Phong Hồn - quán đỉnh vô song
-
Hồi 13 - Xuất thành (2)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Xuất thành (2)
Ngân Kiếm Hào rời khỏi nơi trú của Hắc Báo Đội, men theo đường chính tiến về phía cổng lớn Quần Hùng Thành.
Chưa bao lâu sau khi hoàn thành nhiệm vụ trước, hắn lại được giao nhiệm vụ mới.
Nhiệm vụ lần này so với trước thì… chẳng giống nhiệm vụ là bao.
Là tìm một "con ngựa hoang" đã bỏ nhà ra đi.
Nói là nhiệm vụ thì thật chẳng ra gì, nhưng có lẽ sẽ là điều khó khăn nhất từ trước đến nay.
Không chỉ là việc tìm thấy nàng, mà còn là đưa nàng quay trở về.
Tất nhiên, việc đưa nàng về là phần của người anh nàng – Ngô Tử Hiến.
Nhưng cho dù là huynh trưởng ruột thịt, liệu có thể khiến nàng quay đầu được không?
Chính vì điều đó mà Ngô Tú Lan đã cử hắn lên đường.
‘Sống lâu rồi, chuyện quái gì cũng thấy được…’
Ngân Kiếm Hào khẽ bật cười.
Dù sao, nhờ nàng, hắn mới có thể rời khỏi Quần Hùng Thành một cách danh chính ngôn thuận.
Bí tịch Ảo Tượng Chân Kinh hắn nhận được từ Đan Vân Cực là tuyệt thế thượng thừa công pháp.
Nếu tu luyện trong thành, chẳng bao lâu sau sẽ bị phát giác.
Hơn nữa, chân nguyên đang hội tụ trong đan điền hắn là một hồ nước khổng lồ, dẫu chưa hoàn toàn làm chủ, nhưng khí tức đó đủ để cao thủ thượng thừa đánh hơi ra ngay.
Vì vậy, hai ngày sau khi rời khỏi Lôi Ngục, hắn còn chưa dám vận công lần nào.
Theo lời căn dặn cuối cùng, khi rời ngục, hắn đã thi triển Giác Ẩn Tâm Công nghịch hành, hoàn toàn xóa đi ký ức gần đây của Lôi Ngục ngục chủ Gia Mộ Lương và tên hắc y nhân.
Như vậy, không ai biết hắn từng vào ngục hay được truyền thụ chân kinh từ Đan Vân Cực.
Tuy nhiên, công pháp tuyệt thế tự nó sẽ để lộ khí tức — không thể giấu mãi được.
“Sư phụ…”
Hắn nghĩ về Đan Vân Cực.
Suốt bốn mươi năm nhẫn nhục sống trong địa ngục vì thù hận, nhưng đến phút cuối lại không giao phó bất kỳ trách nhiệm nào.
Chỉ dặn hắn hãy sống như cơn gió, sống cả phần của ông.
Điều duy nhất hắn làm được cho ông, chỉ là gọi ông một tiếng “sư phụ” vào phút cuối cùng.
Chỉ một lời ấy, liệu đã đủ xua đi oán hận bốn mươi năm?
Một nỗi hận khắc cốt ghi tâm đến vậy, dù trời đất có sụp cũng chưa chắc xoá nổi.
Rốt cuộc, sư phụ đã chọn cách rũ bỏ tất cả, coi mọi hận thù là nghiệp báo, chỉ để lại một kẻ biết nhớ đến mình vào phút cuối.
Một người như vậy… chính là đại trượng phu.
‘Sư phụ... chính vì người không để lại lời nhờ vả nào, mà gánh nặng trong lòng con càng lớn hơn.’
Ngân Kiếm Hào thở ra thật dài.
Giá như Đan Vân Cực giao cho hắn vài việc cần làm, thì hắn làm xong là xong.
Nhưng người lại không nói một lời, khiến hắn phải tự nguyện mang cả trách nhiệm đời đời.
Đã gọi người là sư phụ, thì đạo làm đồ đệ cũng phải giữ trọn.
Đời này, e rằng có trả bao nhiêu cũng không hết được.
‘Thôi, chuyện đó để sau...’
Hắn nhếch môi cười.
Kẻ bám đuôi hắn suốt từ mấy hôm trước vẫn còn bám theo.
‘Xem thử bám được tới đâu nào?’
Hắn bước nhanh hơn, tiến về phía cổng lớn Quần Hùng Thành.
Ra khỏi thành đã hơn một canh giờ, cái bóng kia vẫn chưa bỏ cuộc.
Có lẽ gã không biết hắn đang nhận nhiệm vụ bí mật, hoặc giả, biết mà vẫn cố đuổi theo.
Xét năng lực của Bí Các, khả năng sau có vẻ cao hơn.
Ngân Kiếm Hào tiếp tục đi, rẽ khỏi phố chợ, vòng qua sườn núi, Quần Hùng Thành đã khuất dạng mà cái bóng vẫn chưa biến mất.
“Sao không ra luôn đi?”
Rẽ sang đường núi, hắn dừng lại, quay đầu lại nói.
Cái bóng đang ẩn trong bóng đá.
Ẩn thân thuật rất cao siêu, nhưng với người đã lĩnh hội thuật ẩn thân từ Ảo Tượng Chân Kinh, đến mức qua mặt được cả Lôi Ngục ngục chủ, thì trò này chẳng qua gì.
Bóng đá khẽ rung.
“Ngại ngùng gì nữa chứ?”
Ngân Kiếm Hào nhìn thẳng vào cái bóng, mỉm cười.
Cái bóng lại cựa quậy.
Bị nhìn thấu đến thế, gã cũng không thể giả vờ được nữa.
Soạt soạt soạt…
Cái bóng đứng dậy, hiện thành hình người.
Một đại hán cường tráng. Và với loại ẩn thân thuật như thế kia, chắc chắn là người của Bí Các.
"Bí Các chắc đã biết ta đang đi đâu rồi chứ?"
Ngân Kiếm Hào nhìn nam nhân che mặt nói.
Nam nhân không đáp lời.
"Không biết thật sao?"
Ngân Kiếm Hào nghiêng đầu hỏi lại.
"Biết."
Nam nhân trả lời bằng giọng khàn đục.
Là giọng của một thanh niên.
"Vậy thì?"
Ngân Kiếm Hào hờ hững hỏi.
"Ngươi phát hiện từ khi nào?"
Nam nhân không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Phát hiện cái gì?”
Ngân Kiếm Hào nheo mắt hỏi.
"Ngươi phát hiện ra ta bám theo từ khi nào?"
Nam nhân gằn giọng.
“Ừm... cũng không rõ nữa. Ngươi bám theo từ khi nào?”
Ngân Kiếm Hào nhếch môi, hỏi vặn lại.
“Ta hỏi là, ngươi phát hiện từ lúc nào!”
Gã gằn giọng hỏi, bàn tay bất giác siết nhẹ chuôi kiếm, sát khí lập tức lan ra.
“Có cảm giác là bị theo dõi, mà cũng có lúc giống như không. Thật chẳng nhớ rõ. Rốt cuộc ngươi bắt đầu bám theo ta từ khi nào?”
Ngân Kiếm Hào vẫn giữ vẻ cợt nhả.
“Khốn kiếp!”
Gã phì mũi, nghiến răng rít lên.
“Ơ kìa? Theo dõi sau lưng người khác mới là đồ khốn kiếp chứ, sao lại đi mắng kẻ bị theo dõi là khốn kiếp được?”
Ngân Kiếm Hào bĩu môi nói.
“Ngươi dám giỡn mặt ta?”
Nam nhân trừng mắt như muốn nuốt sống Ngân Kiếm Hào.
“Chơi trò trốn tìm, ta ẩn thân giỏi thì lại thành giỡn mặt sao?”
Cheng!
Nam nhân rút kiếm.
Từ mắt hắn toát ra sát khí đặc sệt.
- Việt hoá bởi TheNeverRated -
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook