Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Vinh Mặc cười nhẹ: "Không đâu ạ, cửa hàng vừa rồi bán được món đồ giá trên trăm vạn, đóng cửa mấy ngày cũng không thành vấn đề. Hơn nữa dù cửa hàng mở cửa cũng không có người đến mua đồ, cũng không khác gì không kinh doanh.”

Nghe anh nói như vậy, Triệu Minh Viễn chậm rãi gật đầu: "Cậu mang theo Sài Từ, từ đầu đến cuối cứ theo tôi thẩm định, nếu cậu muốn đi, vậy thì giao cho cậu. Nhưng cậu cũng đừng lo lắng, một người đi nhất định không được, tôi sẽ sắp xếp cho cậu một người khác.”

Triệu Minh Viễn có cân nhắc của Triệu Minh Viễn, Vinh Mặc cũng không nói gì, chỉ chờ ông an bài là được.

Tranh thủ mấy ngày nay Triệu Minh Viễn đang thu xếp, anh đương nhiên yên tâm ở trong tiệm, sạc lại tinh thần lực.

Cuộc sống hàng ngày của Sầm Tuế vẫn vậy, có tiết thì đến trường học, không có tiết thì đọc sách trong cửa hàng.

Sau khi vận may qua đi, Hàn Dịch cũng không liên lạc lại với cô, việc kinh doanh trong cửa hàng lại nguội lạnh, cũng không có người tới mua đồ cổ nữa.

Vào tháng tư, thời tiết trở nên nóng hơn từng ngày.

Kể từ khi nhận được công việc trong một cửa hàng đồ cổ, Sầm Tuế hiếm khi ra ngoài chơi vào cuối tuần, về cơ bản chỉ đọc sách và nghiên cứu trong cửa hàng.

Cô và Đào Mẫn Nhi đã đồng ý rằng không ai được phép dụ cô đi chơi cho đến khi cô được nhận vào trường cao học.

Đào Mẫn Nhi và những người khác cũng rất nghe lời, lúc ra ngoài chơi cũng không gọi cô nữa.

Chiều chủ nhật, mặt trời hướng Tây chiếu vào cửa hàng.

Sầm Tuế đang ngồi đọc sách ở bàn làm việc, tinh thần bị ánh mặt trời làm suy yếu, nhìn qua nhìn lại đã thấy ngủ thiếp đi.



Sau khi nheo mắt nghiêng đầu, suýt nữa ngã ở trên bàn đọc sách, thời điểm tỉnh lại lại muốn nằm xuống.

Vinh Mặc ngồi đối diện với cô, bận rộn với những thứ trên máy tính.

Thấy cô buồn ngủ, bèn nói: "Buồn ngủ có thể đi vào phòng ngủ một lát."

Sầm Tuế lắc đầu tỉnh dậy, không muốn đi ngủ trên sô pha.

Cô đưa tay lên đỡ lấy khuôn mặt, bộ dạng có chút mơ màng, đột nhiên nhìn về phía Vinh Mặc hỏi: "Anh trông đẹp trai như vậy, tuổi cũng không còn nhỏ nữa, sao vẫn chưa có bạn gái? Gia đình không giục kết hôn à?"

Chủ đề đột ngột này từ đâu tới vậy?

Vinh Mặc sửng sốt một chút, nhấc ánh mắt lên khỏi màn hình máy tính nhìn qua Sầm Tuế.

Chỉ thấy Sầm Tuế vẫn còn có chút mơ mộng, hơi hơi rũ mắt xuống nhìn anh, lời nói còn mang theo cảm giác buồn ngủ: "Không lẽ anh không gặp được con gái trong tiệm đồ cổ sao? Bằng không, để tôi giới thiệu cho anh một vài người được không? Tôi có ba bạn thân, đều rất xinh đẹp.”

Nhìn trạng thái say ngủ của Sầm Tuế đang nói mớ, Vinh Mặc không khỏi khẽ cười một tiếng, sau đó nhìn lại màn hình máy tính của mình, giọng điệu bình thản trả lời Sầm Tuế: "Vậy sao?"

Sầm Tuế rụt cổ: "Đương nhiên là vậy rồi."

Vừa nói, cô vừa lấy điện thoại di động, lật xem album trên điện thoại di động, tìm thấy một tấm ảnh chụp chung của bốn người bạn thân nhất của mình, đẩy đến trước Vinh Mặc nói: "Trước mắt đều độc thân, anh xem anh thích người nào, tôi sẽ giới thiệu cho anh.”

Vinh Mặc liếc nhìn tấm ảnh, bất giác ánh mắt vẫn bị Sầm Tuế ở giữa hấp dẫn hơn.

Xem một hồi, anh ngẩng đầu lên, nhìn Sầm Tuế nói: "Cảm ơn, nhưng mà… Tôi có lẽ nuôi không nổi bọn cô."



Sầm Tuế sững sờ một lúc, nghĩ lại có vẻ hợp lý, ba chị em "nhựa" của cô có thể tiêu nhiều tiền hơn người kia.

Gia đình Chu Nhị Bảo tương đối bình thường, nhưng cũng có thể coi là tiểu phú nhị đại rồi.

Sau một hồi sững sờ, cô đưa tay ra lấy lại điện thoại nói: "Vậy tôi sẽ tìm cho anh. Tôi còn có ba người bạn cùng phòng, đều là những cô gái rất dễ thương. Nếu anh có hứng thú, tôi sẽ giới thiệu cho anh.”

Vinh Mặc nhìn màn hình máy tính, khóe miệng nở nụ cười nhạt, giọng điệu vẫn rất bằng phẳng, mở miệng hỏi: "Nếu tôi có bạn gái, cô còn tiện ở chỗ này của tôi làm thuê không?"

Sầm Tuế phản ứng chậm lại ngẩn ra một lúc.

Sau khi từ từ hồi thần, cô mới nhận ra mình thực sự rất buồn ngủ đến lơ mơ rồi, lung tung rối loạn, đang nói cái gì vậy?

Sau đó, cô chớp chớp mắt hai lần, thay đổi cách nói: "Vậy... vẫn là đừng nói bây giờ đi..."

Vinh Mặc nhìn máy tính không rời mắt, trực tiếp giơ tay ra hiệu "OK".

Khi đặt tay xuống, anh chợt nghĩ ra điều gì đó, liền nhìn Sầm Tuế nói: "Nhân tiện, sáng nay tôi đến chỗ của giáo sư Triệu, quên nói với cô, ngày kia chúng ta xuất phát, đi thôn Lũng Thọ, cô có thể xin nghỉ vào ngày mai, bốn ngày chắc là đủ."

Nghe xong lời này, Sầm Tuế mới sảng khoái, chậm rãi duỗi tay phải ra, cũng cho Vinh Mặc một cái "OK".

Vinh Mặc nhìn chằm chằm cô, giọng nói ấm áp hơn một chút: "Đọc sách cho tốt đi."

Sầm Tuế vẫn không nói, lại giơ tay trái lên, chậm rãi đưa ra một cái "OK" khác.

Hai bàn tay, hai tỷ lệ "OK" đối xứng trước mặt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...