Phổ La Chi Chủ (Dịch)
Chapter 44: Thủy hỏa bất dung (1)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Biết ngay mà!

Thật sự có vấn đề!

Lý Phán Phong hỏi: “Thế tôi kiêm tu hai đạo môn nào?”

Người bán hàng rong trầm ngâm một lúc lâu rồi nói: “Là Lữ tu và Trạch tu.”

Thuốc bột màu xanh lam là Lữ tu.

Thuốc bột màu vàng là Trạch tu.

Lý Phán Phong ngây người một lúc lâu rồi hỏi: “Trạch tu và Lữ tu, phải tu cùng lúc kiểu gì?”

Rõ ràng hai đạo môn này mâu thuẫn nhau như thủy hỏa tương khắc.

Người bán hàng rong kiên nhẫn giải thích: “Vị khách lúc nãy nói kiêm tu hai đạo môn rất khó có được thành tựu. Tôi cho rằng suy nghĩ này không đúng.

Theo lý thì người kiêm tu hai đạo môn sẽ mạnh hơn tu giả tu một đạo môn trong cùng cấp bậc mới phải.

Cho dù thấp hơn đối phương một cấp bậc cũng có thể thông qua thủ đoạn của hai đạo môn để dây dưa đối phó với đối phương.

Đây chẳng phải là ưu thế à? Đây chẳng phải là tiềm năng hả? Tôi cho rằng tiền cảnh của kiêm tu giả là tươi sáng!”

Lý Phán Phong gật đầu nói: “Tôi cũng cảm thấy tươi sáng, vậy thì Trạch tu và Lữ tu nên song tu thế nào?”

“Chúng ta hãy nói về Trạch tu trước nhé.” Người bán hàng rong kiên nhẫn giải thích: “Trạch tu vì tính chất đặc thù, có thể kiêm tu với rất nhiều đạo môn, ví dụ như Khuy tu.

Khuy tu giỏi dò xét và truy lùng, Trạch tu giả nếu kiêm tu Khuy tu, có thể ngồi trong nhà vẫn truy tung được hành tung kẻ khác. Cho dù bị bại lộ, Trạch tu giả nhờ có sự bảo vệ của Trạch linh cũng vô cùng an toàn.

Hơn nữa Trạch linh có thể nâng cao năng lực của Khuy tu, đủ để truy tung địch từ ngàn dặm xa đến vạn dặm, thậm chí phá vỡ cả bình phong che chở.

Cho nên Trạch tu vô cùng hợp để song tu.”

Lý Phán Phong gật đầu nói: “Vô cùng hợp, vậy thì Trạch tu và Lữ tu nên song tu thế nào?”

Người bán hàng rong tiếp tục giải thích: “Chúng ta lại nói về Lữ tu nhé, Lữ tu cũng vô cùng hợp để song tu. Đừng nói đâu cho xa, chỉ nói Hàn chưởng quầy của tiệm thuốc Bách Sinh ở Dược Vương Câu thôi.

Người ở Dược Vương Câu đều biết bà ấy là Dược tu, nhưng rất ít người biết Hàn chưởng quầy kiêm tu Lữ tu.

Bà ấy đi nghìn núi, vượt vạn sông, sưu tầm vô số kỳ trân dị bảo mới gây dựng được tiệm thuốc Bách Sinh đấy.

Cậu nói xem, chẳng lẽ Lữ giả không hợp để song tu à?”

“Hợp, vô cùng hợp.” Lý Phán Phong gật gù tán thành: “Vậy thì, Trạch tu và Lữ tu nên song tu thế nào?”

“Trạch tu và Lữ tu, đều vô cùng hợp để song tu, đặt hai đạo môn này cùng một chỗ, chẳng phải cũng rất tốt à...” Giọng người bán hàng rong ngày càng lí nhí.

Lý Phán Phong rất nghiêm túc hỏi: “Tốt ở chỗ nào vậy?”

“Cậu ngồi yên tôi bịa cho mà nghe...” Người bán hàng rong lau mồ hôi trên trán.

“Được, tôi nghe mà, anh bịa đi.” Lý Phán Phong vẫn vô cùng nghiêm túc.

Im lặng mấy phút, một cơn gió lạnh thổi qua, mồ hôi túa ra trên trán người bán hàng rong: “Tôi bịa được chết liền.”

“Rồi sao nữa?” Mồ hôi cũng túa ra trên trán Lý Phán Phong.

Rách việc rồi.

Người bán hàng rong nặn ra một nụ cười như đang an ủi Lý Phán Phong: “Không kiêm tu được Trạch tu và Lữ tu đâu, hai đạo môn này là thiên địch, nhưng cậu có thể nghĩ theo hướng tốt.”

“Có gì tốt chứ?”

“Tốt ở chỗ cậu vẫn còn sống đấy thôi.” Người bán hàng rong thu lại nụ cười, từ bây giờ trở đi, mỗi câu nói của gã đều liên quan đến tính mạng của Lý Phán Phong.

“Hai đạo môn Trạch tu và Lữ tu này không có điểm chung nào, đặc tính tương khắc nghiêm trọng, theo lý thì cậu dùng thuốc bột của cả hai đạo môn này cùng lúc là chết ngay tại trận.

Nhưng cậu vẫn sống đến bây giờ chứng tỏ thể chất của cậu cũng có phần đặc biệt. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu chuyện này là do cậu được Thiên Quang rọi.”

“Rốt cuộc Thiên Quang là gì?”

Người bán hàng rong lắc đầu: “Chuyện này quá sâu xa, nói cậu cũng hiểu không rõ.”

“Anh cứ từ từ nói, biết đâu tôi nghe hiểu được đấy!” Lý Phán Phong bắt buộc phải làm rõ mình đã gặp phải chuyện gì.

Người bán hàng rong trầm ngâm một lát rồi trả lời: “Cậu có biết vật chất tối* là gì không?”

*Ám vật chất: người bị ám vật chất biến đổi là ám năng giả

“Biết chứ sao không.”

Thật ra Lý Phán Phong không biết, với trình độ khoa học kỹ thuật hiện tại của nhân loại, không ai biết rốt cuộc vật chất tối là thứ như thế nào.

Nhưng Lý Phán Phong cũng được đào tạo đại học cơ mà, ít nhiều cũng từng nghe danh từ vật chất tối này.

“Cậu biết thật à?” Người bán hàng rong xác nhận lại lần nữa.

Lý Phán Phong gật đầu: “Tôi biết, tôi tốt nghiệp đại học rồi.”

“Nhưng tôi không biết!” Người bán hàng rong ưỡn ngực: “Tôi không biết vật chất tối là gì, cho nên chuyện này tôi nói không rõ được!”

Lý Phán Phong gãi gáy, cảm thấy lời này của người bán hàng rong không có vấn đề gì: “Vậy thì tạm thời không nói đến vật chất tối nữa.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương