Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Nghe phiên bản audio của truyện:

SÁT THỦ TÁI SINH

CHAP 22.

 

“Cuốn sách này là gì đây chứ…?”

 

Raon nuốt nước bọt, nhìn vào cuốn sách đang bốc cháy. Mặc dù đã cũ nát đến mức trông như sắp vỡ vụn thành từng mảnh, nhưng nó vẫn lấp lánh thứ ánh sáng màu vàng lộng lẫy, làm cho cả khán phòng như bừng sáng lên.

 

Vù!

 

Giống như cánh hoa báo hiệu mùa hè đã kết thúc, cuốn sách bay xuống và chạm vào các đầu ngón tay của Raon. Mặc dù đang bốc cháy, nhưng nó lại không hề nóng một chút nào. Thay vào đó, nó chỉ có độ ấm bằng với nhiệt độ cơ thể của con người.

 

'Vạn hỏa tu luyện sao?'

 

Đọc xong những chữ ở trên trang bìa, cậu cố gắng mở cuốn sách ra. Ngay lúc đó, các trang sách bắt đầu tự lật và cuốn sách bắt đầu bốc cháy dữ dội hơn.

 

Rắc.

 

Khi đến trang cuối cùng, cuốn sách đã biến thành tro bụi. Chúng phân tán ra, như đống củi đã qua sử dụng.

 

"Hở?"

 

Raon cố gắng bắt lấy cuốn sách đang dần biến mất, nhưng hoàn toàn vô nghĩa. Giấy đã bị biến thành tro bụi, và ngọn lửa đã bị dập tắt chỉ còn lại làn khói mà thôi.

 

'Cái gì đây chứ…?'

 

Khi cậu vẫn còn đang đứng yên đó, chưa thể nắm bắt được tình hình, thì có một thông báo xuất hiện.

 

[Vạn hỏa tu luyện. Bạn phải đối mặt với ngọn lửa vĩnh cửu.]

 

[Bạn đã ghi nhớ hết Vạn hỏa tu luyện.]

 

Ngay khi thông báo kia biến mất, trong đầu cậu có tiếng đập thình thịch như thể có sấm sét đánh vào nó vậy.

 

‘Hơ!’

 

Cảm giác như ai đó đâm một mũi kim cực lớn vào trong não cậu. Đầu gối của cậu bị chùn xuống vì cơn đau còn lớn hơn cả cơn đau do đòn tấn công tâm lý của tên Thịnh nộ gây ra.

 

“Hờ…”

 

Rất may, cơn đau đã nhanh chóng thuyên giảm và cậu không ngã.

 

"Thiếu gia!"

 

Roenn, đang đứng ở ngay bên cạnh, liền chạy đến đỡ lấy cậu.

 

"Tôi không sao."

 

Cảm ơn ông ta xong, cậu dồn sức vào đôi chân đang lung lay của mình.

 

[Ngươi vừa làm cái gì vậy?]

 

'Ta cũng không biết. Nhưng mà…'

 

Cậu đã nhớ hết. Cậu có thể nhớ hết nội dung của cuốn sách ‘Vạn hỏa tu luyện’ đã tan thành tro bụi và biến mất.

 

"Raon Zieghart."

 

Cậu ngẩng đầu đối mặt với chủ nhân của giọng nói run rẩy ấy. Glenn đang mở to mắt nhìn cậu. Đó là một biểu hiện mà cậu chưa từng nhìn thấy ở ông ấy trước đây.

 

Raon không thể biết được ông ấy đang giận dữ hay đang bối rối.

 

"Con đã làm cái gì thế?"

 

“Con cũng không biết nữa. Nhưng con nhớ được nội dung của kỹ thuật rèn luyện vừa mới biến mất khỏi tay con.”

 

"Tên của cuốn sách là gì?"

 

“Là ‘Vạn hỏa tu luyện’.”

 

“…”

 

Nghe thấy câu trả lời của Raon, Glenn nhắm mắt lại. Sau khi đứng im như tượng mất một lúc, ông ấy lại mở mắt ra. Trông ông ấy không còn vẻ bối rối nữa.

 

"Con nói rằng con nhớ được nội dung sao?"

 

"Dạ vâng thưa ngài."

 

"Vậy thì được rồi."

 

Glenn xua tay với vẻ mặt lạnh lùng thường ngày.

 

“Con đã nhận được phần thưởng khi trả lại thẻ đồng rồi. Giờ thì con hãy rời khỏi đây ngay đi."

 

“Hừm…”

 

Raon liếc nhìn Roenn. Ông ta trông có vẻ hơi hoang mang, nhưng nhanh chóng trở lại khuôn mặt tươi cười như thường ngày.

 

"… Đã hiểu ạ."

 

Raon gật đầu và bước lùi lại rồi rời khán phòng. Glenn và Roenn bất động cho đến khi cậu hoàn toàn rời đi.

 

"Haiz."

 

Cậu không thể hiểu được chuyện gì vừa xảy ra.

 

‘Hệ thống đã cũng cấp cho tâm trí của mình khả năng ghi nhớ được‘Vạn hỏa tu luyện’ sao?”

 

[Hệ thống này giúp tăng trí nhớ và khả năng xử lý suy nghĩ, nhưng nó không thể ép cho kiến ​​thức vào não được.]

 

Giọng của Thịnh nộ nghe cũng có vẻ khó hiểu.

 

‘Hừm…’

 

Trong khi đi ngang qua hành lang trong trang viên của lãnh chúa, cậu nhẩm sơ qua ‘Vạn hỏa tu luyện’.

 

Cậu ngay lập tức nhận ra rằng.

 

‘Vạn hỏa tu luyện’ là một kỹ thuật rèn luyện sâu sắc và tỉ mỉ hơn nhiều so với kỹ thuật rèn luyện linh khí bóng đêm.

 

'Hơn thế nữa…'

 

‘Vạn hỏa tu luyện’ không chỉ chứa đựng một kỹ thuật rèn luyện linh khí, mà còn có cả kiếm thuật và thông tin về thế giới cổ đại nữa.

 

Nếu cậu học được kỹ thuật ‘Vạn hỏa tu luyện’ đã khắc sâu trong trí nhớ của mình thật đúng cách, cậu sẽ đạt đến trình độ vượt xa so với tiền kiếp.

 

'Nhưng tại sao ông ấy lại tặng cho mình thứ này chứ?'

 

‘Vạn hỏa tu luyện’ có giá trị quá lớn để đổi lấy một tấm thẻ đồng tầm thường như vậy.

 

Thậm chí đến thẻ bạc, thẻ vàng còn không đủ để đổi lấy nó nữa! Cậu không hiểu tại sao Glenn lại tặng nó cho cậu.

 

[Ngươi đã nhận được nó rồi thì tại sao lại phải lo lắng nhiều như vậy chứ?]

 

'Cũng đúng.'

 

Không đời nào một người như Glenn lại bắt cậu trả lại bất cứ thứ gì mà ông ấy đã tặng, và dù cho ông ấy có đòi lại đi chăng nữa thì cậu cũng không thể trả lại nó được nữa.

 

'Quay về thôi.'

 

Vì mới có được thêm kiến ​​thức mới nên cậu muốn quay về nhà và bắt đầu rèn luyện ngay lập tức.

 

Raon bắt đầu chạy về phía tòa nhà phụ ngay khi vừa rời khỏi trang viên của lãnh chúa. Đôi mắt tràn đầy sự phấn khích và cậu chạy hết tốc lực của mình.

 

***

 

Khán phòng chìm trong im ắng nặng nề sau khi Raon rời đi.

 

“Thưa…. Thưa lãnh chúa. Có phải kỹ thuật rèn luyện mà thiếu gia Raon đã nhận được là…?”

 

"Đúng. Nó được sử dụng bởi người đó. ”

 

Glenn gật đầu, nhìn vào khoảng trống trên ngăn đầu tiên của giá sách.

 

'Thằng bé mang được 'Vạn hỏa tu luyện' đi…'

 

Trong lịch sử của tộc Zieghart, không ai có thể lấy ra cũng như đọc được kỹ thuật rèn luyện của trưởng tộc đầu tiên cả. Kỹ thuật đó chính là ‘Vạn hỏa tu luyện’ mà Raon vừa mới nhận được.

 

Glenn đã mang giá sách đầu tiên ra để cấp cho cậu một kỹ thuật rèn luyện tương đương với thẻ bạc, thay vì thẻ đồng. Ông ấy chưa bao giờ tưởng tượng ra rằng cậu sẽ có được ‘Vạn hỏa tu luyện’.

 

Ực.

 

Roenn nuốt nước bọt, nhìn đống tro tàn là tất cả những gì còn sót lại của cuốn sách chứa kỹ thuật rèn luyện kia.

 

“Nếu chuyện này được lan truyền ra ngoài thì thiếu gia Raon và phu nhân Sylvia có thể gặp nguy hiểm đấy ạ!”

 

“Ông không cần phải lo lắng đâu. Không ai biết về 'Vạn hỏa tu luyện' cả.”

 

Glenn lắc đầu. Sự tồn tại của 'Vạn hỏa tu luyện' chỉ có những người đã trở thành trưởng tộc mới biết đến. Trừ khi có người điều tra kỹ lưỡng về lịch sử của gia tộc, còn không thì ai có thể biết về nó cả.

 

“Hmm… Vậy thì chuyện cuốn sách đã hoàn toàn biến mất thì sao ạ…?”

 

"Chuyện đó cũng không sao, vì nó đã được truyền lại cho người khác rồi."

 

Raon nói rằng cậu đã nhớ hết nội dung của cuốn sách rèn luyện. Đó đúng là hiện tượng bí ẩn, nhưng miễn là nó đã được lưu truyền thì mọi thứ sẽ ổn cả.

 

“Nhưng kỹ thuật 'Vạn hỏa tu luyện' chỉ được truyền lại cho trưởng tộc của tộc Zieghart mà thôi…”

 

“Dù sao thì nó cũng không thể được sử dụng. Nếu không truyền lại cho thằng bé thì nó cũng sẽ bị mai một mà thôi."

 

Ông ấy thật sự ngạc nhiên.

 

Không, nói chính xác hơn thì, ông ấy đã rất kinh hãi. Tuy nhiên, vì Raon là người đã khiến cho ngọn lửa vàng hiện ra trong buổi Lễ Phán xét, nên ông ấy cảm thấy Raon chính là chủ nhân đúng đắn nhất của nó.

 

"Có được kỹ thuật rèn luyện của trưởng tộc đầu tiên, thiếu gia Raon sẽ trở nên mạnh mẽ hơn bất kỳ ai khác."

 

"Không phải như vậy đâu."

 

Glenn chậm rãi lắc đầu.

 

“Tài năng và việc học võ chăm chỉ như thế nào đều là yếu tố rất quan trọng để trở nên mạnh mẽ. Tuy nhiên, khía cạnh quan trọng nhất vẫn là thằng bé là người như thế nào. Dù cho có nghiên cứu môn võ thuật mạnh mẽ đến đâu, cũng không thể vượt qua được con người vốn đã mạnh mẽ."

 

Lý do mà Glenn vẫn tiếp tục tổ chức Lễ phán xét, ngay cả khi đã vượt qua được bức tường quỷ dữ, chính là để đưa ra lời khuyên đầy đủ cho những đứa trẻ tài năng.

 

Glenn không đánh giá tương lai của bọn trẻ chỉ đơn giản qua tài năng của chúng.

 

“Xin ngài thứ lỗi. Vì quá ngạc nhiên nên tôi đã mắc sai lầm ạ."

 

Roenn cúi đầu, đặt tay lên ngực. Glenn luôn nói rằng con người quan trọng hơn cả tài năng, kể từ khi ông ấy đạt đến một cấp độ mới trong võ thuật.

 

Mặc dù những người khác trong gia tộc chỉ quan tâm đến tài năng và việc học võ mà thôi.

 

"Sự thay đổi đang đến gần rồi."

 

Glenn tựa vào lưng ngai vàng của mình.

 

‘Vạn hỏa tu luyện’, thứ chưa bao giờ cho phép bản thân nó được lưu truyền, và ngọn lửa màu vàng chỉ xuất hiện một lần trong lịch sử của gia tộc… Raon có cả hai thứ đó.

 

"Raon Zieghart."

 

Glenn không thể công khai dành tình yêu thương cho cậu, mặc dù Raon chính là cháu trai của ông ấy. Và đứa trẻ đó cũng sắp mang lại nhiều thay đổi cho gia tộc.

 

"Quan sát thằng bé hẳn là sẽ vui lắm đây."

 

Nếu như thời gian cho phép. Glenn nhắm mắt lại, nuốt những lời đó ngược vào trong.

 

Raon bước vào phòng của mình ngay khi cậu vừa quay trở về nhà. Cậu đã bảo với mọi người đừng vào phòng của mình, nhưng cậu vẫn khóa cửa lại để đề phòng.

 

[Đúng là hoang tưởng.]

 

'Ngươi cũng nên biết là. Ta có thể chết nếu như bị phân tâm trong khi rèn luyện linh khí đấy.'

 

Sau khi đã đạt đến một cấp độ nhất định thì vẫn ổn. Tuy nhiên, nếu như ai đó chạm vào cậu trước khi việc rèn luyện của cậu ổn định, thì có thể gây ra rắc rối lớn.

 

Đấy là lý do mà khi còn nhỏ, cậu đã không rèn luyện ‘Hỏa nhẫn’ cho đến khi tới giờ cậu đi ngủ trên chiếc giường riêng của mình.

 

"Ngươi cũng không nên làm ta phân tâm đâu."

 

[Hừm!]

 

“ …”

 

[Chỉ một lần thôi.]

 

Nụ cười hiện lên từ ngọn lửa xanh kia.

 

"Một lần gì chứ?"

 

[Tinh hoa Vương ta sẽ gián đoạn ngươi một lần trong lúc ngươi đang rèn luyện.]

 

"Điều đó có thể khiến cho cơ thể của ta tàn tật trước khi ngươi có được nó đấy."

 

[Không thành vấn đề.]

 

Có thể nghe thấy giọng cười khinh bỉ, tựa như tiếng gầm của dã thú từ tên Thịnh nộ kia.

 

[Ngươi sẽ không thể vượt qua nó, nhưng Tinh hoa Vương ta có thể hồi sinh một cơ thể ngay cả khi tứ chi của nó đã bị đứt lìa và trung tâm năng lượng đã bị tàn phá.]

 

Giọng nói ác độc của tên Thịnh nộ khiến cho cậu ớn lạnh cả sống lưng.

 

[Khoảnh khắc ngươi trở nên tàn tật và từ bỏ hết mọi thứ sẽ là cơ hội của Tinh hoa Vương ta.]

 

'Đúng như dự đoán, ngươi là...'

 

Raon một lần nữa nhận ra điều đó.

 

Thịnh nộ không phải là đồng minh. Hắn ta là một con quỷ đến từ Quỷ Quốc và là hiện thân của cơn thịnh nộ, hắn ta sẵn sàng ăn sạch tâm trí và cơ thể của cậu bất cứ khi nào hắn ta có cơ hội.

 

"Vậy, ngươi chỉ làm như thế một lần thôi chứ gì?"

 

[Ngươi đã biết rằng Tinh hoa Vương ta sẽ không nói dối mà. Ta sẽ chỉ gián đoạn ngươi một lần trước khi ngươi học xong kỹ thuật rèn luyện đó.]

 

"Vậy thì ta không có lựa chọn nào khác rồi."

 

Raon xoa cổ tay. Thịnh nộ sẽ không chịu nghe ngay cả khi cậu nói với hắn ta là không nên làm như vậy, vậy nên không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải chấp nhận nó.

 

[Hãy run sợ mỗi ngày đi. Vì ngươi sẽ không biết khi nào Tinh hoa Vương ta sẽ bắt đầu tấn công đâu.]

 

Giọng của Thịnh nộ vô cùng phấn khích. Nghe có vẻ hắn ta đang vui mừng khôn xiết có thể gián đoạn cậu dù chỉ một lần.

 

'Với tư cách là một vị vua thì đó là một điều quá nhỏ nhoi để cảm thấy hạnh phúc đấy.'

 

Thật là buồn cười khi hắn ta lại cực kỳ vui chỉ vì một chuyện tầm thường đến như thế, cứ như là một đứa trẻ tự xưng mình là Tinh hoa Vương và tự hào mình là Quỷ Vương, Nộ Vương vậy.

 

'Tuy nhiên…'

 

Sự gián đoạn của Thịnh nộ sẽ rất nguy hiểm, mặc dù nó chỉ xảy ra có một lần thôi.

 

‘Vạn hỏa tu luyện’ là một kỹ thuật rèn luyện hấp thụ năng lượng của tự nhiên và tích tụ linh khí trong trường năng lượng. Nếu như cậu bị gián đoạn vào một thời điểm quan trọng, mạch năng lượng hoặc trường năng lượng của cậu có thể bị đứt đoạn.

 

Nó sẽ khiến cho cậu tàn phế.

 

Và đối với Raon thì nó lại càng đặc biệt nguy hiểm hơn, với tất cả số băng mà cậu đang sở hữu trong mạch mana của mình.

 

'Nhưng mình không thể nào chùn bước được.'

 

Xét theo tính cách của tên Thịnh nộ thì, hắn ta sẽ tấn công mạnh hơn nếu nhận thấy bất kỳ một điểm yếu nào. Dù kết quả có như thế nào, cậu vẫn phải thật mạnh mẽ.

 

"Được thôi. Vậy thì hãy thử đi.”

 

Giấu đi những suy nghĩ của mình, Raon nở một nụ cười thoải mái.

 

[Để xem ngươi còn có thể duy trì vẻ mặt kiêu ngạo đó trong bao lâu nữa.]

 

"Ngươi sẽ phải xem suốt cả phần đời còn lại của mình đấy."

 

[…Ta thật muốn phá vỡ tâm trí của ngươi ngay bây giờ.]

 

"Thử đi. Nghe giống như ngươi đang cho ta thêm chỉ số miễn phí vậy đó.”

 

[Con côn trùng chết tiệt. Thằng nhãi ranh miệng còn hôi sữa… Cái đồ trả treo.]

 

"Con côn trùng này luôn chờ ngươi đó, nên cứ tấn công ta bất kỳ lúc nào cũng được."

 

[Kuh!]

 

Raon ngồi trên giường, tùy tiện xua tay một cái. Tên Thịnh nộ hét lên, bùng nổ cơn tức giận, nhưng cậu hoàn toàn phớt lờ hắn ta đi.

 

'Nếu như còn có não thì hắn sẽ không quấy rầy ngay lập tức đâu.'

 

Hít thở thật chậm rãi, Raon nhắm mắt lại. Hít nguồn mana trong tự nhiên vào, cơ thể cậu tràn đầy không khí trong lành. Sau đó cậu thở luồng không khí u ám từ trong mạch mana của mình ra.

 

‘Cũng có những điểm tương đồng.’

 

Bản chất của "Vạn hỏa tu luyện" và "Hỏa nhẫn" cũng có những điểm tương đồng, chẳng hạn như tên gọi của chúng.

 

Suy nghĩ tích cực hơn, Raon ổn định lại nguồn mana vừa hít vào bên trong mạch mana của mình.

 

Dòng chảy của ‘Vạn hỏa tu luyện’ bắt đầu từ cổ tay phải của cậu. Đó là một năng lượng vừa mãnh liệt như lửa vừa kiêu kỳ như nước.

 

Vù!

 

Lượng mana được đốt nóng chạy dọc khắp cơ thể của cậu. Số băng còn lại trong mạch mana của cậu đã bị cuốn đi bởi dòng chảy hùng vĩ đó.

 

'Mình cũng không thể bỏ lỡ nó được.'

 

Sẽ thật lãng phí nếu bỏ phí số băng tinh khiết ấy, vậy nên cậu đã mang nó đến trung tâm năng lượng của mình cùng với nguồn năng lượng từ ‘Vạn hỏa tu luyện’.

 

Vù.

 

Khi đến trung tâm năng lượng, nguồn năng lượng từ ‘Vạn hỏa tu luyện’ bị phân tán ra.

 

'Mình nghĩ đó là điều bình thường thôi.'

 

Đạt được ‘Vạn hỏa tu luyện’ chỉ trong một lần thử mới là điều không bình thường.

 

Một khi việc sử dụng dòng chảy của ‘Vạn hỏa tu luyện’ trở nên quen thuộc với cậu giống như việc hít thở, thì dòng chảy sẽ tự nhiên tích tụ lại trong trung tâm năng lượng của cậu.

 

'Hơn thế nữa…'

 

Bên cạnh nguồn năng lượng của 'Vạn hỏa tu luyện’, cậu còn đang hấp thụ số băng từ mạch mana của mình nữa. Điều đó có nghĩa là khả năng 'Kháng nước' của cậu cũng sẽ phát triển nhanh chóng hơn.

 

“Haa…”

 

Thở ra luồng không khí nóng sau khi kết thúc một vòng xoay, Raon mở mắt ra.

 

[Thuộc tính lửa hả?]

 

"Chỉ có một thuộc tính thì đúng là một nhược điểm, nhưng nó vẫn là một kỹ thuật rèn luyện tuyệt vời."

 

[Đôi khi ngươi nói những điều thật ngu ngốc quá.]

 

"Cái gì chứ?"

 

[Chuyện này thường xảy ra với những kẻ không chịu tìm hiểu thuộc tính đàng hoàng đấy. Chỉ một thuộc tính duy nhất nhưng được làm chủ đúng cách sẽ không yếu hơn một người dùng thông thạo hết tất cả các thuộc tính đâu. Nhớ khi ta còn ở Đất Quỷ, câu chuyện về Tinh hoa Vương ta đã đóng băng cả một tòa lâu đài bằng luồng không khí băng giá đã được lan truyền ra trong suốt lịch sử…]

 

"Hừm."

 

Lơ đi tên Thịnh nộ đang bắt đầu khoe khoang về quá khứ của hắn ta, cậu tập trung vào những gì mình đã nói trước đó.

 

'Một thuộc tính duy nhất nhưng được làm chủ đúng cách.'

 

Hắn ta đã nói đúng.

 

Nếu chỉ học qua loa một thuộc tính thì chỉ được coi là tương đối thôi, nhưng khi đã đạt đến một cấp độ nhất định thì sẽ được coi là tuyệt đối.

 

Cậu có thể biết được điều đó chỉ sau một lần rèn luyện.

 

‘Vạn hỏa tu luyện’ thật đặc biệt. Nó không thua một chút nào so với 'Hỏa nhẫn' huyền thoại.

 

'Mình phải học nó thật đàng hoàng mới được.'

 

Sau khi quyết định rằng mình sẽ hiến dâng tất cả mọi thứ để học được ‘Vạn hỏa tu luyện’ trong một thời gian ngắn, cậu đứng phắt dậy.

 

"Trước đó thì."

 

[Ngươi đang định chăm sóc tên đó ngay bây giờ à?]

 

"Đúng. Không phải ngẫu nhiên mà tên đó ghé thăm chúng ta mỗi ngày đâu."

 

Đôi mắt đỏ của Raon sáng rực lên như đôi mắt của một vị tử thần.

 

Đã đến lúc để chăm sóc kẻ đột nhập rồi.

 

***

 

Judiel là người giúp việc mới, đã bắt đầu làm việc trong tòa nhà phụ từ một tháng trước.

 

Nhờ để lại được ấn tượng tốt, tính tình vui vẻ và làm việc rất có hiệu quả, cô ta đã nhanh chóng được mọi người tòa nhà phụ tin tưởng.

 

Tuy nhiên, sau khi hoàn thành xong công việc hàng ngày, cô ta nói với mọi người rằng mình sẽ đi nghỉ ngơi. Nhưng thay vì đi nghỉ ngơi thì cô ta trèo lên cái cây trong vườn để thám thính tình hình trong phòng của Raon.

 

"Cậu ta lại đang tự nói chuyện một mình rồi."

 

Judiel nheo mắt, nhìn Raon đang lẩm bẩm một mình. Tuy là không thường xuyên, nhưng đôi khi cậu tự nói chuyện một mình và nhìn chằm chằm vào trong không trung.

 

Cô ta đã nghe nói rằng cậu luôn luôn bị ốm, vậy nên cô ta nghĩ rằng đó chính là lý do.

 

Khi Raon ngừng nói chuyện với không khí rồi nhắm mắt và ngồi xuống, dòng chảy mana xung quanh cậu đột nhiên thay đổi.

 

Cậu đã ngồi thiền như vậy nhiều lần trước đây rồi, nhưng đó là lần đầu tiên thấy mana bắt đầu xoay quanh cậu.

 

'Đúng như dự đoán, cậu ấy đã học được một kỹ thuật rèn luyện linh khí từ trang viên của lãnh chúa.'

 

Có vẻ như Raon đã sử dụng tấm thẻ đồng của mình để học một kỹ thuật rèn luyện linh khí. Dòng chảy của mana cực kỳ dữ dội, cũng có nghĩa đó là kỹ thuật tu luyện tương đối mạnh mẽ.

 

'Phải báo cáo lại chuyện này mới được.'

 

Judiel trèo xuống cây sau khi thấy Raon mở mắt và tắt đèn trong phòng đi.

 

Cô ta đi đến cái hồ nhỏ ở phía cuối khu vườn, lấy giấy và bút chì giấu dưới đất ra. Cô ta viết ra tất cả những gì Raon đã làm và mọi thứ cô ta đã cố gắng tìm hiểu được kể từ khi bước vào tòa nhà phụ này.

 

Thật là kỳ lạ, những chữ trên tờ giấy biến mất ngay khi cô ta viết xong chúng, trông như thể chưa từng có gì được viết trên đó cả.

 

"Đây đúng là loại công việc áp lực."

 

Judiel thở dài. Để có thể tồn tại, cô ta đã phải báo cáo mọi thông tin mà nó có thể dùng để chống lại đứa trẻ đó, và điều đó khiến cô ta cảm thấy trống rỗng.

 

"Nhưng mình phải làm."

 

Cảm giác cay đắng chỉ kéo dài được trong chốc lát. Vì cô ta vẫn có thứ cần phải bảo vệ, nên cô ta không có lựa chọn nào khác trong việc này. Nó đã lấp đầy trái tim đang trống rỗng của cô.

 

Bịch.

 

Judiel gấp tờ giấy lại bằng kích thước của một tấm ảnh thu nhỏ và đặt nó nổi lên trên mặt hồ. Tờ giấy sẽ đến tay Karoon Zieghart vào sáng ngày hôm sau.

 

"Giờ thì mình quay trở lại thôi... ah!"

 

Cô ta đột ngột sững người lại khi vừa mới đứng dậy. Cảm giác lành lạnh của thép chạm vào gáy khiến tim cô ta đập thình thịch.

 

"Nếu ngươi dám mở miệng thì ngươi sẽ chết."

 

Khi cô ta vẫn còn đang hoảng sợ nhìn ngó xung quanh, một giọng nói lạnh lùng lại vang lên sau lưng cô ta.

 

"Ngươi cũng sẽ chết nếu ngươi dám động đậy."

 

Tóc cô ta dựng đứng hết cả lên khi giọng nói đó phát ra, nó như chứa đựng cái chết trong đó vậy.

 

"Hạ tầm mắt xuống và nhìn dưới phía hồ."

 

Theo chỉ dẫn của giọng nói, cô ta hạ mắt xuống và nhìn vào hồ nước.

 

"Ah…"

 

Đôi mắt đỏ của Raon Zieghart lơ lửng trên mặt hồ tối đang phản chiếu bầu trời đêm.

 

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương