Phong Hồn - quán đỉnh vô song
-
Hồi 5 - Dày dạn gió sương (3)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Dày dạn gió sương (3)
Chuyện sinh thần bát tự vốn là do người sinh ra biết được, rồi sau mới truyền lại thì bản thân mới rõ.
“Vậy mẫu thân ngươi từng nói bát tự của ngươi là gì vậy?”
Ngô Liễu Lan lại hỏi.
“Chuyện đó thì đi mà hỏi mẫu thân ta đi.”
Ngân Kiếm Hào đáp.
“Người đang ở đâu?”
“Chắc là ở đâu đó thôi.”
Câu trả lời của Ngân Kiếm Hào càng thêm lạnh lùng.
“Ý ngươi là sao?”
Liên tiếp bị đáp cụt lủn, sắc mặt Ngô Liễu Lan dần trở nên sắc lạnh. Ở nơi này, nàng chưa từng bị đối xử như vậy.
“Chẳng lẽ ta từ trong trứng mà nở ra, không có người sinh thành?”
Ngân Kiếm Hào thản nhiên nói.
Cuối cùng Ngô Liễu Lan cũng hiểu ý hắn. Nghĩa là hắn là một cô nhi, chẳng biết mẹ là ai. Sắc mặt nàng dịu lại.
“Trong tình huống thế này... chắc ta phải xin lỗi?”
Nàng liếc nhìn hắn dò xét.
“Không cần!”
Ngân Kiếm Hào đáp cụt lủn.
Nhìn vẻ mặt hắn thì đúng là không hề để tâm thật.
“Nhưng mà sao cô hỏi chuyện đó?”
Ngân Kiếm Hào liếc nhìn Ngô Liễu Lan.
Nàng lại lúng túng.
“Nói thật nhé... Phụ thân không cho ta đi xem Thương Long tỷ võ đại hội ở Lạc Dương, nên ta mới nói là sẽ lấy ngươi làm chồng.”
Một nụ cười nghịch ngợm lại nở trên mặt Ngô Liễu Lan. Đó là nụ cười ngây thơ của một thiếu nữ chưa từng biết dè dặt là gì.
“Cô bị điên à?”
Ngân Kiếm Hào nhìn nàng chằm chằm hồi lâu rồi buột miệng nói.
“Phụt... a ha ha ha!”
Ngô Liễu Lan đang cố nén cười thì bỗng phá ra cười như muốn rụng rốn.
Khi nãy còn bị đối xử như món hàng, giờ thì bị gọi là đồ điên. Đây là đãi ngộ mà nàng chưa từng gặp, cũng chẳng tưởng tượng nổi. Nghĩ đến chuyện nếu phụ mẫu biết được thì họ sẽ có vẻ mặt thế nào, nàng lại cười phá lên.
Một lúc sau, nàng lau nước mắt đứng dậy.
“Ngươi luôn nói năng như vậy sao?”
Ngô Liễu Lan vừa cười vừa nhìn hắn.
“Ta đã suy nghĩ kỹ lắm mới nói đó.”
“Phì!”
Câu trả lời của Ngân Kiếm Hào khiến nàng lại phì cười. Trên đời này ai lại dám suy nghĩ kỹ càng rồi gọi nàng là ‘đồ điên’ chứ?
“Ngươi... quyến rũ hơn ta tưởng đó. Trên đời hiếm có mỹ nam nào như ngươi nữa. Chúng ta hẹn hò thử xem sao?”
Ngô Liễu Lan nói, thể hiện rõ chất ngông của một nữ ma đầu.
Ngân Kiếm Hào không đáp, chỉ lườm nàng một cái rồi xoay người bỏ đi, bước lững thững về lối cũ. Rõ ràng là không muốn dây dưa gì nữa.
“Chờ đã nào, mỹ nam đội chủ! Ngươi bỏ mặc một thiếu nữ yếu đuối thế này là sao hả!”
Ngô Liễu Lan cười khúc khích đuổi theo.
Nàng liếc nhìn về phía chỗ ở của thành chủ. Đi với Ngân Kiếm Hào lâu như vậy, chắc chắn đã lọt vào mắt phụ thân rồi.
“Chậc!”
Ngô Liễu Lan bĩu môi.
Chỉ là, từ chỗ này không thấy được chỗ ở của thành chủ. Cũng có nghĩa là phụ thân nàng e là cũng không thấy được nơi này.
Trong lúc mải cười đùa, hai người đã đi đến cửa sau của Thiết Huyết Các, men theo chân tường mà bước. Bức tường khá cao, lại có những tòa kiến trúc cao hơn che khuất tầm nhìn tới chỗ ở của thành chủ.
Ngô Liễu Lan chợt ngước nhìn, nên khoảng cách với Ngân Kiếm Hào bị kéo giãn. Nàng vội vã bước nhanh, định kéo hắn về lại đoạn đường dễ lọt vào tầm mắt thành chủ. Dù phụ thân bận việc khác mà không thấy, nhưng ở đây không thiếu người nhiều chuyện. Chắc chắn chuyện này sẽ đến tai phụ thân trước khi trời tối.
“Ta bảo đi cùng mà!”
Ngô Liễu Lan chạy những bước nhỏ.
“Aa!”
Khi vừa bắt kịp và định nắm lấy tay Ngân Kiếm Hào thì nàng kêu thất thanh. Bởi đúng lúc tay nàng chạm vào tay hắn, Ngân Kiếm Hào như sấm sét xoay người lại nhào tới. Đó là hành động của một kẻ dâm tặc đang chồm lên cô gái ở nơi vắng vẻ.
Mà quả thực nơi này rất vắng vẻ.
“Đồ khốn!”
Ngô Liễu Lan nghiến răng hét lên.
Cho dù nơi này vắng người, và nàng có lả lơi đến đâu, thì nàng vẫn là con gái thành chủ. Hơn nữa hành động lả lơi đó chỉ là đùa giỡn, chứ đâu phải thật. Chuyện này quá vô lý.
Vút!
Ngân Kiếm Hào không những nhào tới, mà còn ôm nàng lăn một vòng.
Phập phập phập!
Ngay nơi nàng vừa đứng, năm mũi thấu cốt đinh bay đến như điện, cắm xuống đất.
Phùm phùm phùm…
Từ chỗ phi châm cắm xuống, khói độc tanh nồng bốc lên. Rõ ràng đã tẩm kịch độc.
“Lập tức quay lại nội thành!”
Ngân Kiếm Hào bế bổng Ngô Liễu Lan, ném nàng vào trong tường của Thiết Huyết Các, rồi như cơn gió lướt thẳng về phía rừng trúc.
“Gì chứ? Đó là ám khí à?”
Bị ném như bao tải vào trong, Ngô Liễu Lan mở to mắt.
Lúc Ngân Kiếm Hào đến gần, nàng có cảm giác ớn lạnh từ đỉnh đầu. Tưởng là sát khí từ hắn khi bị trêu ghẹo.
Không ngờ đó lại là thấu cốt đinh. Và mục tiêu không phải Ngân Kiếm Hào, mà chính là nàng!
Chuyện này sao có thể? Ngay trong Quần Hùng Thành mà có kẻ lén lút ám sát thiên kim của thành chủ sao?
Đôi mắt Ngô Liễu Lan bừng lên hàn quang như sấm chớp. Vẻ bướng bỉnh ngông nghênh của nàng biến mất không còn dấu vết. Thay vào đó là khí thế mạnh mẽ, uy nghi như con cháu chân long thừa hưởng huyết mạch của rồng.
“Lũ... khốn!”
Ngô Liễu Lan nghiến răng, tung người nhảy vọt lên tường. Thân pháp nhẹ nhàng như cơn gió lướt, nhanh hơn cả điện xẹt.
Vút!
Tựa như ánh chớp, bóng hình nàng xẹt thẳng về phía rừng trúc.
Cuối rừng trúc là rừng tùng. Qua đó là ra khỏi địa phận Quần Hùng Thành.
Ngô Liễu Lan không hề do dự, vượt qua tường thành. Dưới chân nàng, có mấy bóng người gục xuống, không rõ chết hay ngất. Rõ ràng là lính canh của ngoại thành.
Địch nhân hạ sát họ trong lặng lẽ, rồi ẩn vào rừng trúc, phóng ám khí về phía nàng.
‘Rốt cuộc là kẻ nào?’
Nàng hoàn toàn không đoán ra.
Kẻ nào gan lớn đến mức dám làm chuyện này?
Huyết Cung, Xích Long Bang, Hắc Thiên Các, Lục Lâm Thập Bát Trại, Trường Giang Thủy Lộ Đạo, Hoàng Hà Thủy Long Trại, Tứ Long Điện), Ma Kiếm Môn, Hắc Hải Long?
Từng cái tên bang hội hắc đạo lướt qua trong đầu nàng như sấm. Khả năng cao nhất là Huyết Cung... nhưng sao chúng lại lẻn vào được đây?
‘Khoan đã…’
Một ý nghĩ chợt lóe lên. Chuyện này không thể là từ ngoài đột nhập vào.
Việc nàng đến Thiết Huyết Các là ngẫu hứng, chẳng ai đoán trước được. Vậy mà khi nàng bước vào nơi vắng vẻ liền bị tập kích.
Chứng tỏ kẻ địch bám theo nàng từ bên trong, theo dõi kỹ mọi hành tung, đợi thời cơ ra tay. Còn mấy tên lính gục ở ngoại thành, rõ ràng là do địch nhân hạ sát khi tẩu thoát.
‘Dù sao thì cũng bắt được nhược điểm rồi.’
Khoé miệng Ngô Liễu Lan nhếch lên.
Nàng sẽ nổi giận đùng đùng đòi chém đầu tên chịu trách nhiệm tuần tra và những người liên quan. Nắm được sợi dây này, nàng có thể ép phụ thân đồng ý cho đi xem Thương Long tỷ võ đại hội.
Nụ cười trên môi Ngô Liễu Lan càng rạng rỡ.
‘Khoan đã...?’
Mắt nàng trợn tròn.
‘Chỉ là một đội chủ, sao lại nhanh vậy được?’
Nhìn Ngân Kiếm Hào đang lao đi phía trước, ánh mắt nàng trầm lại.
‘Phụ thân thật sự không phong chức sai người.’
Vút!
Thân hình Ngô Liễu Lan lại bắn vọt đi, còn nhanh hơn trước.
‘Chuyện quái gì thế này?’
Ngân Kiếm Hào chỉ biết nghẹn lời.
Hắn đuổi theo kẻ địch như điên, nhưng khi ra khỏi rừng trúc thì bóng kẻ đó đã hoá thành chấm nhỏ xa tít. Rồi biến mất hoàn toàn. Đã vậy, ngay cả Ngô Liễu Lan cũng vượt lên phía trước hắn. Thành ra hắn lại như kẻ rượt đuổi nàng vậy.
Nếu ai nhìn thấy cảnh này, không biết chừng sẽ tưởng hắn là một tên háo sắc đuổi theo nữ tử nhà lành. Một cơn tức dâng lên. Hiểu nhầm thì chịu được, nhưng bị Ngô Liễu Lan vượt mặt như vậy thì không thể chịu được.
Vút!
Ngân Kiếm Hào đề thăng nội lực, dậm mạnh xuống đất, lao vọt đi như tên bắn.
- Việt hoá bởi TheNeverRated -
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook