Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Nghe phiên bản audio của truyện:

SÁT THỦ TÁI SINH

CHAP 27

 

"Hơ!"

 

Burren Zieghart thở ra nặng nhọc sau khi thực hiện các hình dạng khác nhau của ‘Cú đấm Phích lịch’, hết lần này đến lần khác.

 

'Đúng thật không dễ dàng mà.'

 

Bước thứ hai, 'Cú đấm Trỗi dậy Cấp tiến', là thứ mà cậu ta đã bắt đầu học lúc còn ở tòa nhà chính. Vậy nên cậu ta đã có thể vượt qua được nó mà không gặp phải nhiều khó khăn. Tuy nhiên, bước thứ ba, 'Cú đấm Phích lịch’, không hề dễ học một chút nào.

 

‘Cú đấm Phích lịch’ là một kỹ thuật nắm đấm cơ bản chứa đựng các nguyên tắc nâng cao nên rất khó để nắm bắt.

 

'Nhưng mình sẽ có thể hoàn thành được nó vào tuần tới.'

 

Những gì mà cậu ta đã được tập luyện ở tòa nhà chính đã củng cố nền tảng cho cậu ta, nhờ đó mà tư thế của cậu ta bắt đầu trở nên tốt hơn. Vì đã được hai tuần kể từ khi bắt đầu học ‘Cú đấm Phích lịch’, nên có vẻ như cậu ta sẽ có thể vượt qua bài kiểm tra trong khoảng một tuần nữa.

 

'Làm lại lần nữa nào.'

 

Burren nghiến chặt răng và bắt đầu tập luyện 'Cú đấm Phích lịch' lại một lần nữa.

 

Cậu ta đứng thẳng tư thế trong suốt quá trình tập luyện, cho đến khi cảm thấy kiệt sức mới thôi. Quần áo tập luyện đã hoàn toàn ướt đẫm, dính chặt vào người cậu ta.

 

 

Vù!


 

Trong lúc đang điều hòa lại hơi thở, cậu ta có thể nghe thấy tiếng gió dữ dội từ phía bên phải của mình. Khi cậu ta quay người lại liền nhìn thấy một cô gái xinh đẹp với mái tóc đen dài đang vung kiếm quyết liệt.

 

'Martha Zieghart.'

 

Martha đã hoàn thành khóa huấn luyện kỹ thuật nắm đấm từ lâu và bắt đầu luyện tập kiếm thuật trước hơn bất kỳ ai khác.

 

Với tư thế hoàn hảo và phong độ ổn định, kiếm thuật của cô ấy khiến cậu ta bất giác cảm thấy ngưỡng mộ. Cậu ta thật sự phải công nhận kỹ năng ấy, mặc dù tính cách của cô ấy rất tệ.

 

'Nhưng mà…'

 

Có một điều gì đó khá kỳ lạ.

 

Martha tiến bộ nhanh hơn bất kỳ ai trong sân tập này, và kỹ năng của cô ấy cũng là nổi bật nhất, đến mức đã khiến cho tất cả những huấn luyện viên phải ngạc nhiên.

 

Tuy nhiên, biểu cảm của cô ấy không hề có chút gì là thoải mái cả.

 

Như thể có con thú đói đang đuổi theo, cô ấy liên tục vung kiếm với vẻ mặt đầy bực bội và căng thẳng.

 

'Mình nghĩ là cũng dễ hiểu thôi.'

 

Burren nhíu mày và quay đầu sang phía khác, nơi chàng trai trẻ kia đang luyện tập.

 

Chính là Raon Zieghart.

 

Cậu là con quái vật đã nắm bắt được các hình dạng của ‘Cú đấm Thất dạng’ và học xong ‘Cú đấm Trỗi dậy Cấp tiến’ chỉ trong vòng mười ngày. Có cậu đuổi theo như vậy, cô ấy không thể thoải mái được cũng là điều dễ hiểu thôi.

 

Nghe có vẻ khó tin, nhưng thật ra cậu đang học ‘Cú đấm Phích lịch’, kỹ thuật tương tự kỹ thuật mà Burren đang luyện tập.

 

Vù!

 

Raon tung nắm đấm của cậu ra, tạo nên âm thanh không khí bị bẻ cong, và tiếng dậm chân của cậu làm rung chuyển toàn bộ sàn nhà của sân tập.

 

Các chuyển động tay và chân của cậu đã thể hiện rõ các nguyên tắc tinh tế của ‘Cú đấm Phích lịch’.

 

'Đúng là tên quái vật mà.'

 

Từ nhỏ đến lớn mọi người đã gọi Burren vừa là thiên tài vừa là quái vật. Cậu ta không thể tưởng tượng ra rằng mình sẽ nói điều tương tự như vậy về người khác.

 

'Mình không hiểu làm thế nào cậu ta có thể làm được điều đó chứ.'

 

Burren đã được dạy 'Cú đấm Trỗi dậy Cấp tiến' một tháng trước khi trở thành một học viên. Nhưng dù vậy thì sau đó cậu ta vẫn cần phải luyện tập thêm ba ngày nữa trước khi bắt đầu học ‘Cú đấm Phích lịch’.

 

'Và mọi người nói rằng mình đang tiến bộ khá nhanh chóng.'

 

Cậu ta được gọi là tuyệt vời vì đã học được nó trong vòng một tháng, nhưng Raon đã làm được điều tương tự chỉ trong vòng mười ngày. Hơn nữa, cậu không chỉ nắm được các hình dạng, mà kỹ thuật nắm đấm của cậu còn chứa đựng các nguyên tắc một cách vô cùng chính xác.

 

'Với tốc độ này thì…'

 

Cậu ta nghĩ Raon sẽ bắt kịp khi cậu ta chuyển sang khóa huấn luyện kiếm thuật.

 

“Haa…”

 

Burren khẽ thở dài. Thật ra, tài năng của Raon không phải là điều duy nhất khiến cho cậu ta ngạc nhiên khi quan sát cậu.

 

'Nỗ lực và ý chí.'

 

Không lúc nào mà Raon không cố gắng hết sức mình trong quá trình huấn luyện cả. Cậu không ngừng thở ra hơi thở lạnh lẽo từ đôi môi và toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

 

Ngay cả theo quan điểm của bên thứ ba cũng thấy được cơ thể của cậu vẫn chưa ở trong tình trạng thích hợp để được huấn luyện. Tuy nhiên, cậu lại không bao giờ bỏ qua bất kỳ buổi tập luyện nào.

 

Mọi người đều có thể dễ dàng nói rằng mình đã làm hết sức mình hay mình đã cố gắng đến cùng. Tuy nhiên, hiếm khi họ thật sự làm được như lời mình nói.

 

'Nhưng tên nhóc này thì có.'

 

Raon luôn nỗ lực hết mình, đốt cháy hết tất cả những gì mình đang có.

 

Rimmer đã từng đề cập rằng cách nhanh nhất để huấn luyện là vượt qua giới hạn của chính mình. Raon đã thực hiện được phương pháp đó hiệu quả hơn bất kỳ ai khác.

 

'Cậu ta luôn làm mình ngạc nhiên mỗi lần nhìn thấy.'

 

Mặc dù coi cậu là kẻ thù nhưng cậu ta vẫn không thể ngừng ngưỡng mộ cậu được. Cậu hoàn toàn phù hợp để trở thành một Zieghart hơn bất kỳ ai khác trên sân tập này.

 

“Burren, sao con lại dừng tay rồi. Nếu con muốn nghỉ ngơi thì hãy đi đến sảnh nghỉ đi!”

 

“Dạ không phải vậy đâu. Con sẽ tiếp tục ạ.”

 

Burren cúi đầu khi nghe thấy tiếng la của huấn luyện viên. Cậu ta thở dài và làm cho tâm trí của mình bình tĩnh lại.

 

'Đúng vậy. Đây không phải lúc để mình cứ tiếp tục như thế này được.'

 

Cậu ta quyết tâm không để thua Raon, bằng bất cứ giá nào Cậu ta cần phải cố gắng hết sức mọi lúc mọi nơi, để đuổi kịp sức mạnh ý chí của Raon.

 

Pặc!

 

Burren tập trung tinh thần lại và vung bàn tay đang nắm chặt ra.

 

***

 

Vút!

 

Sau một lúc vung kiếm với khí thế điên cuồng, như thể đang có kẻ thù trước mặt, Martha cũng chịu dừng tay lại. Cô ấy khẽ thở dài và siết chặt bàn tay đang cầm kiếm của mình lại.

 

'Thật là khó chịu mà.'

 

Mặc dù là người duy nhất cầm kiếm trong sân tập này, nhưng sự bực bội không thể nào chịu đựng nổi đã lấn át tâm trí của cô ấy.

 

'Tất cả là vì…'

 

Martha cắn môi và nhìn ngó xung quanh. Cô ấy nhìn thấy một cậu nhóc đang vung nắm đấm với hơi thở lạnh toát ra từ miệng.

 

Chính là Raon Zieghart.

 

Ngay khi nhìn thấy cậu, cơ thể cô ấy bắt đầu căng cứng lên, như thể bị đau bụng vậy.

 

'Cậu ta đã bắt đầu học 'Cú đấm Phích lịch’ rồi sao.'

 

Trong khi cô ấy bắt đầu học kiếm thuật, thì Raon đã học xong hai kỹ thuật nắm đấm và bắt đầu học ‘Cú đấm Phích lịch’ rồi.

 

Không giống như Burren hay Runaan, những người đã học các kỹ thuật nắm đấm này từ trước, đây là lần đầu tiên Raon học chúng. Cậu rõ ràng là đang tiến bộ với một tốc độ đáng kinh ngạc.

 

'Chết tiệt…'

 

Tài năng của cậu khiến cho cô ấy rùng mình. Cậu có thể đuổi kịp cô ấy bất cứ lúc nào, và sự thật đó đang nhấn chìm cô ấy trong một nỗi sợ hãi đến nghẹt thở.

 

'Vị trí đó đã từng là của mình.'

 

Kể từ khi cô ấy được nhận làm một thành viên của tộc Zieghart, cô ấy luôn là người phải đuổi theo.

 

Cô ấy đã theo kịp dòng dõi trực hệ và dòng họ ngoại, những người luôn tự hào về tài năng của các thiên tài nhà họ, và cô ấy đã cười nhạo những kẻ đang tuyệt vọng vì thua kém mình.

 

‘Vậy mà…’

 

Bây giờ vị trí đã bị đảo ngược, cô ấy nhận ra rằng cảm giác khi bị đuổi theo đáng sợ như thế nào.

 

 

 

Vút!

 

 

 

Martha vung kiếm xuống, cố gắng xóa bỏ sự hiện diện ngày càng tăng của Raon trong tâm trí mình.

 

Thanh kiếm dùng để tập luyện chém qua lớp không khí mỏng manh, nghe có vẻ đầy tức tối.

 

Cô ấy liên tục vung kiếm, hết lần này đến lần khác, cho đến khi mặt trời lặn từ phía giữa bầu trời đến tận ngọn đồi phía tây.

 

“Hơ…”

 

Martha hạ kiếm xuống và thở ra một hơi thật dài. Sau khi vung kiếm cả ngày cô ấy đã cảm thấy tốt hơn một chút rồi.

 

Tuy nhiên, ngay khi nhìn sang bên phải, cô ấy lại phải cau mày. Kỹ thuật nắm đấm của Raon đã trở nên tốt hơn trong từng khoảnh khắc.

 

'Tên khốn đó không thấy mệt sao?'

 

Luyện tập cả ngày mà vẫn cực kỳ tập trung suốt khoảng thời gian tập luyện… Gọi cậu là cứng cỏi vẫn là chưa đủ. Cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy kiểu người nào như vậy cả, kể cả ở những vùng sâu vùng xa.

 

"Chậc."

 

Martha quay người lại và rời khỏi sân tập sau khi mặt trời lặn hẳn.

 

"Cám ơn mọi người vì đã thật chăm chỉ."

 

"Ừm."

 

Người quản gia Camel của cô ấy, đang đứng đợi cô ấy ngay bên cạnh cánh cổng, cúi đầu chào cô ấy. Nhưng vì đã hết năng lượng nên cô ấy chỉ gật đầu.

 

"Tiểu thư."

 

Camel vừa gọi với theo vừa cố gắng đuổi kịp bước đi nhanh chóng của cô ấy.

 

"Tiểu thư không cần phải quá sốt ruột đâu."

 

"Ý ông là gì chứ?"

 

“Có vẻ như vì những hành động gần đây của cậu ấy nên mọi người đã quên mất rồi, nhưng thiếu gia Raon có một điểm yếu rất lớn đấy.”

 

Camel mỉm cười sau khi nhìn lướt qua sân tập một chút.

 

“Ông đang nói về bệnh của cậu ta sao? Cậu ta là một người rất cứng rắn, vậy nên cậu ta không để tâm đến đau đớn đâu."

 

“Không phải vậy đâu ạ.”

 

"Thế nó là cái gì chứ?"

 

"Thiếu gia Raon có tài năng kém nhất về linh khí đấy ạ."

 

"Gì chứ?"

 

“Tiểu thư không biết vì chuyện đó đã xảy ra trước khi tiểu thư được nhận làm con nuôi. Nhưng nhận định về mana của thiếu gia Raon được xác định là tệ nhất trong buổi Lễ Phán xét."

 

Camel vừa cười vừa chỉ vào trung tâm năng lượng.

 

“Chẳng phải thiếu gia Raon là người duy nhất vẫn chưa đạt được linh khí trong sân tập thứ năm này sao?”

 

"Đúng là như vậy."

 

Martha gật đầu. Những học viên bắt đầu học kỹ thuật rèn luyện Rinden hai tháng trước đã tích tụ được linh khí trong trung tâm năng lượng của họ.

 

Giống như Camel đã nói, Raon là người duy nhất trong số các học viên không đạt được linh khí.

 

“Một kỹ thuật rèn luyện có được nhờ đổi lấy một tấm thẻ đồng sẽ cỡ bậc trung, hoặc bậc trung thượng. Sẽ chỉ tốt hơn một chút so với Rinden thôi. Nhưng mà xét thấy cậu ấy vẫn chưa thể thu được linh khí thì đúng là tài năng về mana của cậu ấy là kém nhất rồi — giống như trong buổi Lễ Phán xét đã xác định.”

 

"Ah!"

 

"Ngay cả khi cậu ấy có tài năng về kiếm thuật và kỹ thuật nắm đấm, nhưng cậu ấy không thể nào trở thành một chiến binh đúng nghĩa nếu tài năng về linh khí của cậu ấy quá kém được."

 

Camel vừa lắc đầu vừa nở một nụ cười hiền.

 

"Tôi hiểu rồi."

 

Martha gật đầu, khóe môi cong lên thành một nụ cười.

 

'Vậy ra, cậu ta không có bất kỳ tài năng nào về linh khí cả.'

 

Cô ấy đã quên mất điều đó vì tài năng võ thuật của Raon quá xuất sắc, nhưng cậu vẫn chưa thể thu được chút linh khí nào.

 

Người ta nói rằng một chiến binh có tài năng yếu kém về linh khí là một kẻ thiếu sót. Raon Zieghart chỉ là một chiến binh kém cỏi chỉ có tài năng chủ yếu là võ thuật thôi.

 

"Hehe."

 

Cô ấy không thể ngăn bản thân mỉm cười. Sự lo lắng mà cô ấy đang cảm nhận được biến mất ngay lập tức.

 

“Tôi không lo lắng gì cả. Tôi chỉ đang quá chú ý đến một người không xứng đáng mà thôi."

 

Martha tiến về phía sân tập dành cho dòng dõi trực hệ bằng những bước chân nhẹ nhàng, như thể vừa trút được gánh nặng, và Camel vừa đi theo cô ấy vừa cười nhạt trong bầu không khí bí ẩn.

 

***

 

Raon không ngừng luyện tập một giây phút nào. Nhờ không ngừng di chuyển, cậu đã khắc sâu nguyên tắc và chuyển động của ‘Cú đấm Phích lịch’ vào trong cơ thể và tâm trí của mình.

 

Tấm lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, miệng thở phì phò. Rõ ràng là đã mệt mỏi, nhưng vẻ mặt của cậu tươi sáng như đang đối diện với mặt trời vậy.

 

"Haa."

 

Raon cười nhẹ rồi liếm môi của mình.

 

'Ngày càng trở nên thú vị hơn rồi đây.'

 

Những chuyển động mà huấn luyện viên đã chỉ dẫn cho cậu đã được khắc sâu trong não cậu với biên độ sai số nhỏ hơn 1mm, và chuyển động cũng hình dạng của nó được tái hiện trên cơ thể của cậu.

 

Cậu chưa bao giờ nhận ra rằng việc học võ thuật lại có thể thú vị như vậy.

 

'Hiển nhiên là phải như vậy rồi.'

 

Trong tiền kiếp, cậu chỉ học cách để sống sót và giết chóc. Cậu chỉ trở nên giỏi hơn trong chuyện giết người thông qua việc đó mà thôi.

 

Cậu đã tăng nguồn linh khí của mình và luyện kiếm bằng loại kiếm thuật giết người. Nhưng điều đó không nhằm mục đích để cải thiện bản thân. Nó chỉ có ích trong việc kết liễu kẻ thù của cậu mà thôi.

 

Cậu cứ mãi khắc ghi những phương pháp giết người trong cơ thể và tâm trí của mình cho đến khi cơ thể cậu bị nghiền nát và vỡ tan ra.

 

Tuy nhiên, bây giờ mọi thứ đã khác.

 

‘Cú đấm Thất dạng’, 'Cú đấm Trỗi dậy Cấp tiến’ và ‘Cú đấm Phích lịch’ đều là những kỹ thuật nắm đấm cơ bản, nhưng trái tim cậu lại tràn đầy hứng khởi khi học chúng.

 

'Bởi vì mình đang cải thiện bản thân vì lợi ích của chính mình.'

 

Không phải vì mục đích giết người hay là làm theo mệnh lệnh của người khác. Đó là vì lợi ích của bản thân, nên dù có khó khăn cậu vẫn có thể mỉm cười.

 

'Và nỗi đau này cũng có thể chịu đựng được.'

 

Sự đau đớn trong cuộc sống hiện tại của cậu thật ra là lớn hơn so với tiền kiếp, bởi vì lượng băng ở trong mạch mana của cậu. Tuy nhiên, cậu không thể ngừng di chuyển cơ thể của mình vì sự phấn khích khi nhìn thấy bản thân đang ngày một cải thiện.

 

‘Hỏa nhẫn’ xoay tròn dữ dội để nắm bắt được bản chất của võ thuật và nâng cao thể lực của cậu.

 

Vì có thể cảm nhận được cơ thể và tâm trí của mình cải thiện nhờ những kỹ thuật nắm đấm này, nên việc luyện tập đối với cậu khá là thú vị.

 

[Ngươi định làm gì với những động tác cơ bản đó chứ? Nếu như ngươi chịu dâng hiến thân thể của mình, Tinh hoa Vương ta sẽ làm cho ngươi trở thành người giỏi nhất trên lục địa này ngay lập tức.]

 

'Nếu nó không theo ý muốn của ta thì cũng là vô nghĩa thôi.'

 

Cậu đã làm theo mệnh lệnh của người khác một cách thật vô nghĩa trong tiền kiếp của mình. Trở thành người mạnh nhất bằng cách hiến dâng cơ thể của mình đối với cậu cũng là vô ích.

 

[Thật ngu ngốc. Một kẻ yếu đuối như ngươi sẽ không bao giờ có thể…]

 

'Hừm.'

 

Vì cảm thấy thật sảng khoái nên cậu cười nhạo những điều vô nghĩa mà Thịnh nộ nói.

 

 

Pặc!


 

Raon thực hiện các tư thế khác nhau của 'Cú đấm Phích lịch', sử dụng giọng nói của Thịnh nộ làm nhịp điệu. Cậu dường như đang học được cảm xúc vui vẻ thông qua quá trình huấn luyện của mình.

 

Vút! Vút!

 

Trong lúc cậu đang lấy lại hơi thở sau khi vung nắm đấm hết sức mình, một trong những học viên đã tiến lại gần và cúi đầu chào cậu.

 

“X-xin thứ lỗi, chào cậu học viên đứng đầu. Tôi có thể hỏi cậu một câu được không?"

 

"Chuyện gì vậy?"

 

“Tôi đang gặp rắc rối với tư thế cuối cùng của 'Cú đấm Trỗi dậy Cấp tiến’…”

 

“Di chuyển chân phải của cậu ra xa hơn một chút. Tư thế của cậu không cân bằng."

 

Raon đã tìm ra vấn đề ngay khi nhìn thấy tư thế của học viên kia.

 

"Ah! Cảm ơn cậu!"

 

Học viên cúi đầu và lùi về sau. Có vẻ như cậu ấy đã hiểu được điều đó ngay lập tức, vì cậu ấy đã cố gắng để có được tư thế chính xác bằng cách sửa theo những gì mà Raon đã nhận xét.

 

“Chà, sửa được ngay lập tức nè!”

 

"Cậu ấy đúng là một thiên tài về kỹ thuật nắm đấm mà!"

 

"Mình nghĩ cậu ấy có đôi mắt còn tốt hơn các huấn luyện viên nữa."

 

Các học viên nhìn Raon với vẻ ngưỡng mộ rồi kiểm tra tư thế cho nhau.

 

Raon không quan tâm việc các học viên có ngạc nhiên hay không. Sau một hồi luyện kỹ thuật nắm đấm cho đến khi mặt trời lặn, cậu trở về ký túc xá.

 

Sau khi dùng xong bữa tối đơn giản, cậu trở về phòng và chuẩn bị rèn luyện linh khí.

 

'Vạn hỏa tu luyện' tuy không tiến bộ bằng các kỹ thuật nắm đấm, thứ mà cậu đang nhanh chóng cải thiện từng phút từng giây, nhưng Raon vẫn rất bình tĩnh.

 

'Mình đã biết việc này sẽ mất một khoảng thời gian khá lâu mà.'

 

Cậu đã nhận ra sau khi kiểm tra tất cả nội dung ‘Vạn hỏa tu luyện’ trong não của mình.

 

‘Vạn hỏa tu luyện’ là một kỹ thuật rèn luyện thuộc tầm huyền thoại, ngang hàng với ‘Hỏa nhẫn’.

 

Nếu cậu có thể học nó một cách đúng đắn, cậu sẽ có được một nguồn linh khí mạnh đến mức rất khó để tìm thấy được ở đối thủ. Do đó, việc mất nhiều thời gian để đạt được nó cũng là điều bình thường.

 

'Mình cũng đang hấp thụ cả băng nữa.'

 

Raon đang điều khiển lượng băng bên trong mạch mana của mình cùng với sức nóng từ ‘Vạn hỏa tu luyện’.

 

Vì cậu đang luân chuyển hai nguồn năng lượng trái ngược nhau cùng một lúc, nếu như chúng dễ dàng tích tụ trong trung tâm năng lượng của cậu mới là chuyện lạ.

 

‘Không có gì phải lo lắng cả.’

 

Ngay lúc này đây tiến độ của cậu đang rất chậm.

 

Tuy nhiên, vì cậu biết rằng phần thưởng cho việc có được 'Vạn hỏa tu luyện' và hấp thụ tất cả lượng băng kia sẽ rất lớn, thế nên cậu không hề cảm thấy lo lắng chút nào.

 

‘Mình đang mong đợi sự nở rộ của bông hoa đầu tiên đây.’

 

Tưởng tượng đến bông hoa độc nhất vô nhị được tạo ra từ ngọn lửa của ‘Vạn hỏa tu luyện’, Raon nhắm mắt lại và tập trung vào việc rèn luyện.

 

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương