Phong Hồn - quán đỉnh vô song
-
Hồi 5 - Dày dạn gió sương (2)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Dày dạn gió sương (2)
Tất cả ánh mắt đều dồn vào phần thân trên trần trụi của Ngân Kiếm Hào.
Làn da đồng hun đen sạm. Nhưng liệu có thể gọi đó là "da thịt" được chăng? Thân thể đó, chẳng khác gì có hàng trăm con giun béo múp đang bò lúc nhúc hút máu. Song, đó không phải giun mà là sẹo.
Thân trên của Ngân Kiếm Hào chằng chịt những vết đâm chém, đến mức không còn chỗ trống để thêm một vết sẹo nào nữa. Người đầu tiên quay đầu đi chính là Truy Giai Hoa. Trước khi kịp cảm thấy ghê tởm, nàng đã thấy cay mắt, không sao nhìn thêm được nữa.
Cùng với những vết sẹo giống giun đang bò, còn có ba vết như bị mãng xà quấn quanh. Đặc biệt là một vết dài kéo ngang hông, vẫn còn đỏ ửng, dường như mới bị thương chưa lâu. Đến mức khiến người khác phải lo lắng: liệu có phải đã bị chém đến tận phủ tạng?
“Cái mà các hạ vừa gọi là 'dày dạn gió sương' là thứ gì vậy?”
Ngân Kiếm Hào cất lời hỏi thẳng Trương Hàn Kinh.
Khẩu khí cứng cỏi mà không hề thô lỗ. Trương Hàn Kinh chỉ chớp mắt, chẳng thốt được lời nào.
“Chẳng lẽ các hạ định gọi mấy buổi huấn luyện khắc nghiệt nơi doanh địa tuyết phủ, hay mấy vụ truy bắt vài tên hắc đạo gây rối gần đây là 'dày dạn gió sương' ư?
Ngân Kiếm Hào lại hỏi. Trương Hàn Kinh vẫn im bặt.
“Các vị... từng giết đồng đội bao giờ chưa?”
Ngân Kiếm Hào đột ngột hỏi các đội chủ còn lại.
Tất cả đều tròn mắt kinh ngạc. Nếu từng làm vậy, sớm đã bị xử trảm hay ngồi mục xương trong đại lao.
“Ta từng giết ba người.”
Ngân Kiếm Hào cất giọng nghẹn ngào.
Truy Giai Hoa trợn tròn mắt nhìn hắn. Đã chính miệng thốt ra lời như vậy, nếu bị người ta tố giác thì là trọng tội.
“Một kẻ... bị chém đứt mấy khúc ruột, không chết ngay. Đau đến nỗi chẳng kêu được tiếng nào, chỉ mấp máy môi. Nhưng miệng hắn rõ ràng đang van xin: 'Giết ta đi...'”
Ngân Kiếm Hào hít sâu một hơi rồi kể tiếp:
“Một người khác... trúng tên xuyên thẳng qua gan. Nhìn máu đen xì trào ra lòng bàn tay thì biết tên đã xuyên thủng gan rồi. Gan mà bị thủng thì đau gấp chục lần ruột bị cắt vụn. Đau đến toàn thân run rẩy như lên cơn co giật. Nhưng cái đáng sợ là... hắn không chết ngay. Thậm chí, ngay cả môi cũng không mấp máy được nữa. Còn người cuối cùng thì...”
“Đủ rồi!”
Truy Giai Hoa hét lớn, cắt ngang lời kể của hắn.
“Giờ thì lại lạnh rồi.”
Ngân Kiếm Hào đặt sợi dây da lên bàn, thong thả mặc lại y phục.
“Hắn... là người ta rất muốn cứu sống. Chỉ kém ta một tuổi, lúc nào cũng gọi ta là ca ca. Nếu còn sống, chắc chắn đã trở thành một hảo hán phi thường… Nhưng hai chân hắn bị chém đứt. Nếu là lúc trở về sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì ta đã cõng hắn về bằng mọi giá. Nhưng nhiệm vụ còn dang dở, không thể đem theo hắn được. Nếu bị địch bắt sống, thì toàn bộ nhiệm vụ sẽ bị hủy hoại.”
Ngân Kiếm Hào ngừng lời một lúc, rồi nhìn sợi dây da trên bàn.
“Hắn nói, thà chết dưới tay ta, còn hơn bị giết bởi quân địch. Thậm chí... còn đưa thanh đao này cho ta, bảo ta hãy dùng chính nó để kết thúc sinh mạng hắn...”
“……”
“Sau khi trải qua những chuyện đó, thế gian trở nên nực cười đến cực điểm. Khiến con người ta chỉ muốn cắn xé tất cả, chẳng phân biệt địch ta gì nữa.”
“……”
“Để không cắn xé lẫn nhau, bọn ta tìm đủ mọi ngóc ngách kín đáo tránh gặp mặt đồng đội. Nhưng ba năm cũng chưa đủ. Vậy nên, tất cả đều đào ngũ rồi.”
Ánh mắt của Ngân Kiếm Hào lại dừng trên Trương Hàn Kinh.
“Đó mới là thứ ta gọi là 'dày dạn gió sương'. Còn các hạ thì sao?”
Trương Hàn Kinh chết sững, không thể nói được lời nào.
“Phù hiệu đội chủ không phải cứ muốn là được. Phải nếm mật nằm gai, kinh qua sương gió mới xứng mang trên vai, phải đúng không?”
Lần này, ánh mắt y lướt qua những người còn lại.
Tất cả đều cúi đầu.
“Những kẻ từng vào sinh ra tử cùng nhau, sao không cùng uống một chén? Hôm nay, để ta mời.”
Ngân Kiếm Hào rút từ người ra một thỏi bạc, đặt lên bàn. Số bạc đó, đủ để chi cho mười buổi tiệc.
“Đi thôi! Ta có uống rượu vào mới nói chuyện dễ nghe, tính tình mới dễ chịu.”
Hắn đứng dậy trước.
Truy Giai Hoa cũng lập tức đứng dậy theo.
Trừ Long Đại Triết và Khương Hổ Minh, các phó đại chủ khác đồng loạt đứng lên.
Chuyển động chỉnh tề đó, giống như một lễ nghi quân sự dành cho bậc cường giả.
Rầm!
Ngay lúc Ngân Kiếm Hào đặt tay lên tay nắm cửa phòng họp, một tiếng nổ long trời vang lên. Cánh cửa bị ai đó đá văng ra như sấm giáng. Ngân Kiếm Hào giật mình lùi lại, tay lập tức đặt lên chuôi kiếm bên hông.
“Đội chủ Hắc Báo Đội là ai?”
Một giọng nữ vang lên, thanh cao mà đanh thép hơn cả Truy Giai Hoa.
Tuy không nhìn rõ mặt vì ánh sáng từ sau lưng nàng chiếu tới, nhưng chỉ nghe giọng cũng biết là một thiếu nữ trẻ.
“Ể!”
Sau một thoáng, có người vội cúi đầu hành lễ. Những người khác cũng lập tức cúi đầu theo.
“Cái gì vậy?”
Ngân Kiếm Hào vẫn trân mắt nhìn nàng thiếu nữ, rồi quay sang nhìn Truy Giai Hoa.
Nàng cũng cúi đầu như bao người khác.
“Tại sao lại?”
Ngân Kiếm Hào nhăn mặt hỏi. Truy Giai Hoa hơi ngẩng đầu lên, trợn mắt nhìn hắn rồi lấy tay ra hiệu đập nhẹ vào sau gáy: Cúi đầu đi!
“Ngươi vừa gọi ta là ‘cái gì’ đó à?”
Thiếu nữ đứng trước cửa tròn mắt hỏi.
“Tiểu thư là ai?”
Ngân Kiếm Hào nhíu mày hỏi thẳng.
“Hơ... ha ha hô hô!”
Thiếu nữ bật cười khanh khách, ngồi bệt xuống đất ôm bụng mà cười.
“Làm sao ngươi lại không biết ta?”
Thiếu nữ đó chính là Ngô Liễu Lan – con gái thứ hai của thành chủ Quần Hùng Thành. Được mệnh danh là vô pháp giả của thành, nổi danh khắp thành vì tính khí bốc đồng.
Sau khi cười đến mệt lả, nàng quay sang nhìn Ngân Kiếm Hào và nói:
“Đi dạo cùng ta một lát đi!”
Đến lúc đó, Ngân Kiếm Hào mới biết thân phận nàng là ai. Hắn nhíu mày, ném thỏi bạc lại cho Truy Giai Hoa rồi lẳng lặng bước theo.
“Ta không nhớ đã từng gặp tiểu thư...”
Ngân Kiếm Hào đáp, cảm thấy như đầu mình rối tung.
Thật ra, hắn đã từng gặp. Khi nàng mười hai tuổi, hắn từng thấy nàng từ xa. Khi đó, nàng nhào xuống hồ cá chép vì muốn bắt cá. Đầu tóc rối bù, mặt mũi lấm lem, nước mắt ngắn dài… So với bây giờ, quả là một trời một vực.
Khó trách hắn không nhận ra.
Nhưng vấn đề là... nàng đến đây làm gì?
Nếu nói đến gặp các chủ thì còn hiểu được. Vậy mà nàng vừa vào đã hỏi ngay: “Đội chủ Hắc Báo Đội là ai?”
Chứng tỏ... nàng là đến tìm hắn!
“Lạ nhỉ? Ta chưa từng vắng mặt trong buổi duyệt binh đầu năm cơ mà.”
Ngô Liễu Lan liếc nhìn sắc mặt của Ngân Kiếm Hào.
“Ta thì chưa bao giờ tham gia cả.”
Hắn đáp hờ hững.
“Tại sao?”
Nàng hỏi.
“Chỉ là... ta không có mặt ở đây.”
Quả là nhiều năm nay, vì nhiệm vụ, hắn thường xuyên vắng mặt. Dù có ở trong thành cũng tránh xa nơi đông người, chẳng buồn ngó ngàng đến mấy lễ tiết.
“Thật à? Ta năm nào cũng tham gia suốt năm năm nay đó.”
Ngô Liễu Lan lại dò xét nét mặt hắn.
Ngân Kiếm Hào chỉ im lặng bước đi.
“Ra là thật. Chậc.”
Nàng chậc lưỡi như một nam nhân.
“Sao cô đến tìm ta?”
“Muốn gặp thử thôi.”
Nàng cười tươi rói.
“Gặp ta?”
“Phải! Tân nhiệm Hắc Báo đội chủ – Ngân Kiếm Hào, đúng không?”
“Tại sao lại là ta?”
“Gần đây... ngươi còn nổi hơn cả cha ta, nhất là với các cô gái đó. Hi hi hi!”
Nàng lại cười, nụ cười toả ra vẻ ngây thơ và rực rỡ của một thiếu nữ vừa chớm tuổi đôi mươi.
‘Phiền thật.’
Ngân Kiếm Hào cau mày.
Nghe đến đây, cuối cùng hắn cũng hiểu: Vụ đá bay tên tổ trưởng Thanh Hồ Đội – Cao Tuyền Đồ hôm trước, chắc hẳn đã lan truyền trong đám nữ đội viên, rồi truyền đến tai vị tiểu thư này. Và vì tính khí bốc đồng, nàng liền chạy đến tìm gặp hắn ngay.
‘Chuyện cỏn con vậy mà cũng phải tìm gặp cho bằng được sao?’
Nếu chuyện này tới tai thành chủ hay các trưởng lão, chắc chắn sẽ không hay. Mà những kẻ chứng kiến hôm nay, thể nào sau này cũng hỏi tới hỏi lui đủ điều.
“Sao trông mặt lại như ngậm phải bồ hòn thế? Ngươi ghét ta sao?”
Nàng phụng phịu hỏi.
“Không phải thích hay ghét. Mà là... quá bất ngờ.”
Hắn thật thà đáp.
“Nam thanh nữ tú gặp gỡ nhau thôi, có gì lạ chứ?”
Ngô Liễu Lan lại nói, giọng đầy bỡn cợt.
Câu nói đó vốn không sai. Nhưng Quần Hùng Thành rộng lớn hơn cả mấy làng gộp lại, dân số thường trú cũng hơn hai vạn. Ở một nơi thế này, cả đời chưa chắc chạm mặt một lần.
“Chúng ta đi sát hơn chút nữa được không?”
Nàng ngước nhìn toà phủ của thành chủ, rồi nhích sát lại như muốn khoác tay hắn.
Ngân Kiếm Hào vội bước lùi vài bước.
“Ngươi ghét ta đến thế à?”
Ngô Liễu Lan nhăn mặt hỏi lại.
‘Không thể chịu nổi…’
Ngân Kiếm Hào thầm nghiến răng.
Nàng chỉ đùa nghịch ném đá xuống ao, nhưng hắn lại là con ếch có thể chết vì cú ném đó. Nếu bị đồn đại là có tình ý với con gái thành chủ, hậu quả vô cùng khó lường. Ngày nào đó, hắn có thể trở thành đào binh biến mất không tung tích.
“Ta... không thích người sống trong nội thành.”
Hắn chỉ tay vào khu nội thành, nơi ở của gia đình thành chủ, trưởng lão và các cận thần.
“Khì khì! Ta cũng thế!”
Nàng cười tươi như hoa.
‘Không dễ đối phó rồi.’
Ngân Kiếm Hào thở dài thầm trong lòng.
Muốn cắt đuôi cho sớm, nhưng nàng ta như đỉa đói bám riết không buông.
“Ngươi sinh vào giờ nào?”
Nàng bất chợt hỏi.
“Giờ sinh? Ý cô là sao?”
“Ngươi không biết sao? Năm, tháng, ngày, giờ sinh đó!”
Nàng nói như thể là chuyện ai cũng phải biết.
“Làm sao ta biết được?”
Ngân Kiếm Hào gắt nhẹ.
“Không lẽ không ai nói cho ngươi biết?”
Nàng tròn mắt.
“Chỉ có người sinh ta mới biết chứ, ta sao biết được?”
Giọng hắn trở nên lạnh hơn.
“Cái đó...”
Ngô Liễu Lan định nói gì, rồi lại ngậm miệng. Xét cho cùng, hắn nói không sai.
- Việt hoá bởi TheNeverRated -
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook