhiên tốt, còn không mua thì chúng ta cũng chả thiệt gì, tìm chút thú vui mà thôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook