Nữ Phụ Hào Môn Sau Khi Thức Tỉnh
-
Chương 71:
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sầm Tuế theo bản năng nhíu mày lại, ánh mắt chán ghét lạnh lùng nói: “Anh tốt nhất nên buông tay ra.”
Triệu Tử Trừng cười lạnh một tiếng, giọng điệu tàn nhẫn nói: “Làm sao? Cô có thể đánh được tôi sao?”
Ánh mắt Sầm Tuế trầm xuống, định mở miệng nói chuyện.
Nhưng lời còn chưa nói ra, đằng sau Triệu Tử Trừng đột nhiên truyền đến một âm thanh lạnh lùng: “Buông ra.”
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía nơi vừa phát ra tiếng nói, chỉ thấy đang đứng phía sau Triệu Tử Trừng là Trần Vũ.
Nhìn thấy là anh em của mình, Uông Kiệt mở miệng nói: “Vũ ca, anh đừng quản.”
Trần Vũ không nhìn Uông Kiệt, chỉ nhìn chằm chằm Triệu Tử Trừng, lạnh mày lạnh mặt nói: “Tôi bảo cậu buông ra.”
Triệu Tử Trừng nhất quyết không buông tay, quay đầu nhìn Trần Vũ, nín thở hỏi một câu: “Vũ ca, anh có ý gì?”
Trần Vũ dường như không còn kiên nhẫn nữa, tiến lên nắm lấy tay của Triệu Tử Trừng, kéo anh ta lại một cái, sau đó đẩy mạnh anh ta va vào chiếc bàn bên cạnh, kêu ầm một tiếng, anh ta suýt chút nữa là ngã lăn ra đất.
Uông Kiệt và Chu Nhất Miểu nhanh tay nhanh mắt đỡ được anh ta, nhìn về phía Trần Vũ nói: “Vũ ca, anh làm cái gì vậy?”
Trần Vũ vẫn là lạnh lùng trừng mắt nhìn anh ta: “Cậu thử động vào cô ấy lần nữa xem.”
Sau eo bị va đến đau, Triệu Tử Trừng cắn chặt răng muốn phát hỏa, nhưng đối mặt với Trần Vũ lại không dám, nghiến răng một lúc rồi lên tiếng: “Vũ ca, người phụ nữ này đá anh, anh mẹ nó còn bảo vệ cô ta. Anh đến cả anh em cũng không cần nữa có phải không?”
Trần Vũ vứt cuốn sách lên chiếc bàn bên cạnh Sầm Tuế, khom lưng ngồi xuống, không để ý đáp: “Tùy cậu.”
Tay Triệu Tử Trừng nắm thành nắm đấm, sau đó quay người dơ chân đạp một cước vào chiếc ghế đằng sau, đạp xong liền đi thẳng, đưa tay đỡ lấy eo, không quay đầu nhìn lại mà đi thẳng về phía cửa ra khỏi giảng đường.
Uông Kiệt và Chu Nhất Miểu nhìn trái nhìn phải, vẫn là chọn đi theo Triệu Tử Trừng ra ngoài.
Ra khỏi tòa nhà giảng đường, đuổi theo Triệu Tử Trừng đến bên cạnh một bồn hoa nhỏ.
Triệu Tử Trừng tức đến mức lại dơ chân ra đạp bồn hoa nhỏ mấy cái, hít một hơi thật sâu nói: “Vũ ca con mẹ nó có bệnh à?”
Uông Kiệt nhìn anh ta, vỗ vỗ lên vai nói: “Cậu bình tĩnh một chút đi.”
Triệu Tử Trừng tức giận dậm chân, sau đó đứng yên ngẩng đầu lên, nhắm chặt mắt lại.
Được một lát sau, lại mở trừng mắt ra, nhìn về phía Uông Kiệt và Triệu Tử Trừng nói: “Bình tĩnh cái rắm, mình con mẹ nó nuốt không trôi cục tức này.”
Chu Nhất Miểu hít một ngụm khí: “Nuốt không trôi thì có thể làm gì? Vũ ca đã nói rồi, cậu dám đắc tội anh ấy chắc?”
Triệu Tử Trừng mím chặt môi, chặt đến nỗi không còn một tia máu, sau đó lại đột nhiên quay người đạp bồn hoa nhỏ mấy cái nữa, căm phẫn rít lên : “F*ck!”
Còn hai phút nữa là tan học, Sầm Tuế xoay xoay cái bút trên tay, quay đầu nhìn Trần Vũ một cái.
Chỉ nhìn một cái liền thu hồi lại ánh mắt, không nói lời nào với anh ta.
Trần Vũ cũng quay qua nhìn cô, trước hỏi một câu: “Em đang làm gì thế?”
Sầm Tuế cúi đầu, ánh mắt dừng trên trang sách, đơn giản trả lời: “Anh vẫn là nên đi hỏi bọn họ sẽ tốt hơn?”
