Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lão Từ vừa nghe liền sáng mắt lên, giống như mắt sói, liếm môi, muốn cười nhưng lại kìm lòng không được: "Thật hay giả thế? Tôi... tôi lấy lại một ngàn nhân dân tệ..."

Sầm Tuế nói rất chắc chắn: "Nếu ông không biết nó đến từ thời nhà Thanh, sau đó có người phát hiện không phải từ thời Thành Hóa nhà Minh, ông coi nó là đồ giả vô giá trị, vậy thì ông bán cũng không được bao nhiêu. Nhưng nếu ông biết thuộc về thời nhà Thanh, nó sẽ rất đáng giá."

Lão Từ mừng quá vội vội vàng vàng cẩn thận cất chén Gà của mình đi.

Sau khi cất giữ lại nhớ ra điều gì đó và hỏi Sầm Tuế: "Nếu đã là bảo vật, cô có muốn không?"

Sầm Tuế lắc đầu: "Tôi đã nói với ông là từ thời nhà Thanh. Giá trị 30 vạn tôi còn mua làm gì? Tôi đối với sưu tầm không có hứng thú, mà chỉ hứng thú với việc bán lại đồ cổ, hehe..."

Lão Từ như tìm được người tri kỷ: "Tôi cũng vậy đó, tôi cũng vậy đó..."

Sầm Tuế cười đứng lên, duỗi eo chuẩn bị rời đi: "Cho nên ông đem cho người mà muốn chén Gà này đi, chúc ông may mắn."

Lão Từ lại nhanh chóng cầm điện thoại lên: "Cô bé, thêm WeChat, chúng ta có thể liên lạc khi nào có thời gian."

Sầm Tuế lúc đầu không muốn thêm ông, nhưng nhìn ông mua bán đồ sứ cho cô, còn kể chuyện cho cô lâu như vậy, nên cũng lấy điện thoại di động ra và quét WeChat cho ông.

Sau khi thêm WeChat, cô quay lại, nói một cách uể oải: "Vậy tôi đi đây."

Kết quả là người còn chưa kịp quay, đã lại nghe thấy có người gọi một tiếng "cô bé".

Sầm Tuế quay lại nhìn, chỉ thấy cô chủ quầy hàng bên cạnh cười cười, nói: "Đến cũng đến rồi, sao không giúp tôi xem một chút?"



Sầm Tuế còn chưa kịp nói, đã nghe thấy thêm hai giọng nói: "Còn tôi nữa, tôi nữa."

Giọng nói dần dần cất lên, Sầm Tuế quay người phát ra tiếng "A..." nhẹ, thừa lúc bọn họ đều chưa phòng bị, ba chân bốn cẳng bỏ chạy, mái tóc bị hất cao, chạy một mạch như một cơn gió.

La ó về lại Trân Bảo Trai, Sầm Tuế mở cửa bước vào nhà.

Cô ngồi xuống uống một ngụm nước, vừa mở điện thoại lên đã thấy lão Từ gửi tin nhắn thoại cho cô, rống lên: "Mọi người đưa cô phí thẩm định mà! Cô chạy cái gì vậy?!"

"Bây giờ cô còn muốn mua lậu từ bọn tôi? Không thể đâu!"

Sầm Tuế nghĩ nghĩ cũng phải, cô làm như vậy, mọi người đều biết cô rồi, cô không thể tìm được đồ lậu nào trong Cổ Thành nữa.

Nếu đã như này, vậy thì giúp người ta kiếm một số tiền trên Taobao? Xem ra thật sự cũng không tệ, làm việc thiện lại kiếm được tiền, còn có thể được một đám người săn đón.

Sầm Tuế muốn đắc ý, gửi lại cho lão Từ: [Hôm nay mệt quá, lần sau đi thôi]

Lão Từ: [Được rồi, cô tên gì?]

Sầm Tuế: [Tiểu Sầm]

Lão Từ: [Được rồi, cô có thể gọi tôi là lão Từ]

Sầm Tuế: [Được rồi, lão Từ]

Lão Từ đặt điện thoại xuống, nằm ngửa trên ghế nhỏ nghỉ ngơi một lúc.

Một lúc sau, ông đột nhiên quay đầu nhìn về phía chủ quầy hàng bên cạnh nói: "Lão Cổ, ông thấy những gì nha đầu đó nói là thật hay giả, mảnh vỡ lò sứ, có thể sao?"



Lão Cổ trả lời ông: "Tôi không nghĩ là có thể, nhưng ai có thể nói chắc được chứ? Ông đó, có thời gian để đẽo gọt chuyện lò sứ, không bằng ông đi tìm người coi xem, giám định một chút xem cái chén Kê Hang của ông có phải từ thời nhà Thanh không, vạn nhất cô ấy trêu chọc ông thì sao? ”

Lão Từ ngồi thẳng dậy: "Nói cũng phải, tôi nhất định phải đến cơ quan thẩm định để thẩm định, có chứng chỉ thẩm định thì việc tung hàng cũng dễ dàng đúng không? Nếu tôi bán hàng ra, già trẻ trong nhà ít nhất hai năm cũng không lo thiếu ăn thiếu uống, hehehe… ”

Lão Cổ dội gáo nước lạnh lên đầu ông ta: "Còn chưa nhất định là thật đâu."

Lão Từ hướng ông ấy nhếch mép cười trộm: "Yoyoyo, ông đây là đỏ mắt với tôi rồi, tôi tin nha đầu đó!"

Lão Cổ trợn mắt ngoác mồm nhìn ông ta…

Hai ngày sau khi Sầm Tuế có được thông tin địa chỉ từ lão Từ, Vinh Mặc kết thúc chuyến đi Nhật Bản trở về.

Sau khi hạ cánh xuống thành phố Tô An, anh không đi cùng nhóm của Triệu Minh Viễn, trực tiếp tách khỏi họ ở sân bay, tự mình lái xe trở về đường Thừa Cổ.

Vào buổi tối sắp chuẩn bị tan sở, đến Trân Bảo Trai.

Sầm Tuế biết hôm nay Vinh Mặc sẽ về nên cũng không vội vàng tan làm. Sau khi chuẩn bị xong xuôi hết thảy công việc, cô ở lại cửa hàng để đọc thêm sách.

Xem xong chừng mười phút, vừa ngẩng đầu thư giãn tầm mắt, liền thấy Vinh Mặc đã quay lại.

Khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng của Vinh Mặc, Sầm Tuế mỉm cười đặt bút xuống, đóng sách lại, đứng dậy đi ra cửa đón anh.

Đợi đến khi anh bước đến chỗ thạch đá, cất tiếng chào lớn: "Chào mừng ông chủ về nhà."

Vinh Mặc vẫn là lần đầu tiên được chờ đợi và chào đón trong cửa hàng như thế này, trong lòng nảy sinh một cảm giác về nhà thật ấm áp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...