Phổ La Chi Chủ (Dịch)
-
Chapter 29: Bảo bối của Hà Gia Khánh (1)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Sáng sớm hôm sau, bọn họ vẫn có thể chịu đựng được.
Đến trưa, vẫn miễn cưỡng chịu đựng được.
Đến tối thì chịu hết nổi rồi.
Có một kiểu người rất đặc biệt, chỉ cần một ngày không ăn uống gì là sẽ giống như lấy mạng của bọn họ.
Kiểu người này gọi là Thực tu.
“Cho tôi xuống tàu. Đệt tổ tông mấy người, tôi sắp chết đói rồi!” Một Thực tu vừa vật lộn với nhân viên đoàn tàu, vừa gào thét.
“Đậu má, đừng nói quy tắc này kia với tôi. Tôi muốn ăn, tôi không thể chết đói ở đây được!” Một Thực tu khác cũng vọt lên.
Dù đánh đấm vô cùng kịch liệt nhưng Lý Phán Phong vẫn có thể nghe ra thái độ cực kỳ kiềm chế của nhân viên đoàn tàu.
“Thưa anh, mời anh về toa của mình!”
Một tiếng “bịch” nặng nề vang lên, lời lẽ của hành khách kia không còn dữ dội như trước nữa.
“Thưa anh, đoàn tàu chưa đến trạm, không thể xuống tàu giữa đường được.”
Lại một tiếng “bịch” vang lên, cảm xúc của những hành khách khác cũng dần ổn định lại.
“Thưa anh, toàn thể nhân viên đoàn tàu gửi lời xin lỗi sâu sắc nhất đến anh.”
Tiếng “bịch” thứ ba vang lên, hành khách thứ ba bình tĩnh hẳn, không còn ồn ào nữa.
Ầm!
Nhân viên đoàn tàu đưa tất cả hành khách trở lại toa của mình.
Ầm!
Nhân viên đóng cửa toa tàu lại.
Ngày đầu tiên, Lý Phán Phong nghe được có sáu vụ như vậy xảy ra.
Con số trong tầm chấp nhận được.
Ngoại trừ Thực tu, đối với những người khác, nhịn đói một ngày cũng chẳng sao.
Đến chiều tối ngày thứ hai, tình hình đã có hơi mất kiểm soát.
“Đại ca, anh xem anh đẹp trai như này, tốt bụng như này, cho tôi xuống tàu đi. Tôi đi một lúc sẽ lên.”
“Thưa quý cô, đoàn tàu chưa đến ga, không thể xuống tàu giữa đường được.”
“Đại ca, tôi chỉ xuống một lúc thôi mà. 5 phút thôi, có khi còn chưa đến 5 phút đâu!”
“Thưa quý cô, đây là quy định của chúng tôi. Tôi phải làm việc theo quy định.”
“Quy định là chết, người thì còn sống. Đại ca, tôi rất thích mẫu đàn ông như anh. Anh cho tôi 5 phút được không?”
“Cảm ơn đã khen ngợi. Quý cô, xin hãy trở về toa của mình.”
“Tôi muốn xuống tàu, tôi không thể chết đói ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này được. Mẹ nó, tôi liều mạng với anh!”
Keng! Cạch!
“Làng nước ơi, anh ta đánh phụ nữ này. Châu Phổ La có kẻ coi thường mạng sống của người khác, liều với anh ta đi!”
Châu Phổ La!
Đây là châu Phổ La!
Lý Phán Phong đang húp mì gói, rất rất muốn xem thử châu Phổ La trông như thế nào.
Đêm đó nhân viên đoàn tàu đã trải qua ba trận ẩu đả, cuối cùng cũng khuyên được hết hành khách trở về toa tàu.
Đến ngày thứ ba, mọi người đã bình tĩnh hơn nhiều.
Không phải là bọn họ không muốn làm loạn mà là do làm loạn không nổi.
Ba ngày không ăn uống, chẳng mấy ai còn có sức lực gây chuyện nữa.
Dù có sức cũng không thể tùy tiện lãng phí, bọn họ biết mình không phải là đối thủ của nhân viên đoàn tàu.
Lý Phán Phong vẫn luôn ở trong toa của mình, bình thường chẳng vận động gì nên một ngày hai hộp mì ăn liền là đủ rồi.
Nhưng cứ lãng phí như thế này cũng không phải là cách. Đến đêm chỉ còn lại 5 hộp mì, cậu bắt đầu lo lắng.
Tàu phải dừng đến lúc nào vậy trời?
Cốc cốc cốc!
Một loạt tiếng gõ cửa truyền đến, Lý Phán Phong nhướng mày, nâng cao đề phòng.
Cậu đã từng chịu đói nên hiểu rất rõ một khi đói quá, con người ta có thể làm những chuyện điên rồ gì.
Tiếng gõ cửa rất nhẹ, giọng nói của người nọ cũng rất nhã nhặn.
“Anh bạn bên trong, tôi muốn xin chút đồ ăn. Không cần nhiều đâu, chỉ một miếng thôi. Tôi không ăn, tôi chịu đựng được, chỉ muốn vợ con có chút gì bỏ bụng thôi.
Lý Phán Phong đứng cách cửa một bước, trong tay cầm sẵn gói que cay và bình giữ nhiệt, chờ đợi hành động tiếp theo của đối phương.
Đối phương không có hành động gì, giọng điệu vẫn nhã nhặn như trước: “Anh bạn, tôi biết đồ ăn rất quý giá, sẽ không lấy không của anh đâu, tôi mua mà.”
Mua à?
Trong tình hình này, phải chi bao nhiêu tiền mới có thể mua được đồ ăn?
Đối phương làm như cũng thấy những gì mình nói không thỏa đáng nên vội vàng tiếp lời: “Tôi dùng đồ ăn để đổi, tôi xin anh đấy.”
Lý Phán Phong thắc mắc: “Anh cũng có đồ ăn, tại sao còn muốn đổi với tôi?”
“Bởi vì con tôi không dám ăn thứ này.”
“Là thứ gì?”
“Tôi có thể đưa đồ ăn cho anh trước, anh chỉ cần mở hé cửa ra là được.”
Nhịp tim Lý Phán Phong bang bang như trống trận. Cậu im lặng rất lâu, sau đó vặn khóa cửa, nhẹ nhàng hé ra một khe nhỏ.
Đây không phải hành động lỗ mãng mà là xuất phát từ thận trọng.
Cậu không cho phép đối phương tiến vào toa tàu của mình nhưng lại muốn cho đối phương một cơ hội thương lượng.
Tuy không nhìn thấy dáng vẻ nhưng từ giọng nói, Lý Phán Phong có thể cảm nhận được đối phương có một loại khí chất rất đặc biệt.
Mỗi một câu nói của đối phương đều rất khiêm tốn nhưng trong khiêm tốn lại chứa đầy vững vàng và bình tĩnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook