Nữ Phụ Hào Môn Sau Khi Thức Tỉnh
-
Chương 79:
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vẻ mặt Sầm Tuế mơ tưởng nói: "Nếu sau này có cơ hội gặp lại, tôi nhất định sẽ nhờ anh ấy ký tên cho tôi!"
Vinh Mặc không có ngôi sao yêu thích nên cũng không hiểu lắm tâm trạng của Sầm Tuế, chỉ hỏi: "Cô thích anh ta đến vậy sao?"
Sầm Tuế thu lại vẻ mặt tưởng tượng mà nhìn anh: "Anh không có nữ minh tinh yêu thích sao?"
Vinh Mặc nhẹ giọng nói: "Không có."
Sầm Tuế: "..."
Vậy thì... thật sự không thể nói chuyện rồi...
Sầm Tuế ngừng nói chuyện với Vinh Mặc về diễn viên và ngôi sao, lại kéo ra nói về chuyện khác, thời gian cũng không còn sớm nữa.
Vinh Mặc nâng cổ tay lên liếc nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó liếc nhìn túi xách trên bàn cà phê, nói với Sầm Tuế: "Đồ mua theo danh sách của cô, đều ở bên trong."
Sau đó Sầm Tuế mới nhớ tới chuyện này, vì vậy vội vàng vươn tay kéo túi qua, mở ra liếc mắt một cái.
Nhìn những thứ mình thích trong lòng tự nhiên rất thoải mái, bèn lặp lại câu: "Cảm ơn ông chủ!"
Cô cảm ơn Vinh Mặc xong, vừa kéo khóa túi vải thô, liền thấy Vinh Mặc đang cầm trên tay một chiếc túi vải nhỏ, giơ tay ra trước mặt cô nói: "Không phát hiện thấy đồ gì thú vị, mua cho cô một lá bùa học tập.”
Sầm Tuế hơi ngạc nhiên, không ngờ anh ấy lại mua quà cho cô. Cô đưa tay cầm lá bùa học tập nhỏ lên, nhìn trước nhìn sau, sau đó cười nói với Vinh Mặc: “Tôi cảm thấy nếu tôi không đỗ cao học sẽ có lỗi với anh.”
Vừa có kim thiền vừa có bùa học tập, so với bản thân cô còn để tâm hơn.
Vinh Mặc nhướng mày cười, nhướng mi: "Cô nỗ lực nghiêm túc như vậy, nhất định sẽ thi đậu."
Nói xong liền hỏi: "Muộn rồi, tôi đưa cô về nhé?"
Sầm Tuế cẩn thận cất lá bùa học tập vào trong túi lửng, duỗi tay nhặt cái túi đựng đầy mỹ phẩm rồi đứng dậy: "Không cần, tôi tự lái xe đi. Anh từ Nhật bay về cũng rất mệt rồi, sớm nghỉ ngơi đi.”
Vinh Mặc thực sự cảm thấy rất mệt nên cũng không ở lại cửa hàng nữa.
Anh đưa tay cầm lấy chiếc túi trong tay Sầm Tuế, đóng cửa cửa hàng và cùng cô đi đến bãi đậu xe, đến nơi tách nhau ra về nhà riêng.
***
Khi Sầm Tuế về đến nhà, Đổng Tinh Tinh cũng mới vừa đi làm về.
Hai người trước sau vào cửa, Sầm Tuế lúc đổi giày gọi cô ta, nói với cô ta: "Em có một người bạn đi Nhật, em đã nhờ anh ấy mang một số sản phẩm chăm sóc da, cũng cho chị một bộ."
Khi Đổng Tinh Tinh nghe được lời nói của cô, trong tiềm thức đáp: "Ồ, không cần, chị không cần đâu."
Sầm Tuế mang dép lê bước vào: "Không cần khách sáo, cũng mua cho cả dì Đường."
Đổng Tinh Tinh: "..."
So sánh cô với bảo mẫu là ý gì?
Sầm Tuế đã quen với vẻ ngoài không lạnh không nóng hiểu chuyện của Đổng Tinh Tinh, bình thường cũng lười để ý đến cô ta.
Cô đặt túi xuống, mở khóa kéo, lấy ra một hộp SK2, đưa cho Đổng Tinh Tinh nói: "Cầm lấy đi."
Đổng Tinh Tinh vốn còn muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy đây là nhãn hiệu cô chưa từng dùng qua, lại là nhãn hiệu muốn dùng nhưng không có khả năng mua, nháy mắt lại do dự cứng họng.
Sầm Tuế cầm chiếc hộp, thấy cô ta sững sờ không nhận, lại hỏi một câu: "Thật sự không muốn à? Không muốn em tự giữ lại dùng vậy."
Nhìn thấy Sầm Tuế định thu lại, Đổng Tinh Tinh vội vàng đỡ lấy, cười khan nói: "Cảm ơn Tuế Tuế."
Sầm Tuế không để ý đến cô ta, lại cầm túi xách của cô lên đi đến chỗ dì Đường, vừa đi vừa hét lên: "Dì ơi, con mang sản phẩm chăm sóc da từ Nhật về cho dì nè..."
Đổng Tinh Tinh đứng tại chỗ cầm cái hộp, mím môi nghĩ - Chết tiệt, rõ ràng là không muốn vui vẻ, nhưng sao vẫn muốn cười chứ!
Rõ ràng là có cảm giác được người ta làm từ thiện mà sao vẫn thấy háo hức thế này.
Cô ta nhìn vào cái hộp và muốn rơi lệ - Thôi, quên đi, không quản nữa, cứ dùng trước rồi nói!
Đây là lần đầu tiên trong đời cô ta được sử dụng một sản phẩm chăm sóc da đắt tiền như vậy!
***
Vinh Mặc trở về nhà nghỉ ngơi một đêm ngon lành, ngày hôm sau dậy sớm đi Tô An tìm Triệu Minh Viễn.
Công tác thẩm định có tiến triển mới, đương nhiên anh phải kịp thời báo cáo cho Triệu Minh Viễn.
Vinh Mặc lấy điện thoại di động ra, nói cho Triệu Minh Viễn biết địa chỉ mà Sầm Tuế đã nói.
Triệu Minh Viễn đã bỏ ra rất nhiều thời gian và tâm sức cho chuyện này, cho nên đương nhiên rất coi trọng, nhất định phải sắp xếp người xuống dưới, tiếp tục điều tra xuất xứ của mảnh sứ này.
Vinh Mặc tự tiến cử: "Giáo sư Triệu, em rảnh rỗi nhất, để em đi đi."
Triệu Minh Viễn cũng cân nhắc cho anh, dù sao anh cũng không phải là người của tổ, nhẹ giọng hỏi anh: "Đã làm lỡ không ít thời gian của cậu rồi, lại làm phiền cậu như thế này nữa, sẽ không trì hoãn công việc kinh doanh của cậu chứ? "
Vẻ mặt Sầm Tuế mơ tưởng nói: "Nếu sau này có cơ hội gặp lại, tôi nhất định sẽ nhờ anh ấy ký tên cho tôi!"
Vinh Mặc không có ngôi sao yêu thích nên cũng không hiểu lắm tâm trạng của Sầm Tuế, chỉ hỏi: "Cô thích anh ta đến vậy sao?"
Sầm Tuế thu lại vẻ mặt tưởng tượng mà nhìn anh: "Anh không có nữ minh tinh yêu thích sao?"
Vinh Mặc nhẹ giọng nói: "Không có."
Sầm Tuế: "..."
Vậy thì... thật sự không thể nói chuyện rồi...
Sầm Tuế ngừng nói chuyện với Vinh Mặc về diễn viên và ngôi sao, lại kéo ra nói về chuyện khác, thời gian cũng không còn sớm nữa.
Vinh Mặc nâng cổ tay lên liếc nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó liếc nhìn túi xách trên bàn cà phê, nói với Sầm Tuế: "Đồ mua theo danh sách của cô, đều ở bên trong."
Sau đó Sầm Tuế mới nhớ tới chuyện này, vì vậy vội vàng vươn tay kéo túi qua, mở ra liếc mắt một cái.
Nhìn những thứ mình thích trong lòng tự nhiên rất thoải mái, bèn lặp lại câu: "Cảm ơn ông chủ!"
Cô cảm ơn Vinh Mặc xong, vừa kéo khóa túi vải thô, liền thấy Vinh Mặc đang cầm trên tay một chiếc túi vải nhỏ, giơ tay ra trước mặt cô nói: "Không phát hiện thấy đồ gì thú vị, mua cho cô một lá bùa học tập.”
Sầm Tuế hơi ngạc nhiên, không ngờ anh ấy lại mua quà cho cô. Cô đưa tay cầm lá bùa học tập nhỏ lên, nhìn trước nhìn sau, sau đó cười nói với Vinh Mặc: “Tôi cảm thấy nếu tôi không đỗ cao học sẽ có lỗi với anh.”
Vừa có kim thiền vừa có bùa học tập, so với bản thân cô còn để tâm hơn.
Vinh Mặc nhướng mày cười, nhướng mi: "Cô nỗ lực nghiêm túc như vậy, nhất định sẽ thi đậu."
Nói xong liền hỏi: "Muộn rồi, tôi đưa cô về nhé?"
Sầm Tuế cẩn thận cất lá bùa học tập vào trong túi lửng, duỗi tay nhặt cái túi đựng đầy mỹ phẩm rồi đứng dậy: "Không cần, tôi tự lái xe đi. Anh từ Nhật bay về cũng rất mệt rồi, sớm nghỉ ngơi đi.”
Vinh Mặc thực sự cảm thấy rất mệt nên cũng không ở lại cửa hàng nữa.
Anh đưa tay cầm lấy chiếc túi trong tay Sầm Tuế, đóng cửa cửa hàng và cùng cô đi đến bãi đậu xe, đến nơi tách nhau ra về nhà riêng.
***
Khi Sầm Tuế về đến nhà, Đổng Tinh Tinh cũng mới vừa đi làm về.
Hai người trước sau vào cửa, Sầm Tuế lúc đổi giày gọi cô ta, nói với cô ta: "Em có một người bạn đi Nhật, em đã nhờ anh ấy mang một số sản phẩm chăm sóc da, cũng cho chị một bộ."
Khi Đổng Tinh Tinh nghe được lời nói của cô, trong tiềm thức đáp: "Ồ, không cần, chị không cần đâu."
Sầm Tuế mang dép lê bước vào: "Không cần khách sáo, cũng mua cho cả dì Đường."
Đổng Tinh Tinh: "..."
So sánh cô với bảo mẫu là ý gì?
Sầm Tuế đã quen với vẻ ngoài không lạnh không nóng hiểu chuyện của Đổng Tinh Tinh, bình thường cũng lười để ý đến cô ta.
Cô đặt túi xuống, mở khóa kéo, lấy ra một hộp SK2, đưa cho Đổng Tinh Tinh nói: "Cầm lấy đi."
Đổng Tinh Tinh vốn còn muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy đây là nhãn hiệu cô chưa từng dùng qua, lại là nhãn hiệu muốn dùng nhưng không có khả năng mua, nháy mắt lại do dự cứng họng.
Sầm Tuế cầm chiếc hộp, thấy cô ta sững sờ không nhận, lại hỏi một câu: "Thật sự không muốn à? Không muốn em tự giữ lại dùng vậy."
Nhìn thấy Sầm Tuế định thu lại, Đổng Tinh Tinh vội vàng đỡ lấy, cười khan nói: "Cảm ơn Tuế Tuế."
Sầm Tuế không để ý đến cô ta, lại cầm túi xách của cô lên đi đến chỗ dì Đường, vừa đi vừa hét lên: "Dì ơi, con mang sản phẩm chăm sóc da từ Nhật về cho dì nè..."
Đổng Tinh Tinh đứng tại chỗ cầm cái hộp, mím môi nghĩ - Chết tiệt, rõ ràng là không muốn vui vẻ, nhưng sao vẫn muốn cười chứ!
Rõ ràng là có cảm giác được người ta làm từ thiện mà sao vẫn thấy háo hức thế này.
Cô ta nhìn vào cái hộp và muốn rơi lệ - Thôi, quên đi, không quản nữa, cứ dùng trước rồi nói!
Đây là lần đầu tiên trong đời cô ta được sử dụng một sản phẩm chăm sóc da đắt tiền như vậy!
***
Vinh Mặc trở về nhà nghỉ ngơi một đêm ngon lành, ngày hôm sau dậy sớm đi Tô An tìm Triệu Minh Viễn.
Công tác thẩm định có tiến triển mới, đương nhiên anh phải kịp thời báo cáo cho Triệu Minh Viễn.
Vinh Mặc lấy điện thoại di động ra, nói cho Triệu Minh Viễn biết địa chỉ mà Sầm Tuế đã nói.
Triệu Minh Viễn đã bỏ ra rất nhiều thời gian và tâm sức cho chuyện này, cho nên đương nhiên rất coi trọng, nhất định phải sắp xếp người xuống dưới, tiếp tục điều tra xuất xứ của mảnh sứ này.
Vinh Mặc tự tiến cử: "Giáo sư Triệu, em rảnh rỗi nhất, để em đi đi."
Triệu Minh Viễn cũng cân nhắc cho anh, dù sao anh cũng không phải là người của tổ, nhẹ giọng hỏi anh: "Đã làm lỡ không ít thời gian của cậu rồi, lại làm phiền cậu như thế này nữa, sẽ không trì hoãn công việc kinh doanh của cậu chứ? "
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook