Phổ La Chi Chủ (Dịch)
-
Chapter 26: Ba lượt may mắn (2)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai đứng bên cạnh thấy vậy thì tiến lên, hỏi: “Đường chủ, việc này làm thế nào bây giờ?”
“Còn làm gì được nữa? Tìm mấy anh em đầu óc nhanh nhẹn lên tàu chặn cậu ta lại. Nhớ kỹ, lấy đồ trước rồi mới khử đối phương.”
Trên hộp sọ của đường chủ có một cái lỗ chuyên dùng để cắm ăng-ten. Giờ đã rút ra nhưng cái lỗ thì vẫn ở đó, lần sau còn dùng được.
Đường chủ tự tìm một cái nút bịt cái lỗ thủng trên đầu lại, sau đó lại tìm hai miếng băng dính, dán thành hình chữ thập rồi ấn lên cái nút cho nó khỏi rớt ra.
...
Tiêu Chính Công đi đến bên cạnh tủ rượu, tự rót cho mình một ly vang đỏ.
Gã nhấp một ngụm rồi bóp nát ly rượu.
Lý Phán Phong, mạng cậu tốt thật đấy, mua được mì ăn liền của Phúc Tinh, có được ba lượt may mắn.
Tàu hỏa gặp trục trặc, người khác chịu đói, cậu thì có mì ăn liền. Đây coi như là lần may mắn đầu tiên của cậu.
Điện thoại hết pin, cậu thoát khỏi việc bị theo dõi, đây là lần may mắn thứ hai.
Vậy lần thứ ba ở đâu?
Chẳng lẽ là người bán hàng rong? Hai bên không chạm mặt nhau là vì con hàng này còn đang ở vịnh Lục Thủy?
Nhưng bao giờ tàu hỏa mới sửa xong?
Không lẽ sẽ để cậu đuổi kịp thật à?
Nghĩ đến đây, Tiêu Chính Công lại vớ lấy cái cốc, tự rót cho mình một cốc rượu mạnh.
Cô gái tóc vàng đi ra từ phòng ngủ, đặt tay lên vai của Tiêu Chính Công, dùng chất giọng phổ thông pha lẫn Việt Đông, chậm rãi nói: “Tiêu chưởng môn, gặp phải phiền phức gì à?”
“Đúng là hơi phiền phức.” Tiêu Chính Công thở dài: “Món đồ tôi muốn bị đưa đến châu Phổ La rồi.”
Cô gái tóc vàng hôn lên gò má của Tiêu Chính Công: “Châu Phổ La đã xảy ra chuyện lớn. Tôi nghe nói gia chủ nhà họ Hà - Hà Hải Khâm sắp không trụ nổi nữa rồi.”
Tiêu Chính Công cân nhắc rất lâu rồi mới nói với cô ta: “Bảo em trai cô ra tay đi. Cứ cứu Hà Hải Khâm về đây trước, chuyện khác tính sau.”
Cô gái tóc vàng mỉm cười: “Ngài biết giá của cậu ấy siêu đắt rồi mà."
Tiêu Chính Công nhấp một ngụm rượu rồi nhéo má của cô gái: “Chuyện tiền bạc thì dễ thương lượng thôi.”
Cô gái tóc vàng nhắc nhở: “Ngài phải suy nghĩ thật kỹ, làm như thế sẽ mạo phạm đến nhà họ Lục đấy!”
“Hết cách rồi! Chuyện đang yên đang lành lại bị cây gậy chọc phân Lý Phán Phong quấy cho thối um lên!” Tiêu Chính Công nghiến răng, sau đó uống cạn rượu trong cốc.
...
Biệt thự nhà họ Hà ở vịnh Lục Thủy, châu Phổ La.
Gia chủ Hà Hải Khâm đang nằm trên giường bệnh, miễn cưỡng lắm mới ăn hết một bát cơm, dựa vào tu vi Thực tu mà cố giữ hơi tàn cuối cùng.
Trên người ông ta nổi vô số mụn nước màu xanh đậm. Nốt nào nốt đấy to như hạt đậu, trong suốt óng ánh, gió cọ qua cái là vỡ ngay.
Nghiêm Ngọc Lâm - vợ Hà Hải Khâm ở bên cạnh, cẩn thận chăm sóc chồng. Lúc này chị gái Hà Ngọc Tú của ông ta đẩy cửa đi vào, mang theo một làn gió nhẹ.
Đúng là ‘gió cọ qua cái là vỡ ngay’. Làn gió nhẹ này đã thổi vỡ một nốt mụn nước trên mặt Hà Hải Khâm, chất lỏng xanh lè lập tức tràn ra.
Hà Hải Khâm lộ rõ vẻ đau đớn, bà vợ Nghiêm Ngọc Lâm oán giận Hà Ngọc Tú: “Chị, nhẹ nhàng thôi.”
Hà Ngọc Tú ngồi trước giường bệnh, nói với Nghiêm Ngọc Lâm: “Em dâu, bác sĩ Sở đã xảy ra chuyện trên đường rồi. Sợ là hôm nay không đến được đâu.”
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Nghiêm Ngọc Lâm giật mình kinh sợ.
Sắc mặt của Hà Ngọc Tú nghiêm túc hẳn: “Nghe nói là bị nhà họ Lục chặn lại!”
Nghiêm Ngọc Lâm hơi run rẩy nói: “Vậy phải làm sao? Gia Khánh vẫn chưa về. Chị, hay chị thử nghĩ cách đi, nha?”
Hà Hải Khâm đã bị những mụn nước kỳ lạ này giày vò suốt hai năm, tất cả đều dựa vào Dược tu - Sở Bội Anh chống đỡ, giữ mạng cho mình.
Hôm nay Hà Hải Khâm đột nhiên phát bệnh, Sở Bội Anh lại bị kẹt trên đường… chỉ sợ chuyến này ông ta không cầm cự được rồi.
Hà Ngọc Tú nói với Nghiêm Ngọc Lâm: “Em dâu, Giang Tương bang có đưa một bác sĩ đến, nghe nói có chút tài năng. Người này đang đứng đợi ở ngoài cửa, để hắn vào thử xem sao.”
“Bác sĩ nào thế?” Nghiêm Ngọc Lâm như thấy được chút hy vọng.
Hà Ngọc Tú hạ thấp giọng nói: “Danh tiếng không lớn nhưng thật sự có bản lĩnh, tên là Dick Tracy.”
“Tên gì chứ?” Hà Hải Khâm đột nhiên mở miệng.
“Dick Tracy.” Hà Ngọc Tú dè dặt trả lời.
“Người nước ngoài hả?” Hà Hải Khâm tỏ ra bất mãn: “Không gặp!”
Hà Hải Khâm rất ghét người nước ngoài, cũng giống như Hà Gia Khánh ghét du học sinh trong trường học. Về điểm này, hai cha con bọn họ rất giống nhau.
Hà Ngọc Tú nắm chặt tay của Hà Hải Khâm nói: “Em trai, nghe chị gái đi, vị bác sĩ này quả thật rất có bản lĩnh, Tiêu Chính Công phái người đưa đến đấy, cậu hãy để hắn thử xem xem.”
“Cút!” Hà Hải Khâm đẩy chị gái ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook