Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

"Quay trở lại xa hơn, ở thời hiện đại, sự cố 49 ngày cầu Marco polo và chiến tranh chống Nhật Bản trở thành người vén màn. Sau đó, lò ngự cũng không còn xuất hiện nữa, không ai nhìn thấy nó, chỉ có một truyền thuyết về 'Cổ từ chi hoàng ' truyền lại thôi.”

"Những người đã xem chai sứ trong lịch sử đã để lại một số ghi chép văn tự, tôi cũng không thể nói nhiều."

Sầm Tuế nghe ra được, ông ông cũng chỉ biết những câu chuyện lịch sử liên quan đến chai sứ.

Nhưng thực sự liên can đến chai sứ là như thế nào, ông cũng không biết, chỉ biết màu trời sau mưa sẽ sáng.

Nói đến đây, lão Từ lập tức liên hệ với thực tế, nhìn Sầm Tuế nói: "Cho nên cô nói mảnh sứ là chai sứ, tôi còn thật hoài nghi cô có phải đang nói bậy."

Sầm Tuế mỉm cười: "Vậy thì ông cứ coi như tôi đang nói bậy là được rồi."

Nói xong lại nịnh nọt lão Từ: "Ông hiểu biết nhiều thật đó, nghe nói ở đâu vậy ạ?"

Lão Từ nhìn cô và nói đầy tự hào: "Nhập dòng chơi đồ cổ mà, không có chuyện gì thì xem chút dã sử chơi chơi, sách nữa, còn có các chương trình khảo cổ học đó. Cứ xem chơi chơi đấy, tôi muốn có thể tán dóc được, cứ mang người ta ra dọa nạt mấy lượt, đồ hay giá tốt đấy.”

Sầm Tuế bật cười: "Ông nói với tôi là lời thật à?"

Lão Từ tựa hồ đã nhận ra: "Dọa không nổi nha đầu cô ý. Tôi nói câu nào thật câu nào giả, cô không phải đều nhận ra sao? Cô nói lời phải giữ lời, giúp tôi tìm bảo vật."

Hài lòng sau khi nghe xong câu chuyện, Sầm Tuế cử động cơ bắp một chút.



Đứng dậy vươn eo, sau đó lại ngồi xuống cái đập nhỏ, cẩn thận xem xét những thứ trên gian hàng của lão Từ.

Hầu hết là đồ giả, cô liếc mắt qua cũng không lưu lại.

Nhìn từ trong ra ngoài một lượt, cô có chút tiếc nuối nói: "Xem ra không có đồ có gì giá trị. Những đồ đồng này đều là đồ nhái. Đồ đồng thời Hán thật trên thị trường cũng không có bao nhiêu, mấy món đồ sứ nhái cũng không nhiều. Không có gì khác?"

Nghe cô nói như vậy, lão Từ nhớ ra quả thật có hai đồ sứ mà ông chưa lấy ra.

Ông xoay người tìm ra hai cái hộp, mở ra, lấy đưa tới tay Sầm Tuế: "Hai cái này là tôi xuống thu được, không phải đồ nhái đưa vào, cô nhìn xem."

Sầm Tuế nhìn một lượt, đặt bát nước men ngọc trên tay trái xuống, nói với lão Từ: “Cái bát nước này là giả, là đồ nhái của bát nước trắng xanh thời nhà Thanh, cũng không đáng bao nhiêu. Về phần cái này ...”

Sầm Tuế nhìn nhìn cái chén Kê Hang ngũ sắc xanh trắng trong tay phải, lấy da nai sừng tấm và kính lúp trong túi ra.

Cô lấy da nai lau lau chén Kê Hang, rồi dùng kính lúp soi kỹ chất lượng của lót và nước men.

Nhìn một hồi, cô đặt lại kính lúp vào trong túi xách, ngẩng đầu nói với lão Từ: "Vận số của ông cũng thật là may mắn, cái chén Kê Hang nhiều ngũ sắc xanh trắng này là bảo bối, lót thân rất nhẹ, màu men sáng và sạch nên có thể rất đáng tiền.”

Nghe vậy, mắt lão Từ sáng lên, lấy chén Kê Hang ra nhìn kỹ, có chút kích động nói: "Thời Thành Hóa Đại Minh đó? Cái đó đáng giá nhiều tiền, thật là quý bảo mà."

Sầm Tuế lắc đầu: "Không phải vào thời Thành Hóa của nhà Minh. Chén gà thời Thành Hóa không dễ bắt gặp."

Lão Từ sững người khi nghe những lời này, sau đó không còn cao hứng nữa, nhìn Sầm Tuế nói: "Cô gái, cô đùa tôi làm gì chứ, cô không nhận thấy dòng chữ dưới đáy cốc viết sao," Đại Minh Thành Hóa niên chế". Nếu không phải, thì đây không phải là hàng giả sao? "



Sầm Tuế Mỉm cười: "Là hàng nhái."

Lão Từ hít một hơi thật sâu, rất tức giận trừng cô.

Chứng kiến sự hứng thú dâng lên rơi xuống của ông, Sầm Tuế không thèm để ý mà cười nói: "Đó là đồ nhái từ thời nhà Thanh. Chén gà nổi tiếng nhất vào thời Thành Hóa nhà Minh. Vào thời Vạn Lịch, thậm chí còn có cách nói 'một đôi chén trị giá 10 vạn'. Đắt hiếm khó tìm, cho nên các triều đại Khang Hy, Càn Long và Ung Chính của nhà Thanh đều có người bắt chước. Nếu ông không biết điều này, khi ông nghe nói rằng đó hàng nhái liền tưởng không đáng giá, vậy nhất định là bị lừa, người ta sẽ bán nó với giá thấp hơn giá ông nhận được.”

Hai mắt lão Từ lại từ từ sáng lên, nhìn Sầm Tuế hỏi: "Thời Thanh giá trị bao nhiêu?"

Sầm Tuế trực tiếp lấy điện thoại di động ra, chụp một vài tấm ảnh chén, gửi cho Vinh Mặc hỏi: [Làm phiền ông chủ, chiếc chén Kê Hang ngũ sắc xanh trắng thời nhà Thanh giá trị thị trường trước mắt là bao nhiêu? ]

Vinh Mặc: [Cô thực hiện giám định bảo vật? ]

Hôm qua hỏi về lư Tuyên Đức, hôm nay hỏi về chén Kê Hang.

Sầm Tuế: [Trở lại sẽ nói với anh, tôi có một phát hiện trọng đại [nhe răng]]

Vinh Mặc: [Có thể bán với giá 30 vạn]

Sầm Tuế: [Cảm ơn ông chủ]

Sầm Tuế: [Cúi chào.gif]

Đặt điện thoại xuống, Sầm Tuế giơ ba ngón tay với lão Từ cười toe toét: "30 vạn."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...