Phong Hồn - quán đỉnh vô song
-
Hồi 4 - Hai nữ nhân (1)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Hai nữ nhân (1)
Tin đồn về Ngân Kiếm Hào đã vượt khỏi Thiết Huyết Các, lan khắp Quần Hùng Thành. Bất cứ ai nghe chuyện ấy đều chỉ có thể gượng cười chua chát, lắc đầu thở dài. Ngay sau đó, họ thường hỏi thăm tình hình của Cao Tuyền Đồ, tổ trưởng Thanh Hồ Đội.
Cao Tuyền Đồ, giờ đến cả việc bước đi cũng là khó nhọc.
Dẫu sau này có thể hồi phục để đi lại bình thường, nhưng bản thân hắn, một người đàn ông vẫn chưa thành gia lập thất, lại bảo:
“Cả đời này, e là chẳng bao giờ được thấy con mình bước đi thế nào.”
Tiếng tặc lưỡi nối tiếp vang lên, nhưng không một ai dám chỉ trích Ngân Kiếm Hào.
Dẫu bản tính hắn tàn bạo đến quỷ thần cũng chẳng ưa, thì việc này cũng là dưới sự chấp thuận của Cao Tuyền Đồ. Hơn nữa, hiện giờ hắn vẫn được hậu thuẫn, thế lực chưa suy, đâu phải muốn trách phạt là trách được.
Từ sau sự việc đó, trong Quần Hùng Thành, chẳng còn ai dám gọi Hắc Báo Đội là Huyết Lang Tổ nữa. Hễ chạm mặt là người ta tránh sang một bên, lặng lẽ quay đầu đi.
Bởi, nếu kẻ đầu lĩnh chỉ là cái bóng, thì thủ hạ tất cũng là hư ảo. Nhưng nếu đầu lĩnh cưỡi hổ, thì thuộc hạ cũng là người cưỡi hổ!
“Tên đó… thật không biết nên khóc hay nên cười nữa.”
Nghe chuyện Ngân Kiếm Hào trong chớp mắt đã thu phục Hắc Báo Đội, biến bọn họ thành tổ chức tàn bạo bậc nhất trong thành, thành chủ Quần Hùng Thành – Ngô Cường Thiên chép miệng nhìn xuống phía Thiết Huyết Các.
Từ tầng cao nhất của Thiên Long Điện, cũng là nơi đặt phòng của thành chủ, có thể bao quát cả thành trong tầm mắt. Ánh mắt Ngô Cường Thiên lướt qua mấy trăm trượng, quan sát từng ngóc ngách của Thiết Huyết Các.
Chẳng mấy chốc, hình ảnh nơi ở của Hắc Báo Đội đã thu vào tầm mắt.
Nhãn lực đó, đến cả vạn lý thần ưng cũng phải ngậm ngùi.
“Lại ra lệnh ‘cút’ nữa sao?”
Khóe môi Ngô Cường Thiên khẽ nhếch.
Nơi thao luyện của Hắc Báo Đội vắng bóng một bóng người. Các đội khác đều tập trung luyện võ vào buổi sáng, còn đám người Hắc Báo Đội thì chẳng thấy đâu.
“Lười thì lười mà vẫn biết tranh phần.”
Ngô Cường Thiên lắc đầu thở dài. Tên kia đúng là nhân tài, chỉ tiếc chẳng ai đoán được hắn sẽ phát triển thế nào.
Nhưng ít ra, những ngày gần đây cũng bớt nhàm chán.
Ngẫm nghĩ tới việc sắp tới tên kia lại bày ra trò gì mới, lòng ông ta không khỏi thấp thỏm mong chờ.
Nhìn chằm chằm về hướng Hắc Báo Đội thêm hồi lâu, rốt cuộc Ngô Cường Thiên khẽ mỉm cười.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng đang tiến lại gần.
“Phụ thân đang nhìn gì chăm chú vậy ạ?”
Cánh cửa vừa mở, một giọng nói trong trẻo như họa mi cất lên.
Chính là Ngô Liễu Lan – bảo ngọc châu báu trong tay Ngô Cường Thiên.
Nàng cũng là người duy nhất trong thiên hạ mà Ngô Cường Thiên chẳng thể làm gì nổi.
Tuổi vừa tròn đôi mươi, Ngô Liễu Lan người ta thường nói nếu bắt ông chọn giữa Quần Hùng Thành và con gái mình, ông sẽ không ngần ngại vứt bỏ thành để chọn nàng.
Từ xưa đến nay, con gái của một người cha nắm quyền sinh sát trong tay, lại được yêu chiều mù quáng, tất yếu sẽ trở thành một tiểu ma đầu ngông cuồng.
Ngô Liễu Lan cũng chẳng khác là bao. Tuy không quá đỗi nghịch ngợm, nhưng vẫn là kiểu con gái vừa lanh chanh, vừa bướng bỉnh. So với thân phận con gái thành chủ, thì tính tình ấy đã được xem là hiền hậu lắm rồi.
Chỉ tiếc, hễ uống rượu vào là mọi sự lại biến hóa—càng yêu thương nhiều bao nhiêu, nàng càng nổi loạn bấy nhiêu. Một khi men say nhập hồn, thì đến cha mẹ nàng cũng chẳng nhận ra.
Lúc đó, cả Quần Hùng Thành như bị bão cuốn. Ngay cả Ngô Cường Thiên cũng chỉ biết đứng nhìn bất lực.
Đúng vậy, khi men rượu vào người nàng, cả Quần Hùng Thành chẳng khác gì một bãi chiến trường vô pháp vô thiên.
“Ôi chao! Vị ‘vô pháp giả’ của ta đã giáng lâm rồi đây!”
Ngô Cường Thiên rạng rỡ nét mặt, nghênh đón con gái.
“Đã bảo người đừng gọi như vậy nữa mà!”
Ngô Liễu Lan hét toáng lên. Ba chữ "vô pháp giả" chính là điều nàng ghét nhất trên đời.
“Ồ, lỗi của phụ thân. Trí nhớ kém quá, nhất thời quên mất.”
“Thật là!”
Nàng giậm chân, dỗi hờn vì cái mặt dày của ông.
“Thế nào? Hôm nay công chúa của ta hạ cố đến nơi u ám này là vì điều chi?”
Ngô Cường Thiên vẫn cười, hỏi với giọng đầy yêu chiều.
“Phụ thân, con đấm bóp vai cho người nhé?”
Bỗng nhiên, Ngô Liễu Lan dịu dàng như trái lê chín, nhỏ nhẹ đáp.
“Ối trời!”
Ngô Cường Thiên kêu lên một tiếng như bị dọa chết khiếp. Vì ông biết rất rõ - mỗi lần nàng ngỏ ý xoa bóp là y như rằng sắp có chuyện lớn xảy ra!
“Con gái muốn hiếu kính cha mà, sao lại làm ra vẻ khổ sở như thế chứ?”
Ngô Liễu Lan lườm cha một cái, rồi như con thỏ nhỏ tiến đến sau lưng ông, bắt đầu xoa bóp vai.
“Lần này là giá bao nhiêu đây?”
Ngô Cường Thiên liếc mắt hỏi, giọng pha chút ngờ vực.
“Phì!”
Ngô Liễu Lan bật cười khúc khích.
Chiêu này dùng vài lần rồi, bị nhìn thấu cũng không có gì lạ.
Nhưng nàng vẫn không dừng tay, tiếp tục xoa bóp nhẹ nhàng cho ông.
“Có dễ chịu không ạ?”
Thỉnh thoảng nàng còn chen vào vài câu nhẹ nhàng lấy lòng.
“Cái này chắc không dưới năm trăm lượng bạc đâu ha…”
Ngô Cường Thiên rùng mình đáp, giọng run run như sợ hãi.
“Khì khì! Lần này không phải chuyện tiền bạc đâu ạ~”
***
“Ối chà! Vậy thì càng đáng sợ rồi. Lẽ nào con lại muốn lấy gan của phụ thân đem đi nấu thuốc à?”
Nghe vậy, Ngô Cường Thiên không khỏi rùng mình, toàn thân run rẩy.
Dẫu là tuyệt đỉnh cao thủ của chính phái võ lâm, trước mặt ái nữ, ông vẫn chỉ là một phụ thân quê mùa bình dị.
“Ọe! Dùng làm gì chứ ạ?”
“Biết đâu lại trị được bệnh phong hủi thì sao?”
“Cha! Xin đừng nói những lời ghê rợn như vậy.”
Ngô Liễu Lan vỗ mạnh vào lưng phụ thân một cái, kết thúc việc đấm bóp.
Sau đó, nàng quay sang mỉm cười rạng rỡ nhìn ông.
Ngô Cường Thiên lập tức tỏ vẻ cảnh giác.
“Con muốn đến Lạc Dương xem Thương Long tỷ võ đại hội.”
Ngô Liễu Lan cuối cùng cũng nói ra điều mình ấp ủ.
Thương Long tỷ võ đại hội là nơi các hậu sinh chính phái tỉ thí võ học, cũng là con đường tiến thân của bọn họ. Cứ bốn năm tổ chức một lần, năm nay trùng vào tiết xuân, dự định cử hành vào đầu tháng ba tại Lạc Dương.
“Trời ạ!”
Ngô Cường Thiên bật ra tiếng rên rỉ. Lần này không phải phóng đại nữa, mà là tiếng rên thật lòng.
Con nhóc trời đánh này, mấy tháng nay im hơi lặng tiếng, hóa ra là để chuẩn bị gây sóng gió trở lại!
“Không được!”
Ông dứt khoát từ chối.
“Phụ thân!”
Ngô Liễu Lan hét lên như kêu cứu.
“Xin người cho phép! Con thật lòng rất muốn được xem! Nếu lần này không đi, con có cảm giác mình sẽ già đi mười tuổi mất!”
Nàng nắm lấy tay áo phụ thân, níu kéo không buông.
“Không được!”
Ngô Cường Thiên tiếp tục cắt ngang.
Tỷ võ chỉ là cái cớ, mục đích thật sự là muốn gặp mặt những thiếu niên anh tuấn đến từ các đại phái trong thiên hạ mà thôi.
Chỉ cần nàng buông ra một câu "ta là con gái thành chủ Quần Hùng Thành” thôi, thì đám ngọc diện công tử kia thể nào cũng xếp hàng xin diện kiến.
Bốn năm mới có một lần, nếu bỏ lỡ, lại phải đợi thêm bốn năm nữa, làm sao nàng không sốt ruột cho được. Tuy ông hiểu nỗi lòng con trẻ, nhưng thời điểm hiện nay lại chẳng thích hợp chút nào.
Huyết Cung, sau khi để vuột mất Huyết Lang Tổ, quyết chẳng chịu ngồi yên. Chúng tất sẽ phát điên lên vì muốn phục thù.
Nếu trong lúc đó ái nữ lại đi lại khắp nơi, gây chú ý, chẳng khác nào miếng mồi béo bở dâng đến tận miệng. Cho nàng đi xem đại hội, khác nào đẩy con mình ra bờ vực!
“Tại sao lại không cho? Bốn năm trước cha bảo con còn nhỏ, lần đó không được đi. Nhưng giờ con đã hai mươi, quá đủ rồi còn gì.”
Ngô Liễu Lan giận dỗi, mắt hoe hoe đỏ.
“Lần này Huyết Cung có vẻ đang có hành động bất thường.”
Ngô Cường Thiên đưa Huyết Cung ra hù dọa.
Nhưng nàng đâu phải hạng dễ bị dọa bởi mấy lời đó.
“Huyết Cung thì lúc nào mà chẳng bất thường? Từ bao giờ bọn chúng biết an phận chứ?”
“Dù gì cũng không được.”
“Thật sự không cho à?”
“Không.”
“Thật?”
“Không!”
Câu trả lời của ông vẫn cứng như đá tảng.
Ngô Liễu Lan im lặng hồi lâu trước sự kiên quyết không lay chuyển nổi của phụ thân.
“Vậy thì con chẳng còn việc gì làm, chắc con phải lập tức gả cho người kia thôi.”
Nàng đổi hướng, bắt đầu dọa ngược lại.
“Người kia?”
Mắt Ngô Cường Thiên thoáng vẻ nghi ngờ.
Trong thành này, chẳng có nam nhân nào khiến ái nữ mình để tâm. Tính nàng mạnh mẽ, con trai nào cũng bị nàng dọa mà tránh xa.
“Trong mấy ngày qua, trong thành này có ai nổi danh hơn phụ thân nữa? Chính là Tiểu Ma Vương của Thiết Huyết Các đó!”
“Tiểu Ma Vương của Thiết Huyết Các?”
Ngô Cường Thiên vẫn chưa đoán ra nàng nói đến ai.
“Người mà cha phong làm đội chủ của Hắc Báo Đội đó!”
Lúc này, ông mới lờ mờ hiểu ra nàng nói đến ai.
Nhưng nói đến chuyện lấy hắn làm chồng?
Đôi mày Ngô Cường Thiên khẽ nhíu lại.
“Sao nào? Giờ trong Quần Hùng Thành, người ta còn nổi hơn phụ thân mà.”
Ngô Liễu Lan cười tươi rói, như thể nắm được điểm yếu của phụ thân.
“Con biết người đó là ai không mà nói linh tinh vậy?”
“Con là kẻ ngông cuồng, còn người đó là Ma Vương – thật là xứng đôi vừa lứa còn gì!”
Nụ cười trên môi nàng càng thêm rực rỡ.
“Hai bên chắc hợp mệnh lắm đó. Hay con tới hỏi ngày sinh bát tự xem sao?”
Nàng vừa nói, vừa uốn éo thân mình bước đến bên cửa sổ, phóng mắt nhìn về phía tòa kiến trúc của Thiết Huyết Các, đồng thời len lén quan sát vẻ mặt của phụ thân.
Ngô Cường Thiên bật cười. Tới mức này rồi, con bé này đúng là sẵn sàng giở mọi chiêu trò để đạt được mục đích!
“Nghĩ kỹ thì cũng không tệ đâu. Gả cho hắn có khi lại khiến con ngoan ngoãn, trở thành hiền thê lương mẫu cũng nên. Ta sẽ bàn lại với mẫu thân con cho thật nghiêm túc.”
“Cha!”
Lần này đến lượt Ngô Liễu Lan rú lên, mặt mày như sắp khóc đến nơi.
“Dù thế nào cũng không được. Con về phòng đọc sách đi.”
Ông ra chiêu kết liễu.
“Aaaa! Con sẽ thật sự đi hỏi ngày sinh đó nha!”
Biết mình chẳng lay chuyển được phụ thân nữa, Ngô Liễu Lan giả giọng khóc nức nở, giậm chân bỏ đi khỏi thư phòng thành chủ.
- Việt hoá bởi TheNeverRated -
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook