Phản Diện Mắt Cáo Của Học Viện Quỷ Giới
-
Chapter 3.2
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
“Trước mắt……”
Tôi cần thích nghi với các thiên phú của Adel.
Vì đặc tính chỉ là khái niệm bổ trợ, chưa cần dồn công sức rèn ngay.
Tuy nhiên, các thiên phú của Adel thì cần dùng tức thì.
Có vật nào để tôi luyện dùng không?
Trong lúc tôi kiếm một vật để thi triển năng lực.
Bộ giáp đặt cạnh cửa lọt vào mắt tôi.
“Di chuyển.”
Vừa thốt lời, những mũi tên biến mất.
Như dịch chuyển, thân tôi mờ đi và thế giới bắt đầu đảo chiều.
Cộc.
Đôi chân không chịu nổi năng lực, mất trụ mà khuỵu xuống.
Toàn bộ mũi tên vừa hiện đều tan biến.
“Chết tiệt.”
Tôi thở dài kèm một câu rủa rồi gượng dậy.
Cả người tôi đau nhừ.
Tiếng khớp xương lắc rắc vang bên tai.
“Quả nhiên, không thể làm trọn ngay một lượt.”
Tôi đã hy vọng thành công ngay như với các đặc tính, nhưng xem ra tôi quá tham.
Có lẽ tôi sẽ phải dành cả ngày để làm quen……
Thời gian trước khi kỵ sĩ của Lục Đại Gia Tộc tới đang dí sát.
Dù vậy, đáng để đầu tư.
“Thử lại nào.”
Tôi lại dốc sức luyện Hoán vị cùng các đặc tính.
Từ hoàng hôn đến rạng sáng.
Hàng chục, hàng trăm lượt.
.
.
Rồi một ngày sau.
Khách không mời đã tới.
...
Chẳng hay từ khi nào, mặt trời đã lặn và vầng trăng đã lên.
Dân cư điền trang đã ngừng tay trở về nhà, để mặc tĩnh lặng và yên bình phủ xuống lãnh thổ của Arsen.
Thứ phá vỡ tĩnh lặng là tiếng móng ngựa ồn ã và kim loại va chạm loảng xoảng.
Két.
Những vị khách không mời khoác giáp sắt phản chiếu lờ mờ ánh trăng, mỗi kẻ đeo một thanh kiếm nơi hông.
Ôm theo sát ý nặng nề, chúng tiến về phủ đệ của Arsen.
“Dừng.”
Kẻ dẫn đầu giơ tay ghìm ngựa rồi chờ trong chốc lát.
Rồi cổng trước của dinh thự chậm rãi hé mở.
Két-.
Gã đàn ông cùng đám kỵ sĩ bước qua cổng, nhìn chằm chằm người hầu đang tiến lại.
“Ngài là Peltz phải không?”
Người hầu đón kỵ sĩ cất lời hỏi, nhưng kẻ được gọi là Peltz không đáp.
Hắn chỉ rút ra một dây chuyền có khắc hình sư tử đeo trước ngực, giơ lên cho xem.
“Vâng, thế là đủ. Nhưng vì sao phía sau ngài còn có các kỵ sĩ……”
Người hầu trông có phần bối rối.
Ắt hẳn họ tới để giết Adel, gia chủ nhà Arsen.
Bởi vậy gã người hầu mới không sao hiểu nổi.
Năm kỵ sĩ được phái đi để giết một đứa trẻ……
“Ngươi có ý kiến gì ư?”
“Không, nhưng……”
“Họ không dung thứ thất bại. Tất nhiên, lực lượng thế này là thừa, nhưng khiến việc nhẹ nhàng hơn chẳng phải tốt sao?”
“Tôi hiểu.”
Người hầu nghe câu trả lời của Peltz rồi ngoan ngoãn gật đầu.
Ắt hẳn bọn họ là hàng quyền quý trong Lục Đại Gia Tộc.
Phận hầu hạ như hắn sao tường thấu được ý chí của họ?
“Lối này.”
Người hầu đã định thần, dẫn họ tới nơi Adel ở.
Nội thất rờn rợn của dinh thự.
Các gia nhân khác đã bị Lục Đại Gia Tộc mua chuộc từ lâu nên đều chuồn sạch.
Bởi thế, chỉ họ đi dọc hành lang.
“Thằng khốn đó ở trong này.”
Người hầu dừng lại, chỉ vào cánh cửa khép chặt.
Peltz cau mày trước lời hắn.
Bên trong gian phòng lặng như tờ.
Có thể chẳng có ai, cũng có thể Adel đang ngủ, nhưng……
Sau hàng chục năm lăn lộn chiến trường, trực giác của Peltz vang lên hồi chuông cảnh báo.
Có điều gì đó không ổn.
Peltz gật đầu, nói,
“Ngươi vào trước.”
“Tôi ạ, thưa ngài?”
“Chứ ngoài ngươi thì còn ai.”
“Đã rõ……”
Người hầu thầm bĩu môi nhưng vẫn thi hành không một lời.
Hắn chẳng dám cãi lại Peltz, một kỵ sĩ của Lục Đại Gia Tộc.
Két.
Người hầu rón rén mở cửa, e Adel tỉnh giấc.
“Thiếu gia?”
Hắn khẽ gọi Adel, chầm chậm tiến đến giường, giữ cửa khép để khỏi gây nghi ngờ.
Khi áp sát mép giường, hắn thò đầu kiểm tra tình trạng của Adel.
“Ừm, hắn vẫn ngủ.”
Adel đang say ngủ dưới chăn.
Người hầu chẳng mảy may ngờ vực.
Adel làm sao biết trước việc kỵ sĩ sẽ tới.
Dù có biết, cũng chẳng thay đổi gì.
Adel làm sao đối phó được đám kỵ sĩ kia?
“Vậy, ta kiểm tra cho chắc.”
Người hầu buộc phải làm đúng lệnh, nhất là vì y kinh sợ Peltz.
Kẻ hầu còn sót lại trong nhà Arsen vốn là hạng thấp cổ bé họng vào thời điểm nhà Arsen bị thanh trừng, nên mới sống sót.
Từ dạo ấy, hắn lén nhận hối lộ của Lục Đại Gia Tộc và bán tin tức, nên đã nghe danh sự tàn bạo của Peltz.
Hắn không muốn khơi chuyện vô ích rồi rước thêm tai hoạ.
“Ta không oán hận.”
Đứa trẻ này vô tội……
Không, có thật chăng?
Nó đã gây phiền cho ta, xem như trừng phạt nó vậy.
Cớ sao Lục Đại Gia Tộc lại bận tâm đến thiếu gia đến thế……
Vù.
Người hầu tự hợp lý hoá hành vi của mình khi tiến sát Adel.
Để xác nhận hắn đang ngủ.
Nhưng rồi.
Xoẹt.
Đôi mắt khép kín của Adel bật mở.
Đôi mắt ánh lên sắc đỏ máu bất tường, lướt qua thân kẻ hầu qua khe hẹp.
“C-cái gì thế!”
Người hầu chết sững, đến kêu cũng chẳng nổi trước đôi mắt rợn ngợp ấy.
Hắn đã linh cảm điều khác lạ.
Nhưng bị Sát ý của Adel đè bẹp, hắn không thốt nổi một lời.
Cộc.
Dễ đến vậy.
Lưỡi đoản đao của Adel xuyên thủng cổ hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook