Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Sầm Tuế nhẹ nâng ly nước lên uống một ngụm, rồi lại đặt xuống hỏi: “Anh trai à, còn muốn nghe tiếp phần sau không?”

Triệu Tử Trừng tức đến nỗi run tay, nội tâm gầm gừ--Anh cái đầu cô ý!!

Sầm Tuế nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh ta ta, suýt chút nữa bật cười thành tiếng, liền cúi đầu xuống nhịn lại.

Dù sao bọn họ cũng có nhiều người hơn, lát sau mà bị đánh thì cũng không tốt.

Cô cúi đầu thu lại ý cười, hít một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu lên nhìn về phía Triệu Tử Trừng, tiếp tục nói: “Nói cho xong luôn vậy, chỗ tuyệt vời nhất của Lư Tuyên Đức nằm ở màu sắc của nó. Chiếc lư hương ba chân được làm từ thếp vàng này, mang theo ánh sáng tự nhiên, cô đọng, hình dáng đoan trang quý phái, cảm giác sờ vào rất mịn, những miếng màu vàng kim trên thân của lư hương, là những thếp vàng thật, cũng xác thực là đồ từ thời kì Sùng Trinh, trên đời chỉ có cái này,chính là bảo vật hàng thật giá thật.”

“Anh không hỏi rõ ràng thì cũng thôi đi, đến cả chứ khắc dưới đế lư hương cũng không xem, liền dám mang đi lừa người, thật sự nghĩ rằng ai cũng ngốc sao?”

“Ô, không đúng, chắc anh chỉ xem mình tôi là ngốc thôi đúng không?”

“Nhưng tiếc quá, tôi không phải.”

Triệu Tử Trừng trừng mắt nhìn Sầm Tuế, giận đến mức thở không nổi.

Ôn Đình, Uông Kiệt và Chu Nhất Miểu thần sắc cũng căng cứng, thở mạnh cũng không dám, chứ đừng nói đến cười.

Vẫn là Ôn Đình bình tĩnh lại một chút, Yếu thế mở miệng nói: “Cô nói như vậy thì chính là như vậy chắc, cô mới vào nghề được mấy ngày chứ?”

Nghe thấy Ôn Đình nói như vậy, Triệu Tử Trùng cũng thả lỏng một chút, khí nhược phụ họa một câu: “Đúng vậy, giả vờ làm chuyên gia gì chứ?”



Sầm Tuế còn chưa mở miệng, trong đám người xem náo nhiệt truyền đến một giọng nói: “Thuận tiện để tôi xem một chút được không?”

Mọi người đều hướng mắt về nơi phát ra thanh âm, chỉ nhìn thấy người vừa nói đang đội nón, trên mặt vẫn còn đeo kính dâm và khẩu trang, như thể không nhìn thấy người vậy.

Sầm Tuế cũng nhìn anh ta, không từ chối, đi đến quầy lấy lư hương.

Người đàn ông một thân đồ đen, đi qua tiếp lấy lư hương trong tay Sầm Tuế, sờ qua một chút, sau đó quay lưng về phía mọi người, đem kính râm kéo xuống một ít, rồi lại dùng kính phóng đại trên quầy xem kỹ lại.

Trong sự chú ý của tất cả mọi người, anh ta xem xong, quay người nhìn về phía Sầm Tuệ nói: “Cô nói không sai, đúng là lư hương của thời kỳ Sùng Trinh, được phỏng theo lư hương của Thời kỳ Tuyên Đức, Những thếp vàng trên thân lư hương cũng là thật.”

Nói xong liền nhìn Sầm Tuế hỏi: “Bà chủ, cái lư hương này có bán không?”

Sầm Tuế hơi ngẩn ra một chút: “Anh muốn mua sao?”

Trông quán lâu như vậy, đúng thật là vẫn chưa có người mua đồ ở tiệm của cô.

Người đàn ông vẫn không đặt lư hương xuống, hướng về phía cô gật đầu: “Hàng mô phỏng lư Tuyên Đức mà có chất lượng như cái này, căn bản tìm không ra mấy cái, hôm nay hiếm khi mới có duyên gặp được, tôi muốn đem về.”

Sầm Tuế có chút kích động, hơi chậm chạp mở miệng đáp ứng: “Được thôi.”

Người đàn ông nghe xong liền không do dự, dáng vẻ như sợ người khác đến cướp lư hương đi, liền trực tiếp hỏi: “Cô muốn bán bao nhiêu tiền?”

Sầm Tuế định báo giá nhưng chợt dừng lại, cô phát hiện bản thân cũng không biết.

Sau khi ngẩn ra một hồi, cô vội vàng rút điện thoại ra, chụp một vài bức ảnh của chiếc lư hương, chụp khá là chi tiết, toàn bộ đều đem gửi cho Vinh Mặc, đem những đánh giá và kết luận của bản thân nói cho Vinh Mặc, hỏi anh: “Ông chủ, cái này đáng giá bao nhiêu?”



Mấy phút sau, Vinh Mặc gửi tin nhắn đến: “Nếu kết luận không sai, chiếc lư này đáng giá hai trăm vạn tệ.”

Sầm Tuế không giải thích nhiều với anh nữa, trực tiếp nhắn tin một câu: “Cảm ơn ông chủ.”

Nhắn tin xong, cô đặt điện thoại xuống, quay sang nói với người đàn ông: “Hai trăm vạn tệ.”

Người đàn ông cười với cô: “Thật khiến người khác bất ngờ, tiểu cô nương.”

Cô không hề vì người đàn ông thích chiếc lư này mà hồ loạn tăng giá, kiếm thêm ít tiền từ anh.

Chiếc lư này nếu như được bán trên thị trường, thì giá cả cũng rơi vào khoảng hai trăm vạn tệ.

Thực ra cho dù cô có nâng cao giá, anh vẫn có thể mua được.

Mà nghe thấy con số hai trăm vạn tệ này, những người xem náo nhiệt bắt đầu thì thầm rỉ tai nhau, nhỏ giọng nghị luận một phen.

Triệu Tử Trừng và Ôn Đình vẫn đứng cạnh quầy hàng, sắc mặt nhất thời lúc xanh lúc trắng.

Uông Kiệt ngồi trên ghế, vươn tay véo Chu Nhất Miểu một cái.

Trông thấy Sầm Tuế cùng người đàn ông đeo kính kia đang làm giao dịch, Triệu Tử Trừng như sắp khóc ra đến nơi.

Anh ta hoảng sợ đến mức giọng nói đều run lên rồi, anh ta khẽ gọi Sầm Tuế: “Cô… Cô đợi một chút đã.”

Sầm Tuế liếc nhìn anh ta một cái, không hề có ý định dừng giao dịch lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...