Trần Vũ ngữ khí lạnh nhạt: “Hiện tại còn hỏi làm gì nữa?”
Sầm Tuế không lên tiếng, lại quay đầu ra nhìn anh ta.
Nhìn một hồi lại thu ánh mắt về, nhìn tấm bảng đen phía trước phòng học: “Anh không cần làm thế vì tôi, tôi sẽ không cảm kích anh đâu, cũng sẽ không cảm thấy xúc động, càng không thể báo đáp anh.”
Trần Vũ trầm mặc chốc lát, hít một hơi nói: “Em bây giờ ghét anh như vậy sao?”
Sầm Tuế nhìn chằm chằm bảng đen, giọng nói cũng lạnh hẳn đi: “Ừ.”
Ký túc xá nam sinh.
Triệu tử Trừng eo vẫn còn đau, không muốn ngồi, bèn nằm dài trên chiếc xích đu trên ban công.
Uông Kiệt và Chu Nhất Miểu ngồi cạnh nhau trên băng ghế dài, cùng Triệu Tử Trừng ở một bên, Cả ba đều đang ngồi đối diện với Trần Vũ.
Bầu không khí có chút ngưng đọng lại.
Trần Vũ liếc mắt nhìn ba người họ, lại hỏi một lần nữa: “Các cậu tìm Sầm Tuế làm gì, rốt cuộc có nói hay không?”
Uông Kiệt nhẹ ho khan, ánh mắt lướt về phía Chu Nhất Miểu đang ngồi bên cạnh.
Chu Nhất Miểu lặng lẽ nhìn về phía Triệu Tử Trừng, anh ta đang nằm trên ghế, ánh mắt đã bay lên tận chín tầng mây.
Bế tắc một hồi, vẫn là Uông Kiệt khó khăn hít một hơi thật sâu, nói: “Chính là… Chúng em phát hiện cô ta đang làm thêm ở một cửa hàng đồ cổ, liền muốn đi trêu chọc cô ta một chút, giúp anh trút giận một phen, vì vậy mang theo đồ giả đến tìm cô ta… Sau đó, ừm…”
Trần Vũ nhìn chằm chặp Uông Kiệt, đợi anh ta nói tiếp, kết quả anh ta ngẩn ra một hồi, nói không nên lời.
Trần Vũ nghe xong những lời này, liền khẳng định Sầm Tuế đã bị náo loạn một phen rồi, nhưng hôm nay rõ ràng là Triệu Trừng Tử tức giận đến nộ khí sung thiên, anh ta chợt nghĩ không ra bên trong có ẩn tình gì.
Sầm Tuế theo bản năng nhíu mày lại, ánh mắt chán ghét lạnh lùng nói: “Anh tốt nhất nên buông tay ra.”
Triệu Tử Trừng cười lạnh một tiếng, giọng điệu tàn nhẫn nói: “Làm sao? Cô có thể đánh được tôi sao?”
Ánh mắt Sầm Tuế trầm xuống, định mở miệng nói chuyện.
Nhưng lời còn chưa nói ra, đằng sau Triệu Tử Trừng đột nhiên truyền đến một âm thanh lạnh lùng: “Buông ra.”
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía nơi vừa phát ra tiếng nói, chỉ thấy đang đứng phía sau Triệu Tử Trừng là Trần Vũ.
Nhìn thấy là anh em của mình, Uông Kiệt mở miệng nói: “Vũ ca, anh đừng quản.”
Trần Vũ không nhìn Uông Kiệt, chỉ nhìn chằm chằm Triệu Tử Trừng, lạnh mày lạnh mặt nói: “Tôi bảo cậu buông ra.”
Triệu Tử Trừng nhất quyết không buông tay, quay đầu nhìn Trần Vũ, nín thở hỏi một câu: “Vũ ca, anh có ý gì?”
Trần Vũ dường như không còn kiên nhẫn nữa, tiến lên nắm lấy tay của Triệu Tử Trừng, kéo anh ta lại một cái, sau đó đẩy mạnh anh ta va vào chiếc bàn bên cạnh, kêu ầm một tiếng, anh ta suýt chút nữa là ngã lăn ra đất.
Uông Kiệt và Chu Nhất Miểu nhanh tay nhanh mắt đỡ được anh ta, nhìn về phía Trần Vũ nói: “Vũ ca, anh làm cái gì vậy?”
Trần Vũ vẫn là lạnh lùng trừng mắt nhìn anh ta: “Cậu thử động vào cô ấy lần nữa xem.”
Sau eo bị va đến đau, Triệu Tử Trừng cắn chặt răng muốn phát hỏa, nhưng đối mặt với Trần Vũ lại không dám, nghiến răng một lúc rồi lên tiếng: “Vũ ca, người phụ nữ này đá anh, anh mẹ nó còn bảo vệ cô ta. Anh đến cả anh em cũng không cần nữa có phải không?”
Trần Vũ vứt cuốn sách lên chiếc bàn bên cạnh Sầm Tuế, khom lưng ngồi xuống, không để ý đáp: “Tùy cậu.”
Tay Triệu Tử Trừng nắm thành nắm đấm, sau đó quay người dơ chân đạp một cước vào chiếc ghế đằng sau, đạp xong liền đi thẳng, đưa tay đỡ lấy eo, không quay đầu nhìn lại mà đi thẳng về phía cửa ra khỏi giảng đường.
Uông Kiệt và Chu Nhất Miểu nhìn trái nhìn phải, vẫn là chọn đi theo Triệu Tử Trừng ra ngoài.
Ra khỏi tòa nhà giảng đường, đuổi theo Triệu Tử Trừng đến bên cạnh một bồn hoa nhỏ.
Triệu Tử Trừng tức đến mức lại dơ chân ra đạp bồn hoa nhỏ mấy cái, hít một hơi thật sâu nói: “Vũ ca con mẹ nó có bệnh à?”
Uông Kiệt nhìn anh ta, vỗ vỗ lên vai nói: “Cậu bình tĩnh một chút đi.”
Triệu Tử Trừng tức giận dậm chân, sau đó đứng yên ngẩng đầu lên, nhắm chặt mắt lại.
Được một lát sau, lại mở trừng mắt ra, nhìn về phía Uông Kiệt và Triệu Tử Trừng nói: “Bình tĩnh cái rắm, mình con mẹ nó nuốt không trôi cục tức này.”
Chu Nhất Miểu hít một ngụm khí: “Nuốt không trôi thì có thể làm gì? Vũ ca đã nói rồi, cậu dám đắc tội anh ấy chắc?”
Triệu Tử Trừng mím chặt môi, chặt đến nỗi không còn một tia máu, sau đó lại đột nhiên quay người đạp bồn hoa nhỏ mấy cái nữa, căm phẫn rít lên : “F*ck!”
Còn hai phút nữa là tan học, Sầm Tuế xoay xoay cái bút trên tay, quay đầu nhìn Trần Vũ một cái.
Chỉ nhìn một cái liền thu hồi lại ánh mắt, không nói lời nào với anh ta.
Trần Vũ cũng quay qua nhìn cô, trước hỏi một câu: “Em đang làm gì thế?”
Sầm Tuế cúi đầu, ánh mắt dừng trên trang sách, đơn giản trả lời: “Anh vẫn là nên đi hỏi bọn họ sẽ tốt hơn?”
Trần Vũ ngữ khí lạnh nhạt: “Hiện tại còn hỏi làm gì nữa?”
Sầm Tuế không lên tiếng, lại quay đầu ra nhìn anh ta.
Nhìn một hồi lại thu ánh mắt về, nhìn tấm bảng đen phía trước phòng học: “Anh không cần làm thế vì tôi, tôi sẽ không cảm kích anh đâu, cũng sẽ không cảm thấy xúc động, càng không thể báo đáp anh.”
Trần Vũ trầm mặc chốc lát, hít một hơi nói: “Em bây giờ ghét anh như vậy sao?”
Sầm Tuế nhìn chằm chằm bảng đen, giọng nói cũng lạnh hẳn đi: “Ừ.”
Ký túc xá nam sinh.
Triệu tử Trừng eo vẫn còn đau, không muốn ngồi, bèn nằm dài trên chiếc xích đu trên ban công.
Uông Kiệt và Chu Nhất Miểu ngồi cạnh nhau trên băng ghế dài, cùng Triệu Tử Trừng ở một bên, Cả ba đều đang ngồi đối diện với Trần Vũ.
Bầu không khí có chút ngưng đọng lại.
Trần Vũ liếc mắt nhìn ba người họ, lại hỏi một lần nữa: “Các cậu tìm Sầm Tuế làm gì, rốt cuộc có nói hay không?”
Uông Kiệt nhẹ ho khan, ánh mắt lướt về phía Chu Nhất Miểu đang ngồi bên cạnh.
Chu Nhất Miểu lặng lẽ nhìn về phía Triệu Tử Trừng, anh ta đang nằm trên ghế, ánh mắt đã bay lên tận chín tầng mây.
Bế tắc một hồi, vẫn là Uông Kiệt khó khăn hít một hơi thật sâu, nói: “Chính là… Chúng em phát hiện cô ta đang làm thêm ở một cửa hàng đồ cổ, liền muốn đi trêu chọc cô ta một chút, giúp anh trút giận một phen, vì vậy mang theo đồ giả đến tìm cô ta… Sau đó, ừm…”
Trần Vũ nhìn chằm chặp Uông Kiệt, đợi anh ta nói tiếp, kết quả anh ta ngẩn ra một hồi, nói không nên lời.
Trần Vũ nghe xong những lời này, liền khẳng định Sầm Tuế đã bị náo loạn một phen rồi, nhưng hôm nay rõ ràng là Triệu Trừng Tử tức giận đến nộ khí sung thiên, anh ta chợt nghĩ không ra bên trong có ẩn tình gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook