Pháp Sư Biển Sâu
Chapter 1 - Sinh (1)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 1 - Sinh (1)

 

Khi tôi tỉnh giấc thì chợt phát hiện bản thân đang trần như nhộng giữa trời đông giá rét.

 

“...?”

 

Nhưng theo trí nhớ thì rõ ràng hôm qua tôi vẫn còn đang ngủ trên giường của mình kia mà.

 

“Cái quái gì vậy…”

 

Làn da của tôi trở nên mềm mịn khác thường, giọng nói cũng non nớt như trẻ con, và đó cũng chưa phải là điều kỳ lạ nhất. Khi tôi mở tay ra, đó là một bàn tay lạ hoắc, mập mạp và nhỏ xíu.

 

Đây là cơ thể của một đứa bé, khoảng 5 tuổi.

 

Nhìn xung quanh, tôi thấy quang cảnh giống như đường phố về đêm của một thị trấn thời trung cổ.

 

Tóm lại… tôi chẳng hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra với bản thân. Trong lúc tôi run rẩy giữa giá lạnh, một giọng nói chợt vang lên.

 

“Ôi trời, sao lại có đứa bé trần truồng bên ngoài thế này? Nó từ trong trại trẻ mồ côi chạy ra à?”

 

“Hình như vậy? Sao con lại chạy ra ngoài thế hả?”

 

“...Hả?”

 

2 người phụ nữ ăn mặc như bảo mẫu vội vã chạy đến, vừa lo lắng vừa khoác quần áo lên người tôi.

 

“Khoan đã, hình như thằng bé không phải người trong viện chúng ta? Tôi chưa thấy nó bao giờ.”

 

“Vậy thì đứa bé này là… ôi trời, thật là tội nghiệp, chậc chậc…”

 

“X-xin hỏi, nơi này là đâu vậy?”


 

Khi tôi nhỏ giọng hỏi, vẻ thương hại chợt thoáng qua trên gương mặt người phụ nữ.

 

“Ôi… nó thậm chí còn không biết chuyện gì đã xảy ra nữa.”

 

“Bỏ rơi một đứa trẻ giữa thời tiết này thì về cơ bản là muốn nó chết rồi. Những kẻ như vậy thật đáng bị trừng phạt…”

 

“Khoan đã, cô đang nói gì vậy-”

 

“Vào trong trước đi, con sẽ chết cóng ở ngoài này đấy.”

 

Một trong hai người phụ nữ kéo tôi vào trong tòa nhà. Bên trong, tôi chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng, những đứa trẻ mặc quần áo rách rưới đang đè nhau ra mà đánh đấm, khóc lóc.

 

Nhưng chuyện đó cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, hơn 50 đứa trẻ chưa tới 10 tuổi ở cùng một chỗ thì đây là chuyện hiển nhiên sẽ xảy ra.

 

Thay vì la mắng, người phụ nữ vỗ vỗ tay để thu hút sự chú ý của chúng.

 

“Được rồi mấy đứa, hôm nay chúng ta có bạn mới, nhớ hòa thuận với em ấy, nhé?”

 

“...”

Cảm nhận được hàng chục ánh mắt tò mò nhìn về phía mình, cuối cùng tôi cũng nhận ra, có lẽ nơi này là…

 

Ch…chuyển sinh tới thế giới khác?

 

“Cái đệt, sao chuyện này lại xảy ra với mình chứ, mình còn bao việc cơ mà…?”

 

“Ôi trời, từ giờ con không được nói mấy từ tục tĩu như vậy trong trại mồ côi nữa đâu nhé!”

 

Hoàn toàn không hiểu chuyện quái gì đang xảy ra.

 

***

 

Sau khi chuyển sinh được 5 năm, tôi tiếp tục sống ở đó tới năm 10 tuổi, lặp đi lặp lại hàng ngàn lần một câu hỏi.

 

Tại sao lại là tôi?

 

Tôi không tự tử vì tuyệt vọng cũng không bị xe tải tông trúng. Không bị người yêu phản bội cũng không thất bại dưới tay kẻ thù hay 1001 lý do chuyển sinh nhảm nhí khác trong anime.

 

Tôi chỉ sống một cuộc sống bình thường và ngủ thiếp đi vì kiệt sức.

 

Nếu có gì đó có thể coi là tội lỗi, thì chỉ có thể là tôi đã quá hài lòng với cuộc sống bình thường của bản thân.

 

Và khi tôi mở mắt ra một lần nữa thì đã ở trong cơ thể của một đứa trẻ mồ côi bị bỏ rơi.

 

Cứ như đang đi trên đường rồi tự dưng bị người ta tát một cái vào mặt.

 

Tôi đã tự hỏi không biết tên khốn nào đã gửi mình đến đây thay vì vô số người khác, và tại sao-

 

Nhưng tôi chẳng tìm được bất kỳ câu trả lời nào.

 

Và tôi có thể làm gì khác? Trong thế giới này, tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi tầm thường.

 

Vậy nên cứ sống thôi.

 

“Được rồi, lớp học sắp bắt đầu rồi, mọi người vào lớp đi nào~”

 

“Dạaa~”

 

Sống trong trại trẻ mồ côi, tôi chợt nhận ra một điều: cái đất nước này giàu điên.

 

“Jern, cậu được bao nhiêu tiền tiêu vặt vậy?”

 

“500 đồng.”

 

“Cái gì? Sao cậu lại được gấp đôi tớ?"

 

"Không phải, cậu chỉ được cho một nửa là vì lần trước cậu tè vào mặt Louis lúc cậu ấy ngủ."

 

“Cậu ấy bảo tớ tè vào mặt cũng được, miễn là cậu ấy không tỉnh dậy mà!!”

 

Jern - đó là cái tên người ta đặt cho tôi, tuy nhiên tôi vẫn thấy lạ lẫm.

 

Tôi nhìn chằm chằm vào đồng xu xanh trên tay rồi đút vào túi.

 

Tiền này thậm chí còn không phải là tiền ăn hay gì cả, thức ăn đều được cung cấp sẵn. Vậy nên, khoản trợ cấp này là dùng để mua đồ ăn vặt hoặc các hoạt động văn hóa.

 

Chất lượng bữa ăn cũng rất tuyệt vời. Quá nhiều loại rau củ và thịt lạ làm tôi cũng không thể chắc chắn chúng là gì, nhưng trong 3 năm qua, nhìn thấy bọn trẻ lớn nhanh một cách bất thường khiến tôi tự hỏi liệu họ có bị tiêm hormone tăng trưởng hay không. Ít nhất thì khẩu phần ăn cũng đủ lớn.

 

Không gian sống cũng ổn. Mặc dù mỗi phòng đều có bốn đứa trẻ nhưng đủ rộng, và chúng tôi có thể tắm bất cứ lúc nào mình muốn.

 

Trên hết là, họ rất coi trọng việc học.

 

"Ai có thể cho cô biết ba yếu tố thiết yếu của nghề nông là gì không nào?"

 

"Em! Đất, điện, và... nước!"

 

“Mặc dù điện đúng là rất quan trọng, nhưng thứ này cũng không thể thiếu, nếu không có chúng thì dù có chăm sóc thế nào cây trồng cũng sẽ không bao giờ phát triển được. Nghĩ lại đi nào.”

 

So với Hàn Quốc thì các lớp học ở đây chỉ ở trình độ tiểu học, nhưng đúng là tôi mới chỉ đang ở độ tuổi này. Khi nghe lén lớp học của mấy đứa nhóc lớn hơn, tôi nhận ra chương trình học ở đây rộng hơn nhiều.

 

Toán và khoa học thì chỉ dạy những kiến thức cơ bản, phần lớn trọng tâm là lịch sử, luật pháp, ngôn ngữ và các trải nghiệm nghề nghiệp để mở rộng lựa chọn tương lai của chúng.

 

Những đứa trẻ có năng khiếu học tập thậm chí còn được hỗ trợ bằng các chương trình khuyến khích trở thành công chức. Thật lòng mà nói, tôi chưa từng mong đợi điều gì như vậy,

 

Ban đầu, tôi cứ nghĩ rằng sống trong trại trẻ mồ côi thời trung cổ này đồng nghĩa với việc sẽ bị bỏ đói, đánh đập và phải ra đường ăn xin, nhưng hóa ra nơi này lại thực sự tươi sáng và tràn đầy hy vọng.

 

Đó quả là một điều may mắn đối với tôi.

 

Trong lúc thầm bày tỏ lòng biết ơn đến vị công chúa vô danh đã quyết định đầu tư nhiều đến vậy cho viện mồ côi, tôi ngồi nghe hết buổi học, cảm nhận những mẩu giấy vo tròn bị búng vào sau gáy mình.

 

Ban đầu tôi định lờ đi, nhưng khi nghe thấy tiếng ai đó cẩn thận nhấc một hòn đá lên khỏi bàn, tôi nhíu mày và quay lại.

 

"Có chuyện gì?"

 

"Sau giờ học, cậu phải đến xem buổi biểu diễn."

 

"?"

 

Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi nhận ra đây là một trong những lời mời gần như bắt buộc mà bọn trẻ thích nói ra.

 

Dạo này chúng bám lấy tôi ngày càng nhiều. Có lẽ vì mái tóc đen của tôi là một nét độc đáo ở nơi này, thu hút sự chú ý của bọn trẻ.

 

Một cô bé tóc vàng cười ranh mãnh, hình như tên cô ấy là Linmel. Chúng tôi… cũng khá thân, chắc vậy.

 

Chắc là thế. Tôi lắc đầu.

 

"Tôi không hứng thú lắm với buổi biểu diễn."

 

"Vậy cậu định làm gì?"

 

"Ngắm kiến. Khi nào chán thì nghiền chết chúng."

 

"Nghe có vẻ vui đấy! Tớ có thể làm cùng cậu không?"

 

“Chẳng phải cậu… muốn xem buổi biểu diễn đó sao?”

 

Ở tuổi này, “sáng nắng chiều mưa” thậm chí còn chưa đủ để miêu tả tốc độ đổi ý của chúng. Nhìn cô giáo viết vội những kiến thức cơ bản về nghề nông lên bảng, tôi lặng lẽ thay đổi câu trả lời của mình.

 

“Thật ra tôi cần phải học, thế nên không thể chơi với cậu được. Xin lỗi.”

 

“Học á? Nhưng giờ chúng ta đang học mà.”

 

“Tôi cần phải học nhiều hơn nữa.”

 

“Tại sao?”

 

“Những đứa trẻ thông minh thường dễ được nhận nuôi hơn.”

 

“Được nhận nuôi á?”

 

“...Đó là lúc bố mẹ đến đón chúng ta.”

 

“Nhưng tớ nghe nói bố mẹ tớ đã đi xa rồi.”

 

“......Cậu không nghĩ rằng ít nhất có bố mẹ giả vẫn tốt hơn là không có ai sao?”

 

“Hừm...”

 

Sau khi do dự một lúc và suy nghĩ, Linmel gật đầu.

 

“Ừ, nghe hay đấy! Tớ cũng sẽ học!”

 

“Phù...”

 

Cơ sở vật chất rất tốt, và thái độ của mọi người đối với chúng tôi cũng không đến nỗi tệ.

 

Nhưng rốt cuộc thì nơi đây vẫn chỉ là một trại trẻ mồ côi. Mong ước ưu tiên của những đứa trẻ đủ nhỏ để vào đây vẫn là được nhận nuôi.

 

Việc nhận nuôi có được hay không được quyết định vào khoảng 10 tuổi. Theo những gì tôi được biết, quá độ tuổi đó thì chưa có ai được nhận nuôi cả

 

Nhưng thành thật mà nói, tôi không thực sự muốn được nhận nuôi. Tôi không muốn bị ép buộc phải coi người lạ là cha mẹ mình.

 

Mục tiêu duy nhất của tôi là trở thành thư lại (viên chức nhỏ, chuyên trông nom việc văn thư ở công đường). Dù biết con đường dẫn đến sự giàu có và vinh quang là trở thành một hiệp sĩ, nhưng mà—

 

Chậc-

 

“Jern, hình như cậu hơi bị yếu đấy?”

 

“...”

 

Một thanh kiếm gỗ nằm trên đầu tôi.

 

Tất nhiên là có rất nhiều đứa trẻ nhiệt huyết ở nơi này mơ ước trở thành hiệp sĩ. Trại trẻ mồ côi thậm chí còn có một sân tập để luyện kiếm, vậy nên một hôm tôi đã rủ Linmel đi cùng để đấu kiếm…

 

Chậc, có lẽ tôi không có năng khiếu về kiếm thuật.

 

Tôi không thể hiểu nổi tại sao người khác lại có thể làm cho những thanh kiếm này chuyển động như vậy.

 

Thay vào đó, có vẻ như Linmel có năng khiếu trong chuyện đó. Cô ấy dễ dàng đỡ được những cú vung chậm chạp của tôi và cọ cọ kiếm gỗ vào đỉnh đầu tôi.

 

Cô ấy thậm chí còn biết rút kiếm vào giây cuối để tránh làm tôi bị thương.

 

Cô gái này đúng là sinh ra để trở thành hiệp sĩ.

 

Tôi thở dài và đẩy thanh kiếm gỗ ra khỏi đầu.

 

“Tuyệt vời đấy.”

 

“Cái gì? Nhưng cậu ngầu hơn nhiều mà Jern. Cậu lại đạt hạng nhất bài kiểm tra lịch sử rồi phải không?”

 

“Đó là…”

 

Bởi vì tôi là người duy nhất thực sự chú ý trong lớp học.

 

Hơn nữa, cái vỏ thì là trẻ con chứ phần mềm bên trong là một người đàn ông trưởng thành. Mấy thứ ở trình độ tiểu học này mà không nhớ nổi thì tôi thà chết luôn còn hơn.

 

Theo quan điểm của tôi thì tài năng dùng kiếm của Linmel còn ấn tượng hơn nhiều. Tôi đã thấy vô số thần đồng ở Trái Đất nhưng chưa bao giờ thấy ai có thể sử dụng một thanh kiếm như vậy.

 

Tôi tắm rửa sạch sẽ và đứng dậy.

 

Trong thế giới khác biệt này, tôi nên sống vừa phải và hài lòng với những gì mình đang có.

 

Nhưng ngay sáng hôm sau, tôi nhận ra "tài năng" của mình không cho phép tôi làm điều đó.

 

* * *

 

Sáng sớm.

 

Tôi thức dậy và thấy trần nhà rung lắc.

 

"Cái quái gì thế..."

 

Tôi cố gắng bò ra khỏi giường và ngã rầm xuống sàn.

 

Chân tôi không thể cử động, sàn nhà áp vào má lạnh cóng nhưng cơ thể lại nóng bừng.

 

Cảm giác như toàn thân đã biến thành một quả cầu lửa, giọng tôi nghẹn lại, cố gắng kêu cứu. Những đứa trẻ đang dần tỉnh dậy lập tức nhảy dựng lên, la hét vì sốc.

 

"Áaaa! Jern chết rồi!"

 

"C-chúng ta có nên gọi hiệu trưởng không?"

 

Tiếng la hét của họ khiến đầu tôi đau như búa bổ, tâm trí tôi lại bắt đầu mơ màng bất tỉnh.

 

Cảm lạnh? Hay cúm? Không, cảm giác này rất khác. Không giống như bị ốm... mà giống như có thứ gì đó đang cố gắng hợp nhất với tôi.

 

Khi tôi mở mắt ra lần nữa thì đã ở trong phòng y tế, bị bao vây bởi hiệu trưởng và các giáo viên, tất cả đều mang vẻ mặt u ám.

 

Một đứa trẻ bị cảm lạnh thôi mà cũng có thể khiến tất cả mọi người tụ tập ở đây sao? Cảm thấy khá lo lắng, tôi mở miệng hỏi:

 

“...Chuyện gì đang xảy ra vậy? Con sắp chết à?”

 

Họ thì thầm với nhau rồi hiệu trưởng bước tới với vẻ mặt nặng nề và lên tiếng.

 

“Jern, con đã nhận được một món quà khủng khiếp từ cha mẹ.”

 

“Hả?”

 

Cơn sốt Linh hồn.

 

Đó là tên của căn bệnh khiến tôi cảm thấy như thể mình đang bị nướng chín trong lửa. Nói một cách đơn giản hơn, đó là căn bệnh mà mọi pháp sư đều phải trải qua khi còn nhỏ.

 

‘Pháp sư ư? Một người chẳng biết tí gì về phép thuật như tôi sao sao?’ 

 

Trong thế giới này, pháp sư giống như một người sinh ra đã có ba cánh tay.

 

Con người phải được sinh ra cùng khả năng ấy mới có thể sử dụng ma thuật. Nếu không thì dù có làm gì cũng chẳng chạm được đến nó.

 

Và dĩ nhiên, không phải ai cũng được sinh ra với ba cánh tay đó.

 

Ngay cả khi số phận, định mệnh và vận may chồng chất lên nhau thì cũng phải khoảng mười năm mới xuất hiện một người như thế. Và hầu hết bọn họ đều chảy trong mình dòng máu pháp sư.

 

Nhưng có một cách chắc chắn để tạo ra một người như vậy—

 

Nếu cả cha và mẹ đều là pháp sư.

 

"Khoan đã, nhưng theo những gì con nhớ trong lớp, pháp sư là..."

 

Tôi chợt ngập ngừng, nhớ lại những điều thường thức về thế giới này mà mình đã được học. Thầy hiệu trưởng gật đầu với vẻ mặt cứng nhắc.

 

"Vậy chẳng phải chúng ta không nên xưng hô với thằng bé một cách tôn trọng hơn sao?"

 

"Chưa chắc đâu. Có thể là do tổ tiên xa xôi nào đó..."

 

"Có khả năng, chúng ta cứ giữ kín chuyện này trước đã."

 

Một 'bí mật khai sinh' đầy khó hiểu.

 

Trông tôi cứ như thể là đứa con ngoài giá thú của một gia đình quý tộc vậy. Lý do mà kết luận này được đưa ra khá đơn giản—bởi vì tất cả quý tộc đều là pháp sư.

 

Qua biết bao thế hệ, quý tộc cứ kết hôn, kết hôn rồi lại kết hôn với dòng dõi pháp sư…

 

Đó là lý do tại sao mọi quý tộc đều sinh ra đã có tài năng ma thuật.

 

Dĩ nhiên cũng có ngoại lệ, nhưng việc một pháp sư không phải quý tộc thì cực kỳ hiếm.

 

Họ chủ yếu là những người khổ hạnh, giống như những nhà tiên tri sống và rèn luyện giữa núi tuyết — ít nhất thì đó là những gì chúng tôi được dạy.

 

Nhưng những người như thế này rất khó có con, điều đó có nghĩa là khả năng tôi là con ngoài giá thú của một gia đình quý tộc nào đó khá cao.

 

Tôi, một đứa trẻ mồ côi, thực sự có dòng máu quý tộc sao?

 

Hừm.

 

Sự đảo ngược địa vị như vậy không phải là điều tôi mong đợi.

 

"Ta xin lỗi, Jern, nhưng chuyện này..."

 

"Rất nghiêm trọng."

 

"Kh-không hẳn, nhưng lan truyền điều này ra cũng chẳng ích gì."

 

Tôi suy ngẫm một lúc.

 

Đây thực sự là một vấn đề nghiêm trọng. Tôi biết họ chỉ đang cố an ủi mình.

 

Đối với một quý tộc, việc một người không phải quý tộc lại là pháp sư thật sự rất khó chịu và cảm giác như bị xúc phạm.

 

Và từ góc nhìn của một thường dân thì chuyện này cũng chẳng hề đơn giản. Nó giống như một cuốn sổ hộ khẩu bị xáo rối tung lên vậy.

 

Vậy nên tôi đã trở thành một gánh nặng cho cả quý tộc lẫn thường dân.

 

"Vậy thì, bây giờ..."

 

"Con sẽ giữ bí mật."

 

"Hả? Ừm, được. Như vậy là tốt nhất, đừng khoe khoang với người khác là được."

 

"Vâng."

 

Dường như các giáo viên lại càng cảm thấy không thoải mái hơn khi thấy tôi đồng ý dễ dàng như vậy. Ý tôi là, tại sao tôi lại phải khoe khoang một thứ mà dễ dàng trở thành điểm yếu như vậy chứ?

 

Trừ khi tôi là một thiên tài vô song hay thần đồng gì đó.

 

 

..

 

.

 

"Mình thật sự...?"

 

Sau khi làm tung bay hơn trăm cuốn sách trong kho, quan điểm của tôi bắt đầu lung lay đôi chút.

 

Có lẽ tôi thực sự có chút tài năng.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...