Phổ La Chi Chủ (Dịch)
Chapter 43: Quyết định đạo môn (3)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Kem dưỡng da, sản phẩm chăm sóc da hàng đầu.

Thứ này không khác mấy so với kem dưỡng da bây giờ, công dụng chính là ngăn ngừa da khô nứt nẻ, Lý Phán Phong từng thấy lọ kem dưỡng da trong phòng của Ngô lão thái ở cô nhi viện, cũng đã từng bôi lên mặt mình.

Phải công nhận, kem dưỡng da của người bán hàng rong này không tầm thường, người phụ nữ kia bôi xong là gương mặt sáng bóng vài phần, có lẽ đây chính là lý do bà ta đến nơi hoang dã tìm người bán hàng rong mua đồ.

Trời sắp tối, khách đã đi hết.

Người bán hàng rong quay người nhìn Lý Phán Phong rồi hỏi: “Chọn xong chưa? Canh Hồi Hồn chỉ có thể bảo vệ tính mạng cho cậu bốn giờ thôi, thời gian còn lại của cậu không nhiều đâu nhé.”

Nói rồi người bán hàng rong vung tay, một dãy ngăn kéo tự động kéo ra từ trên quầy hàng, bên trong đựng đủ loại thuốc bột.

Đây là đang thúc giục Lý Phán Phong, tốt nhất nên dùng thuốc ngay lập tức.

Thời gian thật sự không còn nhiều, Lý Phán Phong uống canh Hồi Hồn lúc 3 giờ kém, mà bây giờ đã sắp 7 giờ rồi.

Cậu đã quyết định xong, lựa chọn Lữ tu.

Tuy trong lòng nghiêng về Trạch tu hơn, nhưng chuyện mua nhà có độ khó quá lớn. Vì con đường tu hành sau này, Lữ tu là lựa chọn hợp lý nhất.

“Tôi chọn Lữ tu...”

Cậu vừa dứt lời, bỗng nghe có người hét lên sau lưng: “Tôi muốn canh Hồi Hồn, cho tôi canh Hồi Hồn!”

Lý Phán Phong quay đầu lại, thấy một bóng người vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Nói quen thuộc là vì thường thấy trên tin tức.

Nói xa lạ là vì đây là lần đầu tiên Lý Phán Phong nhìn thấy người thật.

Kiện tướng chạy nước rút huyền thoại Kiều Duyệt Sinh đang sải những bước chân khỏe khoắn lao nhanh về phía Lý Phán Phong.

Dưới ánh hoàng hôn, thân hình của hắn xuất hiện tàn ảnh.

Lý Phán Phong tin rằng, với tốc độ hiện tại của hắn, chắc chắn có thể tạo ra kỷ lục thế giới mới.

Nhưng đây không phải trọng điểm.

Trọng điểm là, hắn đang lao thẳng về phía Lý Phán Phong, đâm sầm vào người cậu.

Lý Phán Phong bị đâm cho cất cánh ngay tắp lự, phấp phới bay về phía quầy hàng của người bán hàng rong.

Người bán hàng rong vội vàng đóng ngăn kéo lại nhưng vẫn chậm một bước.

Một tiếng bụp trầm đục vang lên, Lý Phán Phong đâm vào quầy hàng.

Có hai ngăn kéo chưa kịp đóng lại, thuốc bột văng ra ngoài.

Thuốc bột Lữ tu màu xanh lam và Trạch tu màu vàng rơi trúng mặt Lý Phán Phong, cơn đau dữ dội không thể chịu nổi ập đến, Lý Phán Phong bất tỉnh.

Người bán hàng rong nhìn Lý Phán Phong, lại nhìn về phía Kiều Duyệt Sinh trước mắt.

Kiều Duyệt Sinh níu lấy vai người bán hàng rong, rưng rưng nước mắt nói: “Tôi muốn canh Hồi Hồn, cho tôi canh Hồi Hồn đi!”

Những đường mạch máu nổi rõ lên trên da của hắn, một vài mạch máu đang từ từ vỡ ra.

Kiều Duyệt Sinh nhìn người bán hàng rong, mặt mày đầy vẻ cầu xin.

Người bán hàng rong nhìn Kiều Duyệt Sinh, lông mày càng ngày càng nhíu chặt.

Im lặng một lúc lâu, người bán hàng rong lạnh lùng nói: “Cậu làm hại tính mạng cậu ta, còn hủy hoại danh tiếng của tôi, món nợ này phải tính thế nào đây?”

Lửa trại chiếu lên mặt, Lý Phán Phong từ từ mở mắt.

Mặt người bán hàng rong phóng đại ngay trước mắt cậu, gã nở một nụ cười trông có vẻ vô cùng quan tâm, nhìn chăm chú vào Lý Phán Phong.

“Cậu tỉnh rồi à? Đây, uống miếng nước trái cây cho tỉnh táo.”

Nước quả là một loại đồ uống thời xưa, trông giống như nước ép hoa quả, thực tế chẳng liên quan gì đến hoa quả cả, là loại đồ uống được pha từ phẩm màu và đường hóa học.

Cốc này vị cam.

Miệng Lý Phán Phong vừa khô vừa đắng, có một cốc đồ uống thế này cũng không tệ.

Lý Phán Phong uống cạn cốc nước quả, đang định hỏi chuyện nhập đạo thì người bán hàng rong lại cười rất thiết tha: “Chúc mừng chàng trai trẻ, cậu đã thoát khỏi nguy cơ từ Thiên Quang, trở thành một tu giả, cũng chính là ám năng giả mà ngoại châu thường nói.”

Sao nghe giọng hàng này quái quái. Cái kiểu trịnh trọng như kênh thời sự, mất hẳn phong thái chợ búa lúc đầu.

Lý Phán Phong lại hỏi: “Tôi đã nhập đạo môn nào thế?”

“Không phải lúc trước cậu muốn trở thành Lữ tu à? Nguyện vọng này đã được thực hiện rồi!” Người bán hàng rong lại rót cho Lý Phán Phong một cốc nước quả.

“Vậy thì tốt.” Lý Phán Phong bê nước quả lên, uống một ngụm lớn. Cốc này là vị dứa, đồ uống màu vàng óng mang theo mùi thơm nồng đặc trưng của dứa.

Nhìn thấy màu vàng óng, Lý Phán Phong nhớ lại cảnh tượng trước khi mình ngất đi, cậu đã nhìn thấy thuốc bột màu vàng kim lẫn một chút ánh sáng màu xanh lam.

“Chỉ Lữ tu thôi à?” Lý Phán Phong dò xét người bán hàng rong.

Nụ cười của người bán hàng rong vẫn rất chi là chân thành: “Vừa rồi cậu hỏi vị khách kia là có thể kiêm tu hai đạo môn được không còn gì. Để tôi thay cậu ta trả lời vấn đề này nhé, hoàn toàn có khả năng kiêm tu hai đạo môn!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương