Chào mừng 50 năm giải phóng miền Nam - Thống nhất đất nước

Phong Hồn - quán đỉnh vô song
Hồi 5 - Dày dạn gió sương (1)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Dày dạn gió sương (1)

Trong thư phòng nơi xử lý công vụ của các chủ của Thiết Huyết Các thuộc thành Quần Hùng, có hai mươi nhân ảnh đang ngồi đối diện nhau quanh một chiếc bàn vuông lớn.

Họ là các đội chủ và đội phó của mười đội tác chiến thuộc Thiết Huyết Các.

Mỗi tháng một lần, dưới sự chủ trì của phó các chủ, họ tụ họp để mở cuộc họp cán bộ. Tại cuộc họp, trước tiên sẽ thông báo các mệnh lệnh và chỉ thị từ cấp trên, rồi thảo luận xem từng đội sẽ đảm trách vai trò gì trong việc thi hành những chỉ thị đó.

Tiếp theo, họ sẽ bàn bạc các vấn đề nội bộ của Thiết Huyết Các hoặc những việc cần thương lượng lẫn nhau. Sau khi đạt được kết luận, sẽ xin ý kiến phê chuẩn của các chủ để thi hành ngay hoặc thông báo cho các đội viên. Trong quá trình đó, đôi khi cũng xảy ra xung đột ý kiến, có khi lời qua tiếng lại gay gắt, nhưng phần lớn đều được giải quyết ổn thoả. Cuối cùng là tiệc rượu, kết thúc cuộc họp cán bộ.

Ngoài ra, các đơn vị hoạt động trong bóng tối như Bí Các, vốn nhận mật lệnh từ thành chủ, cũng như Hắc Long Các, Thiên Phong Các, Xích Vân Các, vân vân... đều không tham gia.

Tuy nhiên, cuộc họp cán bộ Thiết Huyết Các lần này lại có không khí nặng nề hơn bao giờ hết. Nguyên nhân đương nhiên là do đội chủ mới nhậm chức của Hắc Báo Đội - Ngân Kiếm Hào.

Khi thay đội chủ mới, luôn có nghi thức ra mắt trong cuộc họp cán bộ, sau đó là tiệc rượu lớn hơn mọi khi. Vì đã có ngân sách chi cho khoản này, mọi người đều thoải mái hưởng thụ.

Nhưng lần này thì khác.

Người vừa được bổ nhiệm làm đội chủ là một thanh niên còn non trẻ, Ngân Kiếm Hào. Hơn nữa, một tổ trưởng thuộc Thanh Hồ Đội, người cùng thuộc Thiết Huyết Các, vừa bị hắn đá văng và vẫn còn nằm liệt giường. Trong tình cảnh như vậy, chẳng ai có thể chúc mừng hay nâng ly trong buổi tiệc được.

Không khí trở nên nặng nề, mọi người chỉ chăm chăm nhìn sắc mặt của các chủ phó Chân Quán Thích.

Nếu Chân Quán Thích chịu xí xoá chuyện này và chủ động dẫn dắt bầu không khí, mọi người dù miễn cưỡng cũng sẽ theo. Thế nhưng suốt cuộc họp, Chân Quán Thích vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng cứng đờ, và khi kết thúc cũng không phát tiền tiệc rượu mà bỏ đi ngay. Hành động đó cũng như lần đầu tiên dẫn Ngân Kiếm Hào đến chỗ ở của Hắc Báo Đội: biểu lộ rõ ràng sự bất mãn đối với tân đội chủ này.

Khi phó các chủ đã tỏ thái độ như vậy rồi bỏ đi, sự bất mãn của các đội chủ còn lại tất nhiên sẽ đổ hết lên đầu Ngân Kiếm Hào. Hành động đó chứa đầy tính toán rằng, dù là Ngân Kiếm Hào đi nữa, cũng khó mà chịu nổi đòn tấn công hội đồng từ toàn bộ đội chủ và đội phó.

“Cái quái gì thế này?”

Một lúc sau bầu không khí nặng nề, có người bất ngờ lên tiếng.

Đó là Long Đại Triết, đội phó của Phi Phong Đội.

Y là người nóng tính và hiếu chiến nhất trong các đội phó của Thiết Huyết Các, hễ thấy bất công là không nhịn nổi.

“Vậy là không có tiệc rượu lần này à?”

Long Đại Triết nhìn quanh các đội chủ và đội phó.

Tất cả đều giữ vẻ mặt cau có, im lặng không nói gì.

“Cá khô bốc mùi thì cả chợ mất mặt... Chỉ vì một con cá trạch chui nhầm vào mà cả Thiết Huyết Các bị vấy bẩn.”

Long Đại Triết nhăn mặt gằn giọng. Ai cũng hiểu “cá trạch” mà y nói là chỉ Ngân Kiếm Hàp.

Thế nhưng, ngoài Long Đại Triết ra, không ai mở miệng. Ai cũng nhíu mày giữ im lặng.Việc một thanh niên non trẻ như Ngân Kiếm Hào đột nhiên trở thành đội chủ, quả thật khiến người ta khó chịu. Nhưng gần đây, những điều họ nghe được về hành vi của Cao Tuyền Đồ – tổ trưởng kia – còn khiến họ chán ghét hơn. Vì vậy, họ chọn cách im lặng chờ xem.

“Nếu là cá trạch thì bắt đem nấu cháo còn được. Đằng này lại cứ vin vào thế lực của thành chủ mà suốt ngày chạy lên mật báo thì ai dám dây vào. Thật là ti tiện, chẳng muốn dây dưa gì nữa...”

Lần này đến lượt Khương Hổ Minh, đội phó của Thanh Hổ Đội lên tiếng.

Tuy y cũng đã nghe về tiếng xấu của Cao Tuyền Đồ, nhưng hắn là người dưới quyền, y không thể nhịn nữa mà phải đứng ra bảo vệ.

“Ngươi nói hơi quá rồi đó!”

Truy Giai Hoa không nhịn được nữa, bật dậy quát lớn.

“Người định đưa vụ việc ra chấp pháp là tôi. Và cái hành vi bẩn thỉu của tổ trưởng Cao Tuyền Đồ, các vị cũng đã rõ rồi. Vậy mà còn bênh vực loại người đó thì chẳng phải các vị cũng có cái nhìn khinh miệt nữ đội viên giống hắn sao?”

Truy Giai Hoa phản kích mạnh mẽ, khiến cả gian phòng chùng xuống trong giây lát.

Sự im lặng đó không phải vì sợ cái khí thế sắc bén của nàng, mà vì cho đến nay chưa từng có đội phó nữ nào trong các đội tác chiến. Giữa một buổi họp cán bộ mà có giọng nữ trong trẻo vang lên, khiến ai nấy vừa ngạc nhiên vừa không biết xử trí thế nào.

“Có ai nói gì đâu? Chắc là có tật giật mình rồi.”

Khương Hổ Minh bật cười khẩy, giọng đầy giễu cợt.

Y ngụ ý rằng, dù có mỉa mai là "cá trạch", cũng không chỉ đích danh Ngân Kiếm Hào.

“Cứ xì xào sau lưng, đến khi giáp mặt thì lại rụt đuôi như thằn lằn. Đúng là hèn hạ hết chỗ nói.”

Truy Giai Hoa lạnh lùng xỉa lại.

“Thằn lằn à?”

Khương Hổ Minh trừng mắt nhìn nàng.

“Có bất mãn thì nói thẳng ra đi. Đừng có kiểu ‘nói vậy thôi chứ không có ý gì’ rồi rút lui mất dạng.”

Truy Giai Hoa nhìn thẳng vào mắt Khương Hổ Minh, không hề lùi bước.

“Hà!”

Khương Hổ Minh hừ lạnh. Y đã ngoài hai mươi, lớn hơn Truy Giai Hoa ít nhất sáu bảy tuổi. Bị nàng phản kích trực diện như vậy, khiến y cứng họng, không thốt được lời nào.

“Xưa nay người ta nói: ‘gà mái mà gáy thì nhà loạn’.”

“Nhưng nếu trong nhà toàn gà trống vô dụng, thì gà mái cũng phải gáy thôi!”

Truy Giai Hoa không hề chịu lép vế.

“Ý ngươi là... gà trống Hắc Báo Đội vô dụng à?”

Khương Hổ Minh nhếch mép hỏi.

“Người vô dụng là tổ trưởng Thanh Hồ Đội của ngươi thì có!”

Truy Giai Hoa đáp trả.

“Cái gì!”

Khương Hổ Minh đập bàn đứng phắt dậy.

“Ta nói sai chắc?”

Truy Giai Hoa cũng bật dậy theo.

“Con đàn bà chết tiệt này!”

“Cẩn thận lời nói! Đây là chỗ họp chính thức!”

Không khí căng như dây đàn—

Bỗng nhiên, một tiếng đập bàn vang lên.

Ngân Kiếm Hào đã đứng dậy.

Trông như chỉ khẽ gõ một cái, nhưng mặt bàn gỗ tử đàn dày nặng đã in rõ dấu tay hắn.

Đó là nội công tuyệt không thể coi thường.

Tất cả đều nhìn Ngân Kiếm Hào bằng ánh mắt căng thẳng.

“Nóng thật!”

Ngân Kiếm Hào khẽ lẩm bẩm, rồi cởi bỏ một lớp áo ngoài.

Sau đó, như chẳng có chuyện gì xảy ra, hắn lại ngồi xuống chỗ cũ.

Những người đang căng thẳng tưởng hắn sẽ lao ra gây chuyện, giờ chỉ biết ngơ ngác nhìn hắn.

“Xem ra gà mái chỉ nên đẻ trứng là đúng rồi.”

Thấy Ngân Kiếm Hào vẫn giữ im lặng, các đội chủ khác cũng không phản ứng, Khương Hổ Minh lại xát muối thêm.

“Gà trống vô dụng thì sao!”

Truy Giai Hoa lại thét lên.

Với tính khí chẳng kém gì gà chọi, nàng cực kỳ ghét những lời như “gà mái”, “đàn bà”, và mỗi khi nghe thế là lại như hoá thành báo cái.

“Cái gì!”

Khương Hổ Minh thở phì, tay đặt lên chuôi kiếm.

“Rút đi! Không rút thì là đồ hèn!”

Truy Giai Hoa cũng đặt tay lên kiếm, hét lớn.

“Còn không dừng lại!”

Đúng lúc hai người sắp rút kiếm, một tiếng quát trầm vang lên làm rung cả căn phòng.

Đó là Trương Hàn Kinh, đội chủ của Kim Long Đội, người từ nãy đến giờ vẫn im lặng.

Ông là một đại hán tráng kiện đã bốn mươi tuổi, là người lớn tuổi nhất trong các đội chủ, nên được xem như thủ lĩnh không chính thức trong các đội tác chiến. Trong cách phân chia của thành Quần Hùng, không có thứ bậc giữa các đội tác chiến, nên tên đội không dùng số thứ tự mà đặt theo loài vật hoặc đồ vật.

Vì thế, giữa các đội chủ cũng không phân cấp, chỉ giữ lễ với người lớn tuổi hơn.

Trương Hàn Kinh chính là người được tôn trọng nhờ sự chênh lệch tuổi tác đó.

“Các ngươi tưởng đây là nhà mình sao mà làm loạn hả?”

Trương Hàn Kinh trừng mắt quát, lần lượt nhìn Truy Giai Hoa và Khương Hổ Minh.

“Con đàn bà này…”

“Cái thằng khốn này!”

“Im hết đi!”

Hai người định cãi tiếp thì lại bị ông quát.

“Đây là nơi họp đội chủ! Vậy mà đám chưa phải đội chủ các ngươi dám hét hò làm loạn là sao? Nhất là ngươi đó!”

Trương Hàn Kinh chỉ thẳng tay vào Truy Giai Hoa.

“Tôi sao?”

Truy Giai Hoa trừng mắt nhìn ông.

“Im đi mà nghe cho rõ! Mới nhậm chức thì phải cư xử cho đúng. Những người ngồi đây đều là đội chủ, đội phó từng dẫn quân suốt năm năm, trải qua trăm trận, dày dạn gió sương. Dù không có thứ bậc giữa các đội chủ đội phó, nhưng vẫn có sự đồng cảm và tôn trọng lẫn nhau. Không phải kiểu người chỉ vì được thành chủ để mắt mà thăng chức chớp nhoáng như các ngươi đâu.”

Trương Hàn Kinh vừa nói với Truy Giai Hoa, ánh mắt lại lạnh lùng liếc sang Ngân Kiếm Hào.

Cả phòng lại lặng đi một lúc.

Truy Giai Hoa cũng không phản kháng nổi, chỉ biết cắn môi im lặng. Trương Hàn Kinh hơn nàng gần hai mươi tuổi, lại là người có uy tín. Huống chi chuyện nàng và Ngân Kiếm Hào là người mới, cũng không thể chối cãi.

Ban đầu nàng cũng định chỉ làm nghi thức ra mắt đơn giản như mọi người khác. Nhưng bị cả hội đồng nhất tề công kích, thì làm sao không phản ứng?

“Đúng là chó con mới lớn thì chỉ biết sủa bậy.”

Trương Hàn Kinh lại lạnh lùng buông thêm một câu.

Truy Giai Hoa cắn môi đến bật máu, quay sang nhìn Ngân Kiếm Hào. Với tính cách của hắn, đáng ra không đời nào chịu ngồi yên trong tình cảnh này. Nhưng từ nãy đến giờ, hắn không hề thay đổi sắc mặt, chỉ lặng lẽ nhìn xuống cuối bàn.

Dù có đập bàn một lần để thị uy, nhưng sau đó lại bình tĩnh ngồi xuống. Thật chẳng hiểu nổi.

“Chính bọn họ mới...!”

Truy Giai Hoa định phản bác thì Ngân Kiếm Hào lại đứng dậy.

“Thật là nóng!”

Hắn như lần trước, lần này cởi hẳn hai lớp áo ngoài một lượt. Bây giờ trên người hắn chỉ còn lại một sợi dây da vắt chéo từ vai phải sang eo trái, để lộ toàn bộ phần thân trên trần trụi.

Thân trên của hắn bị một sợi dây da đeo chéo từ vai phải sang hông trái, trên đó gài một thanh tiểu đao. Sợi dây đó  chính là bao đao dùng để mang theo tiểu đao, mà trên đó còn loang lổ những vết máu chưa khô.

Thế nhưng, không một ai đưa mắt nhìn vào sợi dây da đó.



- Việt hoá bởi TheNeverRated -

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương