Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Uông Kiệt hạ tay xuống, nhìn Ôn Đình, Triệu Tử Trừng cùng Chu Nhất Miểu: “Bọn cậu đúng là càng ngày càng nhàm chán, càng ngày càng xấu xa rồi đấy, đi trêu đùa một tiểu cô nương cái gì cũng không hiểu, có còn lương tâm không?”

Ôn Đình trực tiếp trừng anh ta một cái: “Phí lời cái gì, thế có đi không?”

“Tất nhiên phải đi rồi.”

Uông Kiệt cười khà khà: “Mình so với cọn cậu càng xấu xa hơn.”

Ôn Đình cười cười, lại lườm anh ta một cái: “Đúng là vô vị.”

Sau khi Vinh Mặc đi công tác, Sầm Tuế thời gian rảnh đều một mình trông cửa tiệm.

Thời điểm tan làm đều nhằm vào lúc cô đang chuyên chú đọc sách mà đến, có lúc đọc quá chăm chú, liền quá giờ làm một chút mới đóng cửa.

Hôm nay là chủ nhật, cũng giống như thứ bảy, khách đến tiệm có nhiều hơn thường ngày.

Vinh Mặc không ở đây khách đến tiệm đều do một mình cô đón tiếp, vì vậy đọc sách cũng không chuyên chú như mọi ngày.

Buổi trưa khách vắng, nhưng bởi vì thời tiết đang dần ấm lên, khiến Sầm Tuế có chút buồn ngủ, vì vậy cũng không đọc được nhiều.

Buổi chiều cô ra ngoài mua một ly cà phê, điều chỉnh lại tinh thần, ngồi trên ghế mân côi, lại lấy sách ra chuyên chú đọc hơn nửa tiếng đồng hồ.



Trong lúc cô đang chuyên tâm đọc sách, cửa tiệm đột nhiên lại có khách tiến vào.

Nghe thấy những vị khách vừa tiến vào anh hắng giọng hai tiếng, Sầm Tuế ngửa đầu lên, lời chào hỏi khách còn chưa ra khỏi miệng, đã bị cô nuốt lại vào trong.

Bởi vì những vị khách này, cô đều quen, tự nhiên sẽ biết bọn họ đến đấy căn bản không phải là để mua đồ cổ.

Xem bộ dạng và biểu tình của họ, đại khái là đến xem náo nhiệt, tìm cô mua vui đây mà.

Nhìn thấy cô không lên tiếng, Ôn Đình với kỹ năng diễn kịch vụng về, giả vờ kinh ngạc nói: “Ồ, Sầm Tuế đấy sao?”

Sầm Tuế cười hàm ý, nhẹ cúi đầu, đóng lại cuốn sách trong tay, đặt sang một bên, đứng dậy nói: “Là tôi, mọi người đến mua đồ sao? Tất cả đồ cổ trong tiệm chúng tôi đều là hàng thật cả, có muốn xem một chút không?”

Ôn Đình quay đầu liếc mắt nhìn một vòng, không nhìn ra được những thứ đồ này có gì tốt.

Cô ta vẫn bày ra bộ dáng kinh ngạc, giả đến mức giống như đang tham gia một buổi học diễn xuất, hỏi Sầm Tuế: “Cô tại sao lại đến đây làm thêm vậy? Gần đây thiếu tiền sao?”

Sầm Tuế cười cười: “Trải nghiệm cuộc sống thôi.”

Ôn Đình giả vờ thân thiện với cô: “Tôi đã bảo mà, Sầm đại tiểu thư làm sao có thể thiếu tiền được chứ.”

Trong lúc Ôn Đình và Sầm Tuế đang nói chuyện, ba người Uông Kiệt cũng tìm được chỗ ngồi xuống.

Cả ba đều bày ra bộ dạng ông lớn, Triệu Tử Trừng nhìn Sầm Tuế nói: “Cửa tiệm này của các cô, đều có trà ngon trà quý nhỉ, rót một chút để giải khát đi, dạo này ông trời kỳ quái thật, nóng như vậy.”



Sầm Tuế nhìn về hướng của anh ta, lười cùng bọn anh ta tính toán, cười nhẹ đáp: “Trà ngon của cửa tiệm chúng tôi, chỉ chiêu đãi khách quý. Nếu như mấy người muốn uống trà, trước hết phải mua một vài món đồ đã. Có điều đồ trong cửa tiệm chúng tôi đều rất đắt, mấy người không chắc đã mua nổi đâu.’

Triệu Tử Trừng nghe xong lời này, không giữ hòa khí nữa, nhìn thẳng Sầm Tuế nói: “Ai nói là chúng tôi không mua nổi?”

Sầm Tuế vẫn nở nụ cười nhẹ: “Vậy mọi người mua mấy món.”

Triệu Tử Trừng mở miệng vài lần, nhưng nửa ngày vẫn không nói được ra lời nào.

Uông Kiệt khẽ anh hắng giọng, nhắc nhở anh ta đến đây để làm gì, chứ đừng để hai câu nói đã bị người ta nắm thóp rồi.

Triệu Tử Trừng bình tĩnh lại, nhìn Sầm Tuế nói: “Chúng tôi đến đây hôm nay không phải là để mua đồ cổ, mà là đến bán đồ cổ, tiếc là cô cái gì cũng không biết, không thì để tôi chỉ cho cô ít kiến thức.”

Sầm Tuế đương nhiên biết bọn họ cố ý đến đây là để giễu cợt cô, nhưng cô cũng thật sự tò mò, muốn xem xem trong cái bao của Triệu Tử Trừng là đụng bảo vật gì, thế là nhìn Triệu Tử Trừng nói: “Dạo gần đây ông chủ có dạy cho tôi một chút về kỹ thuật giám bảo, tôi học rất tốt đó, hay là lấy đồ ra cho tôi xem một chút?”

Triệu Tử Trừng vẫn là bộ dạng không muốn cho cô xem.

Cũng là một trò cũ mèm đi, cơ mà lại đúng với hầu hết tâm lý mọi người — Bạn càng không muốn cho xem, tôi càng muốn xem, bạn càng cố giấu không lấy nó ra, điều đó càng thể hiện rõ đây đúng thật là món đồ đáng tiền.

Lúc sau anh ta bày ra một bộ dạng miễn cưỡng, đi đến bên quầy đặt cái bao xuống, tay móc vào trong lấy đồ ra: “Dù sao cũng được coi là bạn, vậy thì cho cô xem đi, nhưng nếu muốn mua lại, thì tôi sẽ không lấy giá rẻ đâu.”

Sầm Tuế không nói chuyện, nhìn anh ta từ trong bao lấy ra một chiếc hộp.

anh ta đặt cái hộp lên trên quầy, nói với Sầm Tuế: “Cô tự nhìn mà xem, cẩn thận một chút, rất quý đó.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...