Nữ Phụ Hào Môn Sau Khi Thức Tỉnh
-
Chương 72:
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhìn thấy dáng vẻ lắp ba lắp bắp của Uông Kiệt, bên cạnh Chu Nhất Miểu cũng nghe không nổi nữa rồi, dáng vẻ có chút gấp gáp, tiếp tục nói: “Tử Trừng lấy từ nhà một chiếc lư hương, nó nghe ba nó nói đây là chiếc lư hương được mô phỏng theo lư Tuyên Đức, không phải là lư Tuyên Đức chân chính, vì vậy muốn mang đi lừa Sầm Tuế một chút. Kết quả ai mà biết được lại bị Sầm Tuế lừa lại, Trừng Tử mất mười nghìn vạn cho cô ta, sau đó cô ta bán đi lư hương với giá hai trăm vạn tệ.”
Trần Vũ nghe không được rõ ràng cho lắm, nhìn Chu Nhất Miểu: “Nói chi tiết chút.”
Uông Kiệt dang tay giữ anh ta lại, nói: “Thôi vậy, vẫn là để mình nói đi.”
Sau đó liền cẩn thận kể lại chi tiết cho Trần Vũ, nói cho anh ta tại sao lại đem lư hương đến cửa hàng, lại làm sao lừa Sầm Tuế, kết quả là tại sao bị Sầm Tuế lừa lại, cuối cùng đánh mất chiếc lư hương hai trăm vạn tệ.
Trần Vũ nghe hiểu rồi, hết nhìn về phía Uông Kiệt và Chu Nhất Miểu, lại quay sang nhìn Triệu Tử Trừng đang nằm đó.
Ánh mắt Triệu Tử Trừng vẫn lưu lạc trên mây, trực tiếp không nhìn Trần Vũ mà trời xanh.
Tự mình nghe lại một lần, khuôn mặt lại bắt đầu nóng hừng hực.
Thật con mẹ nó quá mất mặt, tự mình nghe còn muốn chửi một câu—ngu ngốc.
Trần Vũ chán ngán nhìn Triệu Tử Trừng nói: “Cậu vậy mà còn biết mất mặt cơ à.”
Triệu Tử Trừng che giấu sự bối rối trong nét mặt, nhìn Trần Vũ đáp: “Em con mẹ nó…”, thanh âm càng nói càng yếu: “Em làm sao mà biết cô ta cái gì cũng hiểu, thật mẹ nó giống cái lão giáo sư già kia.”
Trần Vũ cạn lời nhìn anh ta: “Cứ coi như là cô ấy không hiểu, thành công bị cậu lừa đi nữa, thì vẫn là cậu chịu thiệt thôi.”
Triệu Tử Trừng cứng họng một lúc, lại lắp bắp đáp: “Cô ta nếu thật sự không hiểu, vậy khẳng định là không dám thu đồ linh tinh, chính là không thể mua đó, bọn em chỉ xem cô ta làm trò cười mà thôi.”
Trần Vũ ánh mắt tối lại: “Nếu như mình mà là các cậu, làm ra một chuyện ngu xuẩn như vậy, chắc anh ta sẽ không còn mặt mũi mà đến lớp. Các cậu đúng thật là đến mặt mũi cũng không cần, lại còn hung hăng đến tìm người ta đòi đồ, tự biến mình thành kẻ xấu. Nghĩ cái gì vậy chứ?”
Nói xong ngừng lại, quay qua nhìn Uông Kiệt và Triệu Tử Trừng nói: “Còn nữa, ai cho phép các cậu đến tìm cô ấy?”
Uông Kiệt và Chu Nhất Miểu nhìn nhau, không lên tiếng.
Trần Vũ lại hướng mắt về phía Triệu Tử Trừng đang nằm: “Ai cần các cậu đến chút giận thay tôi?”
Triệu Tử Trừng nuốt nước bọt, tức giận đáp: “Trần Vũ anh đây là có ý gì? Trước đây sao không thấy anh để tâm cô ta như vậy, trở mặt liền muốn theo đuổi lại cô ta? Nhưng anh xem người ta có để ý gì đến anh không hả?”
Nói xong liền lấy điện thoại ra, mở khóa màn hình rồi mở ra bộ sưu tập, ấn vào một bức ảnh, đưa đến trước mặt Trần Vũ, thật sự nổi đóa quát: “Anh tự đi mà nhìn xem, người này, là ông chủ của cửa hàng đồ cổ đó, người Ôn Đình nói, lớn lên đẹp trai, lại còn trưởng thành hơn anh có thừa.”
Trần Vũ hạ mày nhìn bức ảnh trên màn hình điện thoại, một phút sau quay đầu lại nhìn.
Triệu Tử Trừng tắt ngấm điện thoại, ném sang chiếc bàn trà nhỏ bên cạnh, không né tránh ánh mắt của Trần Vũ nữa, tiếp tục nói: “Sầm Tuế nói chia tay với anh chưa qua hai ngày, cô ta đã chạy đến đây làm thêm, cô ta là người thiếu tiền sao? Anh tự mình nghĩ cho kỹ đi! Bọn em cho dù làm sai, cũng không phải là vì huynh đệ sao? Anh bây giờ là làm sao? Não của anh có còn tỉnh không hả? Biến mất mười mấy ngày không thấy người, bọn này còn nghĩ anh đi xuất gia rồi đấy! Kết quả bây giờ vừa xuất hiện, đã làm em thành thế này sao.”
Trần Vũ trầm mặc không lên tiếng, chỉ trừng mắt nhìn Triệu Tử Trừng.
Triệu Tử Trừng giận đến sắp bốc hỏa, ngược lại không còn sợ Trần Vũ nữa, nhìn thẳng anh ta nói: “Làm sao? Anh còn muốn đánh em nữa à?”
Trần Vũ lông mi hơi run lên, lúc sau mới nhíu mày nói: “Chuyện giữa tôi và cô ấy, mấy cậu sau này không cần quản, ai cũng không được phép nhúng tay vào.”
Triệu Tử Trừng nhịn cục tức vào trong : “Thật sự nghĩ bọn này muốn quản sao, không quản thì không quản.”
Nói xong, ngữ khí và biểu tình đều dịu lại, hướng Trần Vũ hỏi: “Vậy… Vậy cái lư hương kia của em thì sao?”
Trần Vũ nghe đến chiếc lưu hương, trong đầu kêu “oành” một tiếng, sau đó mặt không biểu cảm thẳng chân đá Triệu Tử Trừng một cước, hận sắt không rèn được thành thép quát: “Cậu con mẹ nó còn nhắc đến lư hương, tôi liền trực tiếp phế cậu.”
Triệu Tử Trừng “A” lên một tiếng ôm lấy chân: “Em về nhà làm sao giải thích đây?”
Trần Vũ nhìn cũng không thèm nhìn anh ta, đứng dậy liền đi: “Trước hết về lạy lão gia tử nhà cậu ba cái, sau đó hai tay dâng chổi lông gà lên, tự giác cởi quần ra rồi ngoan ngoãn nằm xuống ghế chuẩn bị đi.”
Nhìn thấy dáng vẻ lắp ba lắp bắp của Uông Kiệt, bên cạnh Chu Nhất Miểu cũng nghe không nổi nữa rồi, dáng vẻ có chút gấp gáp, tiếp tục nói: “Tử Trừng lấy từ nhà một chiếc lư hương, nó nghe ba nó nói đây là chiếc lư hương được mô phỏng theo lư Tuyên Đức, không phải là lư Tuyên Đức chân chính, vì vậy muốn mang đi lừa Sầm Tuế một chút. Kết quả ai mà biết được lại bị Sầm Tuế lừa lại, Trừng Tử mất mười nghìn vạn cho cô ta, sau đó cô ta bán đi lư hương với giá hai trăm vạn tệ.”
Trần Vũ nghe không được rõ ràng cho lắm, nhìn Chu Nhất Miểu: “Nói chi tiết chút.”
Uông Kiệt dang tay giữ anh ta lại, nói: “Thôi vậy, vẫn là để mình nói đi.”
Sau đó liền cẩn thận kể lại chi tiết cho Trần Vũ, nói cho anh ta tại sao lại đem lư hương đến cửa hàng, lại làm sao lừa Sầm Tuế, kết quả là tại sao bị Sầm Tuế lừa lại, cuối cùng đánh mất chiếc lư hương hai trăm vạn tệ.
Trần Vũ nghe hiểu rồi, hết nhìn về phía Uông Kiệt và Chu Nhất Miểu, lại quay sang nhìn Triệu Tử Trừng đang nằm đó.
Ánh mắt Triệu Tử Trừng vẫn lưu lạc trên mây, trực tiếp không nhìn Trần Vũ mà trời xanh.
Tự mình nghe lại một lần, khuôn mặt lại bắt đầu nóng hừng hực.
Thật con mẹ nó quá mất mặt, tự mình nghe còn muốn chửi một câu—ngu ngốc.
Trần Vũ chán ngán nhìn Triệu Tử Trừng nói: “Cậu vậy mà còn biết mất mặt cơ à.”
Triệu Tử Trừng che giấu sự bối rối trong nét mặt, nhìn Trần Vũ đáp: “Em con mẹ nó…”, thanh âm càng nói càng yếu: “Em làm sao mà biết cô ta cái gì cũng hiểu, thật mẹ nó giống cái lão giáo sư già kia.”
Trần Vũ cạn lời nhìn anh ta: “Cứ coi như là cô ấy không hiểu, thành công bị cậu lừa đi nữa, thì vẫn là cậu chịu thiệt thôi.”
Triệu Tử Trừng cứng họng một lúc, lại lắp bắp đáp: “Cô ta nếu thật sự không hiểu, vậy khẳng định là không dám thu đồ linh tinh, chính là không thể mua đó, bọn em chỉ xem cô ta làm trò cười mà thôi.”
Trần Vũ ánh mắt tối lại: “Nếu như mình mà là các cậu, làm ra một chuyện ngu xuẩn như vậy, chắc anh ta sẽ không còn mặt mũi mà đến lớp. Các cậu đúng thật là đến mặt mũi cũng không cần, lại còn hung hăng đến tìm người ta đòi đồ, tự biến mình thành kẻ xấu. Nghĩ cái gì vậy chứ?”
Nói xong ngừng lại, quay qua nhìn Uông Kiệt và Triệu Tử Trừng nói: “Còn nữa, ai cho phép các cậu đến tìm cô ấy?”
Uông Kiệt và Chu Nhất Miểu nhìn nhau, không lên tiếng.
Trần Vũ lại hướng mắt về phía Triệu Tử Trừng đang nằm: “Ai cần các cậu đến chút giận thay tôi?”
Triệu Tử Trừng nuốt nước bọt, tức giận đáp: “Trần Vũ anh đây là có ý gì? Trước đây sao không thấy anh để tâm cô ta như vậy, trở mặt liền muốn theo đuổi lại cô ta? Nhưng anh xem người ta có để ý gì đến anh không hả?”
Nói xong liền lấy điện thoại ra, mở khóa màn hình rồi mở ra bộ sưu tập, ấn vào một bức ảnh, đưa đến trước mặt Trần Vũ, thật sự nổi đóa quát: “Anh tự đi mà nhìn xem, người này, là ông chủ của cửa hàng đồ cổ đó, người Ôn Đình nói, lớn lên đẹp trai, lại còn trưởng thành hơn anh có thừa.”
Trần Vũ hạ mày nhìn bức ảnh trên màn hình điện thoại, một phút sau quay đầu lại nhìn.
Triệu Tử Trừng tắt ngấm điện thoại, ném sang chiếc bàn trà nhỏ bên cạnh, không né tránh ánh mắt của Trần Vũ nữa, tiếp tục nói: “Sầm Tuế nói chia tay với anh chưa qua hai ngày, cô ta đã chạy đến đây làm thêm, cô ta là người thiếu tiền sao? Anh tự mình nghĩ cho kỹ đi! Bọn em cho dù làm sai, cũng không phải là vì huynh đệ sao? Anh bây giờ là làm sao? Não của anh có còn tỉnh không hả? Biến mất mười mấy ngày không thấy người, bọn này còn nghĩ anh đi xuất gia rồi đấy! Kết quả bây giờ vừa xuất hiện, đã làm em thành thế này sao.”
Trần Vũ trầm mặc không lên tiếng, chỉ trừng mắt nhìn Triệu Tử Trừng.
Triệu Tử Trừng giận đến sắp bốc hỏa, ngược lại không còn sợ Trần Vũ nữa, nhìn thẳng anh ta nói: “Làm sao? Anh còn muốn đánh em nữa à?”
Trần Vũ lông mi hơi run lên, lúc sau mới nhíu mày nói: “Chuyện giữa tôi và cô ấy, mấy cậu sau này không cần quản, ai cũng không được phép nhúng tay vào.”
Triệu Tử Trừng nhịn cục tức vào trong : “Thật sự nghĩ bọn này muốn quản sao, không quản thì không quản.”
Nói xong, ngữ khí và biểu tình đều dịu lại, hướng Trần Vũ hỏi: “Vậy… Vậy cái lư hương kia của em thì sao?”
Trần Vũ nghe đến chiếc lưu hương, trong đầu kêu “oành” một tiếng, sau đó mặt không biểu cảm thẳng chân đá Triệu Tử Trừng một cước, hận sắt không rèn được thành thép quát: “Cậu con mẹ nó còn nhắc đến lư hương, tôi liền trực tiếp phế cậu.”
Triệu Tử Trừng “A” lên một tiếng ôm lấy chân: “Em về nhà làm sao giải thích đây?”
Trần Vũ nhìn cũng không thèm nhìn anh ta, đứng dậy liền đi: “Trước hết về lạy lão gia tử nhà cậu ba cái, sau đó hai tay dâng chổi lông gà lên, tự giác cởi quần ra rồi ngoan ngoãn nằm xuống ghế chuẩn bị đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook