Phong Hồn - quán đỉnh vô song
-
Hồi 15 - Tái ngộ (2)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Tái ngộ (2)
Người mà tiểu nhị dẫn đến là một lão giả và một nữ nhân.
Lão giả trông chừng ngoài sáu mươi, còn nữ nhân khoảng hai mươi. Thấy lão giả chủ động nhường chỗ cho nàng, xem ra không phải ông cháu mà là quan hệ chủ tớ, lão theo hầu tiểu thư của mình.
Ánh mắt Ngân Kiếm Hào hơi sắc lại khi thoáng nhìn qua hai người.
Lão giả là cao thủ thượng thặng. Chân khí được thu liễm cực kỳ hoàn hảo, đến mức người thường không thể nhận ra ông từng luyện võ. Còn nữ nhân, tuy xinh xắn nhưng gương mặt không có gì nổi bật, là kiểu người nếu chỉ thoáng qua một lần thì dễ quên ngay.
Song điều đó chẳng quan trọng. Nữ nhân kia đang dùng dịch dung thuật. Thuật dịch dung tinh xảo đến mức nếu không có nhãn lực sắc bén thì tuyệt đối chẳng thể nhận ra.
Ngân Kiếm Hào cũng đang dùng dịch dung nên mới có thể nhận biết.
Vậy thì rất có thể nàng cũng đã nhận ra hắn đang dịch dung.
“Xin lỗi vì đã làm phiền.”
Nữ nhân hơi cúi đầu, dịu dàng cất lời. Nhưng đúng lúc ấy, trong mắt nàng chợt loé lên một tia sáng trong suốt như ngọc lưu ly.
Vô thức cúi đầu đáp lễ, Ngân Kiếm Hào bất chợt cảm thấy tim mình lạc nhịp.
Ánh mắt kia… hoàn toàn khác thường.
Gương mặt giản dị kia không tương xứng chút nào với ánh mắt đó.
Đó là ánh mắt lặng như hồ thu, mềm như gió xuân, khiến những u sầu trong lòng người khác như chảy tan hết. Nhưng trong sự dịu dàng đó ẩn giấu một thứ trí tuệ sâu thẳm, như thể có thể nhìn thấu tận tâm khảm người khác.
Không hiểu vì sao nàng lại để lộ ánh mắt đó với mình, nhưng Ngân Kiếm Hào lập tức nhận ra, ẩn sau lớp dịch dung kia là một nữ tử chẳng thể nào tầm thường — ắt hẳn là huyền nữ tuyệt thế.
"Không đâu, bàn rộng mà, cứ tự nhiên."
Hắn điềm đạm đáp, rồi quay lại với bữa ăn.
“Ăn một mình cũng thấy ngại quá… trong lúc đợi đồ ăn, công tử có nhã hứng uống một chén không?”
Nữ nhân mỉm cười, gợi lời.
Ngân Kiếm Hào liền lấy một chén rượu thừa đặt bên mép bàn, đưa sang cho lão giả. Lão giả không nói gì, nhận lấy. Hắn lại rót một chén khác, đưa sang nữ nhân.
“Đa tạ.”
Nàng lại cúi đầu nhận lấy.
Ngân Kiếm Hào lần nữa đối diện ánh mắt nàng, nhưng giờ đây đôi mắt kia chỉ bình thường, không còn ánh sáng diệu kỳ như lúc đầu nữa. Xem ra vừa rồi chỉ là khoảnh khắc nàng vô thức để lộ chân diện mục.
“Công tử cũng đến tham gia Thương Long tỷ võ đại hội sao?”
"Không, tại hạ chỉ chờ người tại nơi này."
“Vậy sao. À… tiện thể nói luôn, tiểu nữ là Lưu Tuyết Hà.
Nàng tự xưng tên dù không ai hỏi.
“Tại hạ… Trịnh Ân Hạo.”
Ngân Kiếm Hào lập tức bịa ra một cái tên giả.
“Vâng, ra là vậy.”
Nữ nhân khẽ mỉm cười.
Nụ cười không có gì đặc biệt vì gương mặt đã bị dịch dung làm mờ nhạt, nhưng ánh mắt thì như khiến cả thế gian cùng mỉm cười.
Thật sự là một nữ nhân khiến người ta càng nhìn càng thấy hiếu kỳ về chân tướng phía sau lớp dịch dung kia.
"Thưa khách quan, món ăn đã được mang lên ạ."
Tiểu nhị mang món nàng gọi đến.
Hai người kia bắt đầu dùng bữa, Ngân Kiếm Hào cũng lặng lẽ ăn tiếp.
"Công tử không muốn thử tham gia Thương Long tỷ võ đại hội một lần sao?"
Vừa gắp vài miếng, nàng lại mở lời.
“Tại hạ tự biết không đủ bản lĩnh.”
Ngân Kiếm Hào đáp gọn.
“Có khi công tử chỉ chưa nhìn ra được thực lực chân chính của mình thôi.”
Nữ nhân chăm chú nhìn hắn, nói như thể đang đọc vị nội tâm.
“Vậy cô nương nghĩ thực lực chân chính của ta là gì?"
Cảm thấy nàng có vẻ hơi dai dẳng, Ngân Kiếm Hào cũng đặt đũa xuống, nhìn thẳng vào nàng hỏi ngược.
"Đôi mắt của con người tiết lộ rất nhiều điều. Công tử có ánh mắt của một người không bao giờ bị khuất phục."
Nàng nói với một nụ cười huyền ảo như sương khói.
Quả nhiên là một người có tuệ nhãn. Nếu còn trò chuyện với nàng lâu hơn, e rằng mọi bí mật sẽ bị nhìn thấu.
"Vậy sao? Tại hạ không nhận ra điều đó.”
Ngân Kiếm Hào khẽ tránh ánh mắt nàng, tiếp tục ăn cơm.
Vì ăn từ sớm nên hắn cũng dùng xong trước.
“Vậy… tại hạ xin cáo từ.”
Hắn chậm rãi đứng dậy.
“Còn chưa trả lời lời đề nghị của tiểu nữ mà.”
Nàng đưa mắt giữ lại.
“Hiện tại… không có hứng thú.”
Ngân Kiếm Hào đáp dứt khoát.
“Thật tiếc quá.”
Nữ nhân khẽ thở dài.
“Dù sao thì… câu vừa rồi của cô nương khiến người khác ấn tượng sâu sắc.”
Ngân Kiếm Hào nhìn vào mắt nàng, nói tiếp:
“Trong mắt cô nương, hẳn chẳng lời nói dối nào giấu được.”
Hắn đang thuật lại cảm giác lúc chạm vào ánh mắt trong suốt ấy của nàng.
“Thật vậy sao? Tiểu nữ không hề hay biết.”
Với một nụ cười rạng rỡ, ánh mắt nàng lại một lần nữa tỏa ra ánh sáng lung linh.
***
“Gia gia, người có biết y là ai không?”
Nữ nhân ngồi cạnh khẽ cất tiếng hỏi lão giả, mắt vẫn còn hướng về phía bóng dáng mà Ngân Kiếm Hào vừa rời đi. Có lẽ vì kích động, sắc mặt nàng đỏ bừng lên.
“Là người quen sao?”
Lão nhân nhìn nàng với vẻ ngạc nhiên.
Người lão biết xưa nay vốn không phải hạng dễ gì động lòng trước người lạ. Nhất là với kẻ gặp lần đầu, càng không thể hiện mảy may quan tâm. Thế mà nãy giờ, nàng chẳng những chủ động mở lời với thanh niên kia đến mấy lượt, lúc này lại còn tỏ ra xúc động thấy rõ.
Chuyện đó tuyệt đối chẳng phải là việc tầm thường.
“Người còn nhớ dịch trạm dưới Thi Hào Lĩnh hôm bão tuyết mấy tháng trước không?”
Nghe lời nàng, lão nhân khẽ nheo mắt lại.
“Chẳng lẽ là…”
Dường như đã nhớ ra điều gì, mắt lão bất giác trợn to.
“Phải rồi. Chính là người hôm đó đã đồ sát mười tên thuộc Quỷ Linh Đội của Huyết Cung rồi biến mất.”
Nữ tử mang dung mạo không mấy đặc sắc vì đang dùng dịch dung, mỉm cười mà nói. Nàng không ai khác chính là Mộ Dung Tuyết Chi.
“Không thể nào… Khí tức hoàn toàn khác biệt kia mà…”
Lão nhân đưa mắt nhìn nàng, vẻ mặt còn hoài nghi, như muốn hỏi phải chăng nàng nhìn nhầm. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt lão lại dao động.
Mộ Dung Tuyết Chi tuyệt không phải hạng người dễ lầm lẫn. Về nhãn lực và tuệ nhãn của nàng, trên đời này e rằng chẳng mấy ai có thể sánh kịp — chuyện ấy lão biết rõ hơn ai hết.
Chỉ là… thanh niên khi nãy lại quá đỗi khác biệt so với ấn tượng ngày trước.
Hôm đó, hắn như một mãnh thú bị dồn đến đường cùng, đang liều chết vùng vẫy dưới sự truy sát của Quỷ Linh Đội. Tất nhiên là dữ tợn, cương mãnh, hoang dại như ngọc thô chưa mài. Dù tiềm lực lớn đến mấy thì vẫn còn lộ vẻ thô ráp, chưa thành hình thể.
Nhưng cảm giác từ người thiếu niên vừa rồi lại hoàn toàn khác. Tựa như hồ sâu chẳng thể dò đáy, ngay cả với linh cảm của lão cũng không thể dễ dàng đo đếm. Đến mức khiến lão chẳng thể nghĩ hai người ấy là một.
Chỉ trong chừng đó thời gian ngắn ngủi, chẳng lẽ lại gặp được kỳ duyên lớn đến thế? Lão nhân đưa mắt nhìn ra cánh cửa nơi Ngân Kiếm Hào đã khuất bóng, thần sắc đờ đẫn như đang trầm ngâm điều gì.
“Giờ chắc đã đi được hơn mười dặm rồi, gia gia.”
Mộ Dung Tuyết Chi mỉm cười, khẽ trách.
“Diện mạo cũng thay đổi hẳn.”
Lão nhân lắc đầu, thở ra.
“Hẳn là y đã học được dịch dung thuật rất cao minh.”
Mộ Dung Tuyết Chi đáp.
“Nhưng vậy thì tiểu thư sao nhận ra ngay được người đó?”
Lão nhân hỏi, giọng mang theo vẻ khâm phục lẫn khó tin.
“Ánh mắt con người luôn nói lên nhiều điều.”
Mộ Dung Tuyết Chi mỉm cười, nụ cười tựa sương khói, tựa như mang theo một tia thần bí không thể nắm bắt.
- Việt hoá bởi TheNeverRated -
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook