Pháp Sư Biển Sâu
-
Chapter 2 - Sinh (2)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 2 - Sinh (2)
Sau khi trải nghiệm thế giới ma thuật và vùi mình vào một chồng sách mà chẳng có ích gì, tôi đã đi đến một kết luận.
Hoàn toàn ngược lại.
Không phải pháp sư mới đặc biệt — mà chính những con người bình thường mới đặc biệt.
Tôi đã không nhận ra điều đó trước khi trở thành một pháp sư, nhưng thế giới này giống như một đại dương mênh mông. Mọi thứ ở đây đều tồn tại dưới đáy biển, chỉ là chúng ta chưa bao giờ nhận ra.
Nhưng có một sinh vật đã thoát khỏi quy luật đó.
Con người.
Con người bằng cách nào đó có thể đi trên mặt biển này.
Đó là lý do tại sao họ không thể cảm nhận được dòng chảy, không hề biết chuyện gì đang xảy ra dưới chân mình.
Và đó là một lợi thế to lớn. Chỉ cần không bị cuốn theo dòng chảy đó, con người đã vượt trội hơn pháp sư rất nhiều.
Pháp sư chẳng qua chỉ là những sinh vật dị dạng, mất đi khả năng đó và bị biển cả bao bọc.
...Bọn quý tộc đúng là một lũ ngốc.
Tại sao họ lại muốn trở nên như thế này?
"Cũng tiện đấy chứ."
Tôi đẩy một cuốn sách đang trôi nổi vào kệ.
Khe khá hẹp, nhưng cuốn sách trượt vào rất chậm rãi và chính xác. Cảm giác thật kỳ lạ.
Nếu trước khi trải qua cơn sốt Linh Hồn mà nhìn thấy cảnh này, chắc hẳn tôi sẽ gọi đây là phép màu hay gì đó...
Nhưng giờ tôi đã hiểu, chuyện này chẳng có gì đặc biệt cả.
Ý tôi là, khi bạn vung tay dưới nước, những gợn sóng thường sẽ lan tỏa trong nước mà, phải không?
Ma thuật của tôi là như vậy, thế nên tôi quyết định gọi nó là "dòng chảy".
Cầm lên một cuốn sách sẽ khiến nó nhận ra rằng nó cũng đang ở dưới nước.
Nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng thực ra khá đơn giản: vì tôi đang ở dưới nước, thế nên bất cứ thứ gì tôi chạm vào cũng sẽ nhận ra rằng nó đang ở dưới nước.
Và rồi nó sẽ nổi.
Và một khi tôi tạo ra một dòng chảy bên dưới nó, nó sẽ từ từ trôi về phía trước.
Cuối cùng nó sẽ rơi xuống, nhưng chậm hơn nhiều so với khi ở trên mặt nước.
Sự khác biệt giữa việc biết toàn bộ thế giới này thực sự nằm dưới biển và việc không biết gì cả. Chính cái sự “biết sơ sơ” thôi cũng đã tạo nên một sự khác biệt rất lớn.
Nhưng vấn đề ở đây là,
"Chính xác thì nó mạnh đến mức nào?"
Tôi khẽ thở dài, liếc nhìn khoảng 100 cuốn sách đang trôi nổi xung quanh mình.
Tất cả chúng đều trôi nổi nhẹ nhàng ngang eo tôi.
Cũng chẳng khó khăn gì lắm. Miễn là không bất tỉnh thì tôi cảm thấy mình có thể duy trì tư thế này hàng giờ. Mà thậm chí cũng có thể ngay cả khi tôi bất tỉnh.
Tôi còn không chắc là mình có đang tiêu hao chút năng lượng nào hay không.
"Hừm..."
Suy nghĩ một chút, tôi đặt chân lên một trong những cuốn sách.
-Thịch
Ngay khi vừa đặt chân lên nó, cuốn sách lập tức chìm thẳng xuống sàn. Dường như nó không thể chịu được sức nặng cơ thể tôi.
Vậy nó mạnh đến mức nào? Liệu tôi có phải là một thiên tài ma thuật trăm năm có một không?
Hay đây là điều mà bất kỳ pháp sư nào cũng có thể làm, và tôi chỉ đang phản ứng thái quá vì tôi không quen pháp sư nào khác để có thể so sánh?
Tôi gần như đã lục tung thư viện của trại trẻ mồ côi, nhưng mọi cuốn sách liên quan đến ma thuật đều là truyện cổ tích hoặc đại loại như vậy. Nói cách khác, tôi không thể tìm thấy bất kỳ thông tin thực sự nào.
Trừ khi bằng cách nào đó tôi lẻn vào được Thư viện Hoàng gia và đọc những cuốn sách bị hạn chế của họ. Đáng buồn thay nơi đó chỉ dành cho giới quý tộc, thế nên đó không phải là một lựa chọn khả thi.
Tốt nhất là cứ mặc kệ tất cả những điều này và cứ sống cuộc đời của mình.
Tuy nhiên, có một lý do khiến tôi lại nghĩ rằng pháp sư là những người đã rơi xuống biển.
***
Kể từ khi tôi bị sốt Linh Hồn, tôi cứ nhìn thấy những hình thù đen đen kỳ lạ này.
Đôi khi chúng thậm chí còn cố nói chuyện với tôi, nếu có thể gọi việc chúng lượn vòng quanh tôi và líu ríu kêu lên là “nói chuyện”.
Tôi đặt tên cho chúng là cá biển sâu. Bởi vì cách chúng di chuyển rõ ràng giống như cá đang bơi.
'...Mặc dù chúng trông không giống cá bình thường cho lắm.'
Mặc dù tôi chỉ nhìn thấy bóng dáng của chúng, nhưng hàm răng dài lởm chởm của chúng trông khá rợn người, cơ thể cũng thật quái dị.
Ngày mà những thứ đó thực sự nhận ra sự hiện diện của tôi… Tôi đã nghĩ rằng sẽ có điều gì tốt đẹp xảy ra.
Đôi khi, khi dòng hải lưu dâng trào, tôi thậm chí còn vấp phải không khí.
Tôi không đùa đâu. Nếu mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, tôi có thể đột nhiên bị cuốn lên và hất bay lên trời trong khi vẫn đang đi lại bình thường.
Kết cục hiển nhiên sẽ là chết ngay lập tức.
Vậy thì các pháp sư khác xử lý những chuyện này như thế nào?
Tôi hoàn toàn không biết.
Liệu có vị quý tộc nào đó có thể đột nhiên từ hư không xuất hiện và dạy tôi những điều cơ bản mà một pháp sư tập sự nên biết không?
Ờm, điều đó không thể xảy ra.
Tôi phải làm gì đây?
"Haizz.."
Hoặc là tôi tìm ra cách phong ấn ma thuật của mình mãi mãi, hoặc ít nhất là tôi tìm ra cách thoát khỏi tình cảnh hiện tại.
Và nếu thư viện trại trẻ mồ côi nhỏ bé này không có câu trả lời cho điều đó—
Thì tôi chỉ còn cách tìm kiếm ở các thư viện khác.
Một kế hoạch ngay lập tức hình thành trong đầu tôi.
Tôi quay lại ký túc xá, lôi con heo đất mình đã giấu sâu dưới gầm giường ra và đập vỡ nó, nước mắt chảy dài trên mặt.
-Keng!
Những đứa trẻ khác thấy vậy đều nhảy dựng lên vì sốc.
"J-Jern! Cậu làm gì thế?!"
"Jern phát điên rồi!!!!!! Nó tự đập con heo đất của mình rồi!"
Viện trưởng đã cho mỗi trẻ mồ côi một con heo đất để cất tiền, dù chỉ là một phần mười số tiền tiêu vặt để mong chúng tôi có thể tự lập.
Làm vỡ nó đồng nghĩa với ba ngày bị phạt. Không được chơi, chỉ được học mà thôi.
Thành thật mà nói, điều đó chỉ toàn mang lợi cho tôi mà thôi. Vấn đề thực sự là số tiền tiết kiệm của tôi hiện đang cao nhất trong toàn bộ lịch sử của trại trẻ mồ côi này.
Tôi chưa bao giờ tìm được lý do để tiêu tiền, thế nên tôi đã tiết kiệm từng đồng xu một. Sau 5 năm, ngay cả những khoản tiền nhỏ cũng đã tích thành một khoản kha khá.
Lẽ ra số tiền đó phải giống như phần thưởng mà tôi phải kiên nhẫn chờ để có thể nhận trong tương lai, nhưng ngay lúc này, tôi gần như bị kẹt lại một mình giữa một đại dương mênh mông.
Đây không phải là lúc để kén chọn cách thức nữa.
"Tôi sẽ ra ngoài một thời gian. Báo lại với các giáo viên giúp tôi nhé?"
Tôi nhét những đồng xu vào một chiếc túi da và đi thẳng đến cửa hàng quần áo của cô Annelin.
Cô Annelin có một cửa hàng quần áo nhỏ gần đó. Hình như cô ấy cũng kiếm được kha khá nhờ tài năng thiết kế thời trang hàng đầu ở thủ đô.
Tuy tôi chưa bao giờ là người chi nhiều tiền để mua quần áo, nhưng cả kiếp trước lẫn kiếp này tôi đều nợ cô ấy rất nhiều vì cô ấy luôn tình nguyện vá quần áo miễn phí cho trẻ mồ côi.
Khi tôi mở cửa ra liền đối mặt với sự tốt bụng của cô ấy, khuôn mặt Annelin rạng rỡ với nụ cười ấm áp.
“Ôi trời, Jern? Đừng nói với cô là cháu lại rách tay áo nữa đấy nhé.”
“Không, cháu đến để mua quần áo.”
“Quần áo? Cháu vẫn đang trong độ tuổi phát triển mà…? Mà này, chẳng phải cô vừa mới may cho cháu một bộ tháng trước sao?”
“Không, cháu muốn quần áo thật.”
Tôi kiễng chân lên và đặt chiếc túi da nặng trĩu đầy tiền xu lên quầy.
Cô Annelin liếc nhìn rồi vội vàng xua tay ngạc nhiên.
“Jern, chắc cháu hiểu lầm rồi, mua quần áo đâu có cần nhiều tiền đến thế. Nếu cháu lỡ làm vỡ heo đất thì đừng lo, cô sẽ giải thích với viện trường…”
“Không sao đâu. Cô có thể may cho cháu một bộ đồ giống như đồ quý tộc thường mặc được không? Nếu không đủ thì cháu sẽ tiết kiệm thêm tiền tiêu vặt rồi trả sau.”
“Hửm…?”
Khuôn mặt cô Annelin thoáng vẻ bối rối, nhưng rồi cô mỉm cười ấm áp như mọi lần nhìn thấy trẻ nhỏ.
Ừm, có lẽ cô ấy chỉ nghĩ đây là mong muốn của một đứa trẻ muốn làm quý tộc hay gì đó.
“Nếu đó là điều cháu muốn thì cô có một bộ đồ hoàn hảo. Đợi cô một chút.”
Cô ấy quay người vào kho rồi trở lại với một bộ đồ trông hơi cổ.
Ngay cả tôi - một người không rành về thời trang cũng nghĩ rằng những bộ đồ được dệt từ vải trắng và xanh này được may rất tốt.
Tuy nhiên chúng có vẻ dính hơi nhiều bụi.
"Cô đã dành hết tâm huyết để may những bộ quần áo này. Nhưng chúng bị trả lại với lý do lố bịch là màu xanh không hợp thời trang hiện nay, thế nên chẳng ai mặc nó cả..."
Thấy nó bị từ chối vì một lý do ngớ ngẩn như vậy, tôi đoán chắc là nó thực sự được may cho một quý tộc.
"Bao nhiêu tiền vậy ạ?"
"Cháu không lấy thì nó cũng phủ bụi trong kho, thế nên cô không lấy tiền đâu. Nhưng thay vào đó hãy hứa với cô một điều nhé.”
"Lời hứa...?"
"Ừm, trước khi cháu đập heo đất, hãy hứa là cháu sẽ đến gặp cô trước để xem chúng ta có cách khác không nhé. Cháu có làm được không?"
"Ừm... Vâng."
Tôi có thể tiết kiệm tiền, thế nên mọi chuyện vẫn ổn.
“Vậy thì đợi một lát, cô sẽ dặm lại vài chỗ bị phai màu…”
Cô ấy gõ nhẹ lên bộ đồ bằng một loại dụng cụ ma thuật nào đó để phủi bụi, rồi quét lên nó một loại dung dịch trong suốt. Quần áo lập tức trông như mới tinh.
Tôi mặc quần áo và đội mũ nồi rồi xoay một vòng trước gương. Trông tôi thật sự giống một đứa trẻ quý tộc.
Cô Annelin liên tục khen ngợi, bảo tôi trông dễ thương biết bao.
“Trời ơi! Trông cháu như một thiên thần nhỏ vậy.”
“Cảm ơn cô…”
Sau đó tôi trò chuyện với cô ấy hơn nửa tiếng, nhưng nghĩ đến việc mình đã tiết kiệm được số tiền mình dành dụm suốt 5 năm trời thì điều đó hoàn toàn xứng đáng.
Sau khi rời khỏi cửa hàng quần áo, tôi rửa mặt và chải tóc ở một cái giếng gần đó rồi dùng số tiền tiết kiệm được để bắt xe ngựa.
Ban đầu tôi định đi bộ đến đó, mất khoảng chừng hai tiếng. Điểm đến của tôi chính là trung tâm của thủ đô.
Về địa lý thì trại trẻ mồ côi cũng nằm trong thủ đô nhưng thật ra lại ở tận ngoài rìa. Kể cả đi xe ngựa cũng phải mất hơn ba mươi phút mới đến được trung tâm.
Khi tôi xuống xe, một nhà thờ khổng lồ vươn cao lên trời, gộp 10 cái trại trẻ cũ lại cũng không thể sánh bằng hiện ra trước mắt cùng với dòng người tấp nập và những con phố đông đúc.
Lượng thông tin dồn vào cùng lúc khiến tôi choáng váng, nhưng tôi đã từng đến đây trong một chuyến tham quan nên cũng biết phần nào đường đi.
Tôi đi thẳng đến thư viện. Nó không xa lắm nên chẳng mấy chốc tôi đã đến một tòa nhà cong khổng lồ, nó lớn đến mức che khuất cả ánh mặt trời, sánh ngang với cả những công trình kiến trúc vĩ đại nhất mà tôi từng thấy trên Trái Đất.
Những người lính gác đang trò chuyện trước cửa ra vào, khi liếc thấy tôi đến gần liền bắt chéo giáo chặn đường.
"Dừng lại, ngươi là ai?"
Miệng tôi khô khốc, nếu giờ mà nói thì giọng tôi chắc chắn sẽ rất run rẩy và thảm hại.
Vậy nên tôi không nói gì cả.
Thay vào đó, tôi nhăn mặt khó chịu và hất tay như thể muốn gạt giáo mác của họ sang một bên.
Cùng lúc đó tôi tạo ra dòng chảy. Đây là lần đầu tiên tôi sử dụng ma thuật trực tiếp lên người khác nên cũng không chắc liệu nó có hiệu quả hay không, nhưng—
Vù vù–
Những ngọn giáo tự nhiên tách ra, và mặc dù lính canh nghiêng đầu bối rối nhưng họ vẫn cho tôi đi qua.
“Hả… Chúng tôi không ngờ hôm nay lại có khách…”
“Đó là vì tôi không báo trước. Tôi vào được chứ?”
“Vâng, tất nhiên rồi.”
Lính canh trông có vẻ khá bối rối, nhưng có vẻ họ cho rằng tôi là một quý tộc sau khi thấy tôi sử dụng ma thuật nên vấn mở lối.
Vào bên trong thư viện, cuối cùng tôi cũng có chút thời gian để xoa dịu trái tim đang run rẩy của mình.
Phù, may quá.
Nếu không thì tôi đành phải chạy trốn bằng những lối thoát đã dò trước.
Tất nhiên, vào được bên trong chưa phải là hết. Bên trong đúng chất là một thư viện, chẳng có gì ngoài hàng núi sách. Dường như chẳng có một bóng người nào ở đây, tôi thậm chí còn không nghe thấy tiếng bước chân.
Nhìn những kệ sách cao gấp mười lần đầu mình khiến tôi không khỏi thở dài. Nếu tôi phải tự mình tìm đồ thì chắc cũng phải mất cả năm.
Tôi cần một thủ thư. Bước những bước chân ngắn ngủn về phía trung tâm, tôi thấy một người phụ nữ đang ngồi ở một nơi trông giống như bàn thông tin, lười biếng đọc sách.
Quần áo bình thường, tóc trắng bạc dài tới thắt lưng, đôi mắt đen nhánh, gương mặt trông hơi mệt mỏi, và… đôi tai dài.
Là elfi. Sinh vật phi nhân loại đầu tiên mà tôi từng thấy.
Ngay cả việc cô ấy lật từng trang sách cũng mang một vẻ duyên dáng khác hẳn người thường. Tôi nuốt nước bọt, cảm giác rằng chỉ riêng sự hiện diện của cô ấy thôi cũng đủ khiến người khác không dám nói chuyện bừa bãi.
Nhưng việc gì cần làm thì phải làm.
Tôi bước tới và mở miệng.
“Ừm—”
“...?”
Khi nghe thấy giọng tôi, đôi mắt yêu tinh đang dán chặt vào cuốn sách chuyển sang tôi.
“Có phải cô… là thủ thư không?”
Đáng lẽ tôi phải nói năng một cách trịch thượng vì đang giả dạng quý tộc, nhưng khí chất của cô ấy không cho phép điều đó.
Cô ấy nhìn tôi chăm chú một lúc.
Liệu cô ấy có phải là thủ thư không? Hay tôi nghĩ nhầm rồi? Những suy nghĩ kiểu này cứ lởn vởn trong đầu tôi cho đến khi cô yêu tinh đó cuối cùng cũng gấp sách lại và cúi đầu.
"Tôi xin lỗi."
"Xin lỗi?"
"Tôi được báo là hôm nay sẽ không có ai đến nên đã cư xử khá thô lỗ. Tên tôi là Dercia Aspandil."
Cô yêu tinh nhấc gấu váy lên và cúi chào một cách duyên dáng, khuôn mặt vẫn vô cảm.
"Tôi có thể giúp gì cho ngài?"
"Ờ-ờm..."
Mọi thứ có vẻ đang diễn ra suôn sẻ.
Hay ít nhất thì đó là những gì tôi nghĩ—
Nhưng không hiểu sao, vẻ mặt lạnh tanh của cô yêu tinh khiến lòng tôi chùng xuống khi chuẩn bị mở miệng…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook