Phổ La Chi Chủ (Dịch)
Chapter 22: Khố Đới Khảm (1)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Lý Phán Phong giống như đã nghe thấy có hai người đang nói chuyện bên tai mình!

Lý Phán Phong không mọc thêm 2 cái đầu. Đoàn tàu rời khỏi ga ngã Ba Đầu chưa đầy một tiếng, cơn ngứa kỳ lạ trên cổ cũng dần dần biến mất.

Lúc trước gãi mạnh quá nên giờ hai bên cổ toàn là vết máu.

Tuy không thật sự mọc thêm đầu nhưng thế không có nghĩa là không có xu hướng mọc ra.

Nếu ở lại ngã Ba Đầu thêm một lúc, Lý Phán Phong nghi là mình sẽ mọc thêm 2 cái đầu thật luôn.

Vừa rồi, rõ ràng là cậu đã nghe thấy hai giọng nói vang lên bên tai, tuyệt đối không phải là tự mình lẩm bẩm.

Cậu không phải kẻ điên, bác sĩ đã nói rồi: cậu thật sự không điên.

Vậy chuyện vừa rồi là thế nào? Tại sao mình lại nghe thấy tiếng hai người nói chuyện?

Không phải là bị tâm thần phân liệt rồi đấy chứ?

Nếu bị tâm thần phân liệt, vậy thì cuối cùng mình cũng thoát khỏi nỗi lo có ngày bị tâm thần phân liệt rồi.

Đây là chuyện tốt!

Nghĩ đến đây, Lý Phán Phong cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

Thế nhưng có một chuyện không giải thích được: tại sao trên đời lại có người ba đầu?

Cứ cho họ là sinh ba đã bị dính liền thì lời giải thích này cũng hợp lý!

Vậy tại sao vừa rồi mình lại có xu hướng mọc thêm hai cái đầu?

Suy ngẫm nửa ngày, Lý Phán Phong cũng tìm được hai lời giải thích có vẻ hợp lý.

Giải thích thứ nhất: Cậu cũng là người dính liền, chỉ là trước giờ bản thân không biết!

Giải thích thứ hai: Ngã Ba Đầu này sẽ khiến con người ta có những biến đổi đặc biệt.

Loại giải thích thứ nhất tạm thời không có cách nào kiểm chứng, nhưng loại thứ hai lại có vấn đề về logic.

Nếu ngã Ba Đầu có thể khiến người ta sinh ra biến dị, vậy tại sao đoàn tàu còn dừng ở đây?

Nơi này có thể khiến tất cả mọi người biến đổi hay chỉ khiến những người đặc biệt biến đổi?

Giờ cậu chỉ có thể tra cứu mấy vấn đề này trên mạng.

Lý Phán Phong rúc vào giường ngủ trong toa tàu. Trong tiếng va chạm, rung lắc của bánh xe với đường ray, cậu lấy điện thoại ra tìm kiếm thông tin về nhà ga có tên ngã Ba Đầu này. Kết quả lại tìm thấy một đống thông tin về rồng ba đầu!!!

Hóa ra rồng ba đầu không chỉ là quái thú mà còn là một loại công cụ nào đó...

Mẹ nó chứ, cậu còn có tâm trạng xem mấy thứ tầm xàm này hả?

Lý Phán Phong chuyển sang tìm kiếm tin tức liên quan đến chuyến tàu 1160.

Cậu không tìm thấy kết quả nào! Trên mạng không có bất kỳ thông tin nào về chuyến tàu 1160.

Ngay cả tai nạn trật bánh trước đó cũng không có tin tức gì luôn. Cứ như nó chưa từng xảy ra!

Không thể nào!

Chuyện lớn như như tàu hỏa trật bánh, sao có thể đến một bản tin cũng không có được chứ?

Chẳng lẽ vốn không có tai nạn tàu hỏa nào hết, là lão Trần cố ý lừa cậu?

Lý Phán Phong muốn tìm kiếm tiếp nhưng điện thoại lại mất sóng.

Cậu thở dài một hơi, mở cuốn tiểu thuyết đã lưu vào bộ nhớ đệm từ trước, yên lặng chờ tín hiệu điện thoại khôi phục.

Phải công nhận là đọc tiểu thuyết trong chuyển động nhịp nhàng của máy móc chạy bằng hơi nước có một dư vị rất khác lạ. Lý Phán Phong đọc liên tục mấy tiếng đồng hồ, đến lúc trời sáng mới chìm vào giấc ngủ.

Lúc cậu tỉnh dậy đã là trưa ngày hôm sau. Tàu hỏa vừa vào ga, loa phát thanh thông báo: [Các vị hành khách thân mến, chúng ta đã đến ga Hải Cật Lĩnh.]

Ga này không giống ngã Ba Đầu, rất ồn ào náo nhiệt. Cách một lớp kính cũng có thể nghe thấy đủ loại âm thanh, tiếng rao hàng lẫn lộn trộn vào nhau.

“Bánh quẩy mới chiên đây!”

“Sữa đậu nành, quẩy, bánh rán đây!”

“Ai cháo kê, trứng luộc nước trà đây!”

Cách lớp rèm, Lý Phán Phong nhìn thấy những bóng người đi ngang qua cửa sổ. Chắc là mấy người bán hàng rong đẩy xe hàng qua lại rao bán.

Từng tiếng rao hàng chui vào tai, đi lên não rồi lại từ não trượt xuống dạ dày.

Lý Phán Phong đói rồi.

Cậu thật sự muốn mở cửa sổ mua chút đồ ăn, thèm mua nhất là mấy quả trứng luộc nước trà.

Có điều Lý Phán Phong cố gắng kiềm chế bản thân, không mở cửa sổ mà úp hai hộp mì ăn cho qua cơn đói.

Ăn hết vẫn đói.

Cậu không nhịn được, lại úp thêm một hộp nữa.

Sau khi ăn xong, Lý Phán Phong vẫn cảm thấy đói.

Hay lại ăn thêm một hộp nữa?

Không được, mình không nhịn được nữa!

Hình như có cả trăm bàn tay đang cào cấu trong dạ dày Lý Phán Phong, chỉ hận không thể thò ra từ cổ họng để tìm đồ ăn.

Xé hộp mì ăn liền, cậu cầm vắt mì, chấm gia vị rồi bắt đầu nhai sống.

Ga Hải Cật Lĩnh này, tàu dừng hơn 20 phút.

Đoàn tàu khởi động lại, chạy được hơn một tiếng, Lý Phán Phong mới đặt vắt mì trong tay xuống.

Cuối cùng thì cơn thèm ăn không thể kìm nén kia cũng giảm bớt, chắc là bọn họ đã rời khỏi địa phận Hải Cật Lĩnh.

Tám hộp mì đang bày ra trước mặt đều sạch cả đáy, trong đó có 5 hộp là cậu ăn sống.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương