Phổ La Chi Chủ (Dịch)
Chapter 38: Cơ duyên lớn (1)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Tần béo không phục đáp: “Lưu nhị bá vốn là người nấu rượu mà!”

Mã Ngũ vẫn nghi ngờ: “Cho dù là người nấu rượu, một ngày nấu được mấy lít rượu chứ? Một ngày riêng ông ấy đã phải uống 2 lít rưỡi, rượu nhà nấu có đủ cho ông ấy uống không?”

Lý Phán Phong cảm thấy Mã Ngũ hơi quá khắt khe rồi, lỡ như Lưu nhị bá người ta mở xưởng rượu thì thế nào?

Nhưng không ngờ Mã Ngũ lại thật sự bám riết: “Tửu tu không phổ biến, tôi muốn đến thăm Lưu nhị bá nhà cậu. Ông ấy ở đâu?”

Tần béo ưỡn ngực nói: “Ngủm củ tỏi mất rồi!”

Mã Ngũ cau mày: “Ông ấy chết thế nào? Tuyệt đối đừng nói rằng uống rượu mà chết đấy nhá!”

Tửu tu không thể nào say chết được.

Tần béo gãi đầu: “Phải nói rằng có chút liên quan đến uống rượu, nhưng không thể tính là uống rượu chết được.

Hôm đó Lưu nhị bá uống say quá nên nhảy xuống sông, sau đó chết đuối.”

Mã Ngũ cười miệt thị: “Người anh em, chẳng phải tôi không tin cậu, mà là lời này của cậu nói không có lý. Sao tu giả tầng 2 có thể dễ dàng chết đuối được?”

Tần béo rất nghiêm túc trả lời: “Đương nhiên không dễ chết đuối, Lưu nhị bá nhảy xuống sông, bơi vô cùng sảng khoái, vốn chẳng có chuyện gì to tát cả. Sau đó người trong làng bảo ông ấy mau lên bờ, nói phía trước là cửa sông, nước chảy xiết lắm.

Lưu nhị bá nói nước có chảy xiết đến mấy ông ấy cũng không sợ, ông ấy nhìn thấy tổ sư rồi, tổ sư giúp ông ấy đổi đạo môn, để ông ấy trở thành Thủy tu.”

“Thủy tu...” Mã Ngũ xoa cằm suy nghĩ một lúc lâu: “Đúng là có đạo môn này, nhưng không phổ biến, Lưu nhị bá thật sự đã trở thành Thủy tu rồi à?”

“Không biết nữa.” Tần béo lắc đầu nói: “Tóm lại tôi không tin, người trong làng cũng không tin.

Lưu nhị bá muốn chứng minh cho bọn tôi thấy nên đã cố ý bơi đến nơi nước chảy xiết nhất, sâu nhất ở cửa sông, còn cắm đầu vào trong lớp bùn dưới đáy sông nữa chứ. Đợi đến khi bọn tôi vớt ông ấy lên, miệng mũi đã bị bùn đất lấp đầy, người cũng tắt thở từ bao giờ rồi.”

Mã Ngũ nghe vậy thở dài, hình như đã tin lời của Tần béo: “Đạo môn Tửu tu quá hung hiểm rồi.”

Lý Phán Phong hỏi một câu: “Hôm đó Lưu nhị bá đã uống chừng nào?”

Tần béo đáp: “Nghe họ nói ông ấy đã uống 6 lít.”

Hèn chi nhìn thấy tổ sư luôn.

“6 lít á? Có thể uống nổi 6 lít nước hả?” Lý Phán Phong thật lòng cảm thấy hoang đường, nhưng nghĩ đến chàng mập này còn phải ăn 10 cân cơm, cậu cảm thấy nơi này vốn là một chốn hoang đường.

“Tửu tu thì nhất định phải liều mạng uống rượu à?” Lý Phán Phong muốn tìm hiểu thêm về mánh khóe bên trong.

“Đương nhiên phải liều mạng uống rồi, nếu không thì làm sao kiếm được âm quang chứ?” Tần béo nghiêm túc nhìn Lý Phán Phong.

“Kiếm âm quang lại là ý gì?” Lý Phán Phong vẫn không hiểu.

Gã mập càng thêm khinh bỉ Lý Phán Phong: “Sao chuyện gì cậu cũng không biết thế?”

Mã Ngũ rất kiên nhẫn, giải thích cho Lý Phán Phong rằng: “Bất kể là đạo môn nào, đã nhập môn, vượt ải, có cấp bậc thì sau này đều phải tu hành.

Nhưng nếu tu hành theo tuần tự, mỗi lần tăng một tầng phải mất 10 năm âm quang, cũng tức là từ tầng 1 lên tầng 2 phải tốn thời gian 10 năm. Muốn từ nhập môn tu đến tầng 10 cần tổng cộng 90 năm, cậu đợi nổi không?”

Lý Phán Phong không biết nên trả lời thế nào.

Cậu không biết từ tầng 1 đến tầng 2 là một bước nhảy lớn đến đâu, có lợi ích lớn đến mức nào, có đáng giá 10 năm thời gian này không.

Mã Ngũ nói tiếp: “Nếu cậu không muốn đợi thì phải kiếm âm quang này về. Tôi không biết Tửu tu có quy tắc gì, nhưng tôi từng thấy Thực tu tầng 1 mỗi ngày ăn 2 cân rưỡi cơm, đây gọi là tuần tự từng bước, nếu ăn không đủ số lượng này thì tu vi sẽ bị thụt lùi.

Mỗi ngày ăn 5 cân cơm mới gọi là kiếm được âm quang. Ăn thêm 2 cân rưỡi cơm có thể giúp đối phương lãi một ngày tu hành. Chỉ cần kiên trì mỗi ngày ăn 5 cân, 5 năm sau có thể lên tầng 2!

Nếu cứ kiên trì ăn nhiều gấp đôi, không cần đợi tới 90 năm, 45 năm sau là có thể tu đến tầng 10 rồi.”

“Tu đến tầng 10 có lợi ích gì?”

Mã Ngũ nói: “Cả Dược Vương Câu này còn chưa có tu giả tầng 6 nào xuất hiện nữa là. Cậu chỉ cần tu đến tầng 7 thôi đã là thủ lĩnh của Dược Vương Câu rồi đấy.

Đừng nói là Dược Vương Câu, ngay cả toàn bộ châu Phổ La, tu giả tầng 10 cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Đây mới đúng là hào cường một phương chính hiệu!”

Lý Phán Phong không có hứng thú gì với việc làm thủ lĩnh: “Tu đến tầng 10, cũng đã 70 - 80 tuổi rồi, làm hào cường hay không thì có thể thế nào chứ?”

“70 - 80 tuổi thì sao?” Mã Ngũ cười khẽ: “Tu đến tầng 10 là tính mạng sẽ có biến hóa, tuổi thọ được kéo dài gấp ba lần.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương