Nữ Phụ Hào Môn Sau Khi Thức Tỉnh
-
Chương 81:
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vẻ ngoài nữ thần trái ngược với tính cách nữ thần kinh của cô ấy, có một loại ngốc nghếch kỳ lạ mà dễ thương.
Vinh Mặc nhìn cô ngẩn người, đích thực không kìm lòng được, cúi đầu cười khẽ.
Thân là ông chủ một cửa hàng đồ cổ nhỏ, cuộc sống của Vinh Mặc nghiêng về an dưỡng tuổi già.
Ngoại trừ những chuyến công tác thường xuyên đến các cuộc gặp gỡ trao đổi khác nhau để tìm hàng, về cơ bản, thời gian còn lại của anh chỉ dành cho cửa hàng đồ cổ của mình.
Cuộc sống nhẹ nhàng và thời gian chậm trôi, như làn khói lam chiều trên lư hương trong cửa hàng.
Mà bình thường anh ngoài việc uống trà, đọc sách và bán lại đồ cổ, còn có một thú vui tương tự như an dưỡng tuổi già, đó là làm vườn.
Để thỏa mãn sở thích đọc sách, uống trà và trồng hoa của bản thân, ngôi nhà anh đang ở là biệt thự một tầng, có khoảng sân rộng.
Mỗi góc của sân đều có một thiết kế, và mỗi mùa đều có một góc nhìn khác nhau.
Mỗi ngày đóng cửa hàng rồi trở về nhà, một trong những việc anh ấy phải làm là tưới hoa.
Khi cần thiết, sẽ dành nhiều thời gian hơn cho việc bón phân, phun dung dịch dinh dưỡng, hoặc cắt tỉa cành ra hoa.
Anh có một dì quản gia cố định, đến nhà anh ấy quét dọn mỗi tuần một lần, khi anh ấy đi công tác hoặc bận rộn, cũng sẽ qua giúp anh ấy chăm sóc hoa và cây cối trong sân.
Một số loài hoa anh trồng rất đắt, dì quản gia rất cẩn thận mỗi khi giúp anh tưới nước.
Hôm nay lại là ngày dọn dẹp vệ sinh, khi dì quản gia đến, Vinh Mặc vừa tập thể dục xong đi tắm.
Dì quản gia bưng bữa sáng ra cho anh, bước vào cổng sân đã thấy những dàn Rose Eden trên hàng rào sắt phía tây đang nở rộ, trên nền xanh ngọc điểm xuyết những bông hoa to lớn trong veo như ngọc hồng, dì ấy nhịn không khỏi cảm thán một hồi.
Dì quản gia đưa cho Vinh Mặc bữa sáng và cười nói: "Bông hồng trên tường đẹp quá."
Vinh Mặc ngồi xuống bàn ăn, mái tóc đã được sấy khô một nửa, cười nói: "Hồng leo Rose Eden, một giống được lai tạo ở Pháp, đã từng đoạt vương miện WorldRose tại Hội nghị Hoa hồng Thế giới ở Osaka, Nhật Bản."
Dì quản gia duỗi đầu liếc mắt nhìn, cười nói: "Dì nghe không hiểu, nhìn thôi cũng thấy rõ ràng rồi, con gái nhất định sẽ thích."
Nói rồi quay đầu lại, chủ đề đã thay đổi: "Tiểu Vinh, cháu cũng nên tìm bạn gái đi."
Vinh Mặc cầm đũa ăn cơm, bình thường nói: "Gặp được người thích hợp sẽ nói chuyện."
Dì quản gia nhìn anh không tán thành nói: "Tìm được người phù hợp không dễ? Theo điều kiện rồi liệt kê tìm đi chứ, dì thấy cháu là quan điểm cao, muốn tìm thứ mình thích, có đúng không?"
Vinh Mặc ngẩng đầu nhìn bà: "Không thích... vậy thật sự không cần lãng phí thời gian."
Dì quản gia không ngừng thao thao: "Cháu thế này nhá, có lẽ rất hấp dẫn con gái mới đúng chứ, cháu lớn lên rất đẹp trai, không có thói quen nào không tốt, không thích chơi bời lại có xe có nhà, trong tay không thiếu tiền, mở một cửa hàng đồ cổ nhàn nhã như thế, có nhiều thời gian.”
Vinh Mặc lắng nghe gật gật đầu: "Nghe ra thật sự không tồi..."
Nói xong câu: "Khả năng tính cách không hấp dẫn?"
Dì quản gia chân thành: "Tính cách hả, thì có lẽ thật sự hơi cổ hủ cứng nhắc, sở thích gì đó, không hợp với giới trẻ hiện nay. Dì nghe nói giới trẻ ngày nay đều thích nhảy, uống rượu, ca hát và đánh game. Đọc sách, trồng hoa, uống trà như này, đoán bọn họ không thể ngồi yên. Sao vậy? Có cô gái nói không thích tính cách của cháu? "
Vinh Mặc lắc đầu: "Như vậy cũng không có."
Chỉ là sớm chiều bên nhau được một tháng, nha đầu đó một chút hảo cảm mập mờ với anh cũng không hề có.
Nói đến đây, anh chậm chạp nhận ra - tại sao anh lại quan tâm đến loại vấn đề này?
Ý thức được việc không đúng thì không nói, anh ngừng hàn huyên, nhìn lên người dì quản gia rồi đổi chủ đề: "Ngày mai cháu phải đi xa nhà, có lẽ cuối tuần mới về. Mấy hôm này phiền dì giúp cháu chăm sóc sân vườn nhé."
Dì quản gia gật đầu: "Được rồi, không thành vấn đề."
***
Vinh Mặc ăn xong bữa sáng thì đi đến Cổ Thành, đến Trân Bảo Trai kinh doanh.
Vừa châm xong hương, điện thoại trên quầy rung lên vài cái.
Anh cầm điện thoại di động lên xem, là Sầm Tuế gửi tin nhắn cho anh, nói với anh:[Tôi đã xin phép giáo viên rồi, hôm nay sẽ không đến cửa hàng. Tôi đưa chứng minh thư cho anh, anh giúp tôi tôi đặt vé máy bay nhé, cảm ơn ông chủ]
Sau khi xem xong số chứng minh thư.
Vinh Mặc gõ vào màn hình và trả lời:[Được, ngày mai gặp lại]
Đặt điện thoại xuống, anh như thường lệ, tùy ý tìm việc đó để giết thời gian.
Anh sáng dậy không tính là sớm, tập thể dục và ăn sáng xong thì vào quán dọn dẹp, bây giờ đã gần trưa rồi.
Theo tình hình thông thường mà nói, nửa ngày căn bản sẽ không có khách, đặc biệt là ngày làm việc.
Vẻ ngoài nữ thần trái ngược với tính cách nữ thần kinh của cô ấy, có một loại ngốc nghếch kỳ lạ mà dễ thương.
Vinh Mặc nhìn cô ngẩn người, đích thực không kìm lòng được, cúi đầu cười khẽ.
Thân là ông chủ một cửa hàng đồ cổ nhỏ, cuộc sống của Vinh Mặc nghiêng về an dưỡng tuổi già.
Ngoại trừ những chuyến công tác thường xuyên đến các cuộc gặp gỡ trao đổi khác nhau để tìm hàng, về cơ bản, thời gian còn lại của anh chỉ dành cho cửa hàng đồ cổ của mình.
Cuộc sống nhẹ nhàng và thời gian chậm trôi, như làn khói lam chiều trên lư hương trong cửa hàng.
Mà bình thường anh ngoài việc uống trà, đọc sách và bán lại đồ cổ, còn có một thú vui tương tự như an dưỡng tuổi già, đó là làm vườn.
Để thỏa mãn sở thích đọc sách, uống trà và trồng hoa của bản thân, ngôi nhà anh đang ở là biệt thự một tầng, có khoảng sân rộng.
Mỗi góc của sân đều có một thiết kế, và mỗi mùa đều có một góc nhìn khác nhau.
Mỗi ngày đóng cửa hàng rồi trở về nhà, một trong những việc anh ấy phải làm là tưới hoa.
Khi cần thiết, sẽ dành nhiều thời gian hơn cho việc bón phân, phun dung dịch dinh dưỡng, hoặc cắt tỉa cành ra hoa.
Anh có một dì quản gia cố định, đến nhà anh ấy quét dọn mỗi tuần một lần, khi anh ấy đi công tác hoặc bận rộn, cũng sẽ qua giúp anh ấy chăm sóc hoa và cây cối trong sân.
Một số loài hoa anh trồng rất đắt, dì quản gia rất cẩn thận mỗi khi giúp anh tưới nước.
Hôm nay lại là ngày dọn dẹp vệ sinh, khi dì quản gia đến, Vinh Mặc vừa tập thể dục xong đi tắm.
Dì quản gia bưng bữa sáng ra cho anh, bước vào cổng sân đã thấy những dàn Rose Eden trên hàng rào sắt phía tây đang nở rộ, trên nền xanh ngọc điểm xuyết những bông hoa to lớn trong veo như ngọc hồng, dì ấy nhịn không khỏi cảm thán một hồi.
Dì quản gia đưa cho Vinh Mặc bữa sáng và cười nói: "Bông hồng trên tường đẹp quá."
Vinh Mặc ngồi xuống bàn ăn, mái tóc đã được sấy khô một nửa, cười nói: "Hồng leo Rose Eden, một giống được lai tạo ở Pháp, đã từng đoạt vương miện WorldRose tại Hội nghị Hoa hồng Thế giới ở Osaka, Nhật Bản."
Dì quản gia duỗi đầu liếc mắt nhìn, cười nói: "Dì nghe không hiểu, nhìn thôi cũng thấy rõ ràng rồi, con gái nhất định sẽ thích."
Nói rồi quay đầu lại, chủ đề đã thay đổi: "Tiểu Vinh, cháu cũng nên tìm bạn gái đi."
Vinh Mặc cầm đũa ăn cơm, bình thường nói: "Gặp được người thích hợp sẽ nói chuyện."
Dì quản gia nhìn anh không tán thành nói: "Tìm được người phù hợp không dễ? Theo điều kiện rồi liệt kê tìm đi chứ, dì thấy cháu là quan điểm cao, muốn tìm thứ mình thích, có đúng không?"
Vinh Mặc ngẩng đầu nhìn bà: "Không thích... vậy thật sự không cần lãng phí thời gian."
Dì quản gia không ngừng thao thao: "Cháu thế này nhá, có lẽ rất hấp dẫn con gái mới đúng chứ, cháu lớn lên rất đẹp trai, không có thói quen nào không tốt, không thích chơi bời lại có xe có nhà, trong tay không thiếu tiền, mở một cửa hàng đồ cổ nhàn nhã như thế, có nhiều thời gian.”
Vinh Mặc lắng nghe gật gật đầu: "Nghe ra thật sự không tồi..."
Nói xong câu: "Khả năng tính cách không hấp dẫn?"
Dì quản gia chân thành: "Tính cách hả, thì có lẽ thật sự hơi cổ hủ cứng nhắc, sở thích gì đó, không hợp với giới trẻ hiện nay. Dì nghe nói giới trẻ ngày nay đều thích nhảy, uống rượu, ca hát và đánh game. Đọc sách, trồng hoa, uống trà như này, đoán bọn họ không thể ngồi yên. Sao vậy? Có cô gái nói không thích tính cách của cháu? "
Vinh Mặc lắc đầu: "Như vậy cũng không có."
Chỉ là sớm chiều bên nhau được một tháng, nha đầu đó một chút hảo cảm mập mờ với anh cũng không hề có.
Nói đến đây, anh chậm chạp nhận ra - tại sao anh lại quan tâm đến loại vấn đề này?
Ý thức được việc không đúng thì không nói, anh ngừng hàn huyên, nhìn lên người dì quản gia rồi đổi chủ đề: "Ngày mai cháu phải đi xa nhà, có lẽ cuối tuần mới về. Mấy hôm này phiền dì giúp cháu chăm sóc sân vườn nhé."
Dì quản gia gật đầu: "Được rồi, không thành vấn đề."
***
Vinh Mặc ăn xong bữa sáng thì đi đến Cổ Thành, đến Trân Bảo Trai kinh doanh.
Vừa châm xong hương, điện thoại trên quầy rung lên vài cái.
Anh cầm điện thoại di động lên xem, là Sầm Tuế gửi tin nhắn cho anh, nói với anh:[Tôi đã xin phép giáo viên rồi, hôm nay sẽ không đến cửa hàng. Tôi đưa chứng minh thư cho anh, anh giúp tôi tôi đặt vé máy bay nhé, cảm ơn ông chủ]
Sau khi xem xong số chứng minh thư.
Vinh Mặc gõ vào màn hình và trả lời:[Được, ngày mai gặp lại]
Đặt điện thoại xuống, anh như thường lệ, tùy ý tìm việc đó để giết thời gian.
Anh sáng dậy không tính là sớm, tập thể dục và ăn sáng xong thì vào quán dọn dẹp, bây giờ đã gần trưa rồi.
Theo tình hình thông thường mà nói, nửa ngày căn bản sẽ không có khách, đặc biệt là ngày làm việc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook