Chào mừng 50 năm giải phóng miền Nam - Thống nhất đất nước

Phong Hồn - quán đỉnh vô song
Hồi 4 - Hai nữ nhân (2)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Hai nữ nhân (2)

Vẻ đẹp khiến người ta chẳng thể dùng lời nào để hình dung cho trọn, đã khiến cả Tử Hà Các của phái Hoa Sơn như bừng sáng.

Nàng có nét trong sáng mà rực rỡ, thanh thoát như đóa lan đơn độc, lại mang khí chất chín muồi, kiêu sa chẳng khác chi bạch mộc liên.

Trên gương mặt nàng, hai luồng khí chất vốn khó dung hòa đã được kết hợp đến hoàn mỹ, tỏa sáng rực rỡ.

Sắc đẹp đó khiến danh xưng “Đệ nhất mỹ nhân phương Bắc” cũng trở nên lu mờ.

“Ha… bần đạo lại thấy rõ, tu vi của mình hãy còn nông cạn lắm.”

Thanh Hồ chân nhân lên tiếng nửa đùa nửa thật với giọng điệu hơi khoa trương. Lời ấy ngụ ý: ngay cả đạo sĩ như lão cũng khó tránh khỏi rung động trước vẻ đẹp kia. Huống hồ là bọn tiểu đạo trẻ tuổi, há chẳng càng dễ xiêu lòng hơn sao?

Trong môn phái cũng chẳng thiếu gì nữ đệ ử xinh đẹp, nhưng vẻ đẹp của Mộ Dung Tuyết Chi lại thuộc về một đẳng cấp khác hẳn.

Tĩnh Chấn và Tĩnh Minh cứ ngây ngẩn mà nhìn nàng, đến khi ánh mắt nàng khẽ lướt đến họ, cả hai lập tức đỏ mặt, vụt cúi đầu.

“Hai ngươi mau chào hỏi đi. Vị tiểu thư đây chính là Mộ Dung Tuyết Chi của Mộ Dung thế gia.”

Thanh Vân chân nhân cho hai đồ đệ cơ hội ra mắt Mộ Dung Tuyết Chi.

Sau này khi hạ sơn bước vào giang hồ, nhất định sẽ thường xuyên chạm mặt, nên việc sớm quen biết cũng là chuyện cần thiết.

“Tiểu đạo Tĩnh Chấn.”

“Tiểu đạo Tĩnh Minh.”

Hai người thi lễ rất cung kính.

“Tiểu nữ là Mộ Dung Tuyết Chi.”

Mộ Dung Tuyết Chi cũng cúi đầu thi lễ lại.

“Hai đứa trẻ này là đệ tử của bần đạo và sư huynh Thanh Hiền.”

Thanh Vân chân nhân tiếp lời.

“Thì ra là vậy. Được diện kiến Phi Long Mai Hoa Kiếm và Phục Hổ Mai Hoa Kiếm danh chấn thiên hạ cùng một lúc, thật là vinh hạnh cho tiểu nữ. Chỉ e tim đập quá mạnh mà ngất mất thôi.”

Lời chào của Mộ Dung Tuyết Chi đầy khéo léo và lão luyện.

“Được tiểu thư khen như vậy, bọn tại hạ thật không dám nhận.”

Hai người Tĩnh Chấn, Tĩnh Minh thấy nàng chẳng những biết biệt hiệu của mình, mà còn dùng lời khiêm cung như vậy, càng đỏ mặt, cười mà chẳng biết phải làm sao.

“Mong sau này được hai vị chỉ giáo nhiều hơn.”

Mộ Dung Tuyết Chi tiếp tục giữ lễ, cúi đầu cung kính với hai người.

Với nàng, cái danh “Đệ nhất mỹ nhân phương Bắc” e còn chưa đủ, “Đệ nhất tài nữ Trung Nguyên” mới là danh hiệu thật sự xứng đáng.

“Phụ thân tiểu thư vẫn bình an chứ?”

Thanh Hồ chân nhân mỉm cười hỏi han, ý nhắc đến Mộ Dung Chân Hạc, gia chủ Mộ Dung thế gia.

“Dạ, người vẫn khỏe. Chỉ là gần đây toàn nói những lời khiến tiểu nữ chẳng muốn nghe, phiền lòng lắm thay.”

Mộ Dung Tuyết Chi đưa tay che miệng cười. Giữa mùa đông giá lạnh, mà Tử Hà Các dường như lại nở rộ một rừng mai.

“Là đang giục tìm phu quân đây mà.”

“Hơ hơ hơ!”

“Ha ha ha!”

Thanh Huyền chân nhân vừa nói xong, mọi người đều cười vang.

Dẫu là “Đệ nhất mỹ nhân phương Bắc”, “Đệ nhất tài nữ Trung Nguyên”, thì trong mắt người cha, nàng vẫn chỉ là một đứa con gái đến tuổi mà chưa chịu xuất giá.

Mộ Dung Tuyết Chi nhấp thêm một ngụm trà, khẽ điều tức.

Sự rực rỡ vừa rồi dần được thu lại, thay vào đó là khí chất lạnh lùng, trí tuệ – xứng đáng với danh xưng “Đệ nhất tài nữ Trung Nguyên”.

“Giờ thì xin hãy nói rõ ý đồ lần này.”

Khi phần lễ nghi đã xong, Thanh Vân chân nhân trầm giọng hỏi.

Một người như Mộ Dung Tuyết Chi thân chinh đến Hoa Sơn, tất nhiên là vì một chuyện trọng đại.

“Tiểu nữ mang theo mật thư của phụ thân.”

Tử Hà Các đang như mùa mai nở, phút chốc chìm vào giá lạnh.

Mật thư của Mộ Dung Chân Hạc - Thất Nguyên Thần Kiếm - hiện là quân sư của Võ Lâm Minh!

Hai mươi năm trước, Võ Lâm Minh được thành lập, nhưng gần như đã đình chỉ mọi hoạt động. Đa phần võ lâm nhân sĩ đều tưởng rằng Võ Lâm Minh đã giải tán.

Nhưng thực tế thì hoàn toàn khác.

Nội bộ của Võ Lâm Minh vẫn đang ngấm ngầm hoạt động, kết cấu lại còn vững chắc hơn xưa. Chỉ cần có nhu cầu, Võ Lâm Minh có thể tái khởi động bất cứ lúc nào.

Hiện tại, vị trí minh chủ tuy đang bỏ trống, nhưng đó chỉ là bề ngoài. Một khi tái khởi động, phương trượng phái Thiếu Lâm - Nguyên Quang đại sư - sẽ được suy tôn làm minh chủ.

Việc này là cơ mật, chỉ có các chưởng môn, môn chủ của các đại phái mới được biết.

Nguyên nhân khiến Võ Lâm Minh hoạt động trong bóng tối, là vì thế lực ma đạo – Huyết Cung. Nhưng nguyên nhân sâu xa hơn, chính là do Ngô Cường Thiên – đương kim Thành chủ Quần Hùng Thành.

Cha của hắn, Ngô Truy Dương, được xưng là Kiếm Hoàng, là bậc quân tử chính phái, cột trụ của võ lâm chính đạo. Nhưng Ngô Cường Thiên lại không giống cha mình.

Khi kế nhiệm vị trí thành chủ, vì phải tranh đấu quyền lực với các thế lực lũng đoạn bên trong, hắn buộc phải buông lỏng sự kềm chế Huyết Cung. Trong lúcđó, Huyết Cung len lỏi vào Trung Nguyên, đến mức đe dọa cả chính đạo võ lâm.

Thế là, các đại phái suy tôn Hiền Hữu chân nhân – tiền nhiệm chưởng môn phái Võ Đang – làm minh chủ, sáng lập Võ Lâm Minh. Nhưng hoạt động của Võ Lâm Minh chưa qua ba tháng thì đã bị thế lực trong bóng tối ngấm ngầm quấy phá, dẫn đến tan rã.

Ban đầu, ai cũng cho rằng đó là Huyết Cung. Nhưng điều kỳ lạ là, cứ theo dấu được một đoạn, tất cả manh mối liền tan biến.  Không có thi thể, không có dấu vết, chẳng khác nào bị bốc hơi.

Nếu đúng là Huyết Cung thì điều đó là bất khả.  Vì dù có tàn độc đến đâu, kẻ chết cũng phải để lại xác. Cuối cùng, người ta bắt đầu nghi ngờ: liệu kẻ phá hoại có phải chính là Quần Hùng Thành?

Dẫu chỉ là nghi vấn, nhưng đủ khiến lòng người trĩu nặng.

Từ đó, Ngô Cường Thiên bị cho là hùng tài đại lược, không phải chính nhân quân tử như phụ thân mình, và Võ Lâm Minh cũng dần dần tan rã.

Thế nhưng, một số nhân vật trọng yếu vẫn bí mật giữ liên lạc, giữ cho tàn lửa chưa tắt. Việc Mộ Dung Tuyết Chi thân hành đến Hoa Sơn, mang theo mật thư, chính là nối tiếp dòng chảy đó. Một chuyện vô cùng nguy hiểm, nhưng nàng là tài nữ đệ nhất, mới có thể thực hiện.

Hơn nữa, giữa đường còn nhờ đến Ngân Kiếm Hào, người đã lừa dối và tiêu diệt toàn bộ Quỷ Linh Đội của Huyết Cung trong trận pháp, mới có thể đi đến nơi an toàn.

“Đưa bần đạo xem nào.”

Thanh Vân chân nhân đưa tay, muốn xem mật thư.

Nhưng Mộ Dung Tuyết Chi chẳng đưa gì ra cả.

“Mật thư ở đây.”

Nàng chỉ vào đầu mình, hành động đầy khiêu khích mà cũng đáng yêu.

“Ha ha! Bị tiểu cô nương chơi một vố rồi. Với người có thể ghi nhớ cả quyển sách trong phút chốc, thì một mật thư có gì đâu!”

Thanh Vân chân nhân phá lên cười, xua đi không khí căng thẳng.

“Vậy, nội dung là gì?”

Thanh Hư chân nhân hỏi, giọng khô khốc.

“Có nhiều dấu hiệu cho thấy Lục Lâm đã bắt tay với Huyết Cung.”

Một câu như sét đánh giữa trời quang.

“Cái... cái gì cơ?”

“Sao có thể!”

Hai vị chân nhân giật mình thất sắc.

Lục Lâm Thập Bát Trại vốn là thảo khấu, nhưng xưa nay vẫn giữ tự tôn, không giao du với các môn phái hắc đạo. Họ tự xưng là sơn nhân, tôn trại chủ là Lục Lâm chi vương, rất bài ngoại. Vậy mà nay lại bắt tay với Huyết Cung – một nhánh của Ma giáo?

Nếu là thật, thì đây chẳng còn là đại sự – mà là thiên đại họa!

“Liệu có nhầm lẫn gì chăng?”

Tĩnh Chấn – đại đệ tử phái Hoa Sơn lên tiếng.

“Không phải tại hạ nghi ngờ tình báo của Mộ Dung thế gia, nhưng việc này thực sự...”

Tĩnh Chấn ngập ngừng.

“Tiểu nữ hiểu tâm trạng đp1. Chính chúng tôi cũng không tin nổi, nên đã xác minh rất nhiều lần.”

Mộ Dung Tuyết Chi gật đầu nhẹ. Tĩnh Chân câm lặng. Nếu Mộ Dung thế gia đã xác nhận, thì chắc chắn là thật.

Vậy thì, giang hồ sắp nổi phong ba sao? Đầu óc Tĩnh Chấn rối như tơ vò.

“Không còn lời nào khác sao?”
Thanh Vân chân nhân là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh.

“Phụ thân có một thỉnh cầu, muốn gửi đến Thanh Hồ chân nhân.”

Mộ Dung Tuyết Chi đáp.

“Lão đạo ta thì có thể giúp được gì sao?”

Thanh Hồ chân nhân mở to mắt.

“Phụ thân muốn chân nhân đi gặp một người – Thiết Sơn Đại Phủ.”

“Thiết Sơn Đại Phủ?!”

Thanh Huyền chân nhân nhìn sang Thanh Hồ chân nhân, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Sắc mặt Thanh Hô chân nhân như vừa nuốt phải thuốc đắng.

Thiết Sơn Đại Phủ Quách Chương Vận – trại chủ Thiết Sơn Trại của Lục Lâm Đạo tại Tứ Xuyên – người đứng hàng thứ ba trong thập bát trại, chỉ sau tổng trại chủ Chung Ly Vô Tướng.

Với thân hình khổng lồ và hai cây rìu nặng sáu mươi cân, y từng được đồn thổi có thể nghiền nát cả tảng đá lớn như con trâu. Việc Mộ Dung Chân Hạc muốn Thanh Hồ chân nhân đi gặp người đó, là vì giữa hai người từng có nhân duyên.

Khi đó, Quách Chương Vận chưa là trại chủ, chỉ là một thuận phong nhĩ – trinh sát Lục Lâm của một trại nhỏ vùng Thiểm Tây.

Dẫu thân hình to lớn, y lại cực kỳ khéo léo trong công việc trinh sát. Một ngày nọ, y chạm mặt vị đạo sĩ trẻ tuổi Thanh Hồ nơi sơn đạo, rồi gây sự – đơn giản vì tò mò muốn biết công phu của đệ tử Hoa Sơn mạnh đến đâu.

Kết quả, chưa được mười chiêu, cả hai cây rìu bị đánh bật như lá rụng, bản thân thì nằm sóng soài dưới đất. Dẫu thua thảm, nhưng y lại có khí độ của kẻ đại trượng phu. Không hề oán hận, trái lại còn lấy rượu hoa quả bí mật chôn nơi khe đá ra mời Thanh Hồ uống cùng, kết nghĩa bạn hữu.

Dẫu một người đi đường chính, một kẻ theo đạo tà, từ đó hai người vẫn lặng lẽ giữ liên hệ, thỉnh thoảng gặp lại để ôn cố tri tân.

Chuyện này chỉ hai người biết, thế mà Mộ Dung thế gia lại tỏ tường, muốn Thanh Hồ chân nhân đi gặp Quách Chương Vận để dò xét tình thế hiện nay.

Thanh Hô chân nhân thấy đắng chát nơi đầu lưỡi.

Khi xưa, Quách Chương Vận chỉ là một “Thuận Phong Nhĩ”, nay được Lục Lâm Đại Đế chỉ dạy, võ công tinh tiến, đã trở thành trại chủ Thiết Sơn, đồng thời là nhân vật trọng yếu hàng thứ ba trong mười tám tiểu đầu lĩnh dưới trướng Chung Ly Vô Tướng – dĩ nhiên, hắn biết được nhiều cơ mật.

Thế nhưng nếu bản thân ra mặt hỏi hắn, thì mối giao tình bao năm giữa hai người ắt sẽ kết thúc, hơn nữa, Quách Chương Vận còn có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng. Nghĩ tới đó, lòng Thanh Hồ chân nhân nặng như đeo chì.

“Phụ thân còn truyền lời rằng… mong chân nhân hãy đặt đại nghĩa lên hàng đầu.”

Mộ Dung Tuyết Chi truyền đạt lời sau cùng của Mộ Dung Chân Hạc.

“Đại nghĩa ư…”

Thanh Hồ chân nhân thở dài một hơi.

Đại nghĩa là gì? Là hy sinh lợi ích của số ít để mưu cầu lợi ích cho số đông, thậm chí xoá sạch tất cả của số ít? Trong lòng Thanh Hồ chân nhân dấy lên một tia phản cảm.

“Cô nương cho rằng đại nghĩa là gì?”

Sau một lúc im lặng, Thanh Hồ chân nhân quay sang hỏi Mộ Dung Tuyết Chi.

“Tiểu nữ chỉ là nữ tử nông cạn, nhưng tiểu nữ nghĩ… đại nghĩa chính là làm sao để ít người đổ máu hơn.”

Mộ Dung Tuyết Chi nhìn thẳng vào ánh mắt của Thanh Hồ chân nhân, nói ra suy nghĩ của mình không chút vòng vo, như thể đọc thấu nội tâm ông.

“Hà hà…”

Thanh Hồ chân nhân cười khổ một tiếng.

Ngăn máu đổ càng nhiều càng tốt, lời đó còn gì để phản bác?

Tình nghĩa với Quách Chương Vận gần ba mươi năm, nhưng nếu hy sinh tình bạn đó có thể giúp đồ đệ mình tránh đổ máu trong tương lai, thì chẳng phải nên làm vậy sao?

Câu nói vừa rồi của Mộ Dung Tuyết Chi, còn sắc hơn cả lưỡi kiếm.

“Quả không hổ là đệ nhất tài nữ Trung Nguyên.”

Thanh Hồ chân nhân thầm thở dài.

“Được rồi. Bần đạo sẽ đi gặp Thiết Sơn Đại Phủ.”

Cuối cùng, ông ta gật đầu.

“Đa tạ chân nhân. Quyết định của người ắt sẽ góp phần ngăn một trận phong ba huyết vũ trên giang hồ.”

Mộ Dung Tuyết Chi cúi người thật sâu, thi lễ trịnh trọng.



- Việt hoá bởi TheNeverRated -

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương