Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Nghe phiên bản audio của truyện:

SÁT THỦ TÁI SINH

CHAP 28

 

Thanh kiếm tập luyện của Martha chém ngang qua bầu không khí trong lành. Chuỗi các đường kiếm sắc bén nhưng mượt mà là một phần trong kiếm thuật cơ bản của tộc Zieghart, 'Song kiếm hợp bích'.

 

Vút!

 

Cô ấy tấn công bằng thanh kiếm của mình một cách quyết liệt, như thể cô ấy đang đứng giữa chiến trường thật sự vậy. Ngay cả đám mây cát đang cuộn lên trong sân tập cũng không dám đến gần vì tinh thần đầy nhiệt huyết của cô ấy.

 

Vút!

 

Ở ngay bên phải của cô ấy cũng nghe thấy một âm thanh tương tự. Từ một cậu bé tóc vàng mắt đỏ, không ai khác chính là Raon Zieghart.

 

Thanh kiếm tập luyện đã bị cùn của cậu đang thực hiện các bước của ‘Song kiếm hợp bích’, giống như Martha.

 

Raon, người đã từng bị cô ấy bỏ xa, cuối cùng cũng đã đuổi kịp cô ấy.

 

Tuy nhiên, Martha lại không hề có bất kỳ dấu hiệu lo lắng hay hồi hộp nào cả, mặc dù đã nhìn thấy rõ điều đó.

 

Thay vào đó, cô ấy vỗ tay khen ngợi Raon kèm theo nụ cười mỉm.

 

"Cậu giỏi thật đấy."

 

Martha vén mái đang tóc rối bù của mình, rồi hạ thanh kiếm tập luyện của mình xuống.

 

“Cậu học võ nhanh đến mức từ ‘thiên tài’ cũng không đủ để mô tả về cậu nữa. Nhưng mà…"

 

Cô ấy xoay ngón tay và kéo dài từng từ ra.

 

“Với nhận thức tầm thường về mana của cậu thì, tài năng đó chẳng qua chỉ như là viên ngọc trai trong tay một con lợn mà thôi. Tôi thật sự không hề ghen tị với một tài năng khiếm khuyết như vậy chút nào."

 

Giọng nói của Martha rất lớn. Tất cả các học viên đều nghe thấy những lời cô ấy nói, nhưng không ai trong số chúng dám bước lên cả.

 

“Tốt hơn hết là phải có tài năng trong cả linh khí và võ thuật. Chứ còn với thứ tài năng đó của mình thì tốt nhất cậu cũng chỉ trở thành một huấn luyện viên kiếm thuật mà thôi.”

 

Những học viên được Raon, Burren, Rimmer và những huấn luyện viên khác giúp đỡ đều giữ im lặng.

 

'Dĩ nhiên là họ sẽ như vậy rồi.'

 

Martha càng cười chế nhạo nhiều hơn.

 

'Không có ai nghĩ rằng tên ngốc đó vẫn không thể đạt được một chút linh khí nào dù đã trôi qua bốn tháng rồi.'

 

Đã hơn bốn tháng kể từ khi việc rèn luyện linh khí được đưa vào trong các buổi huấn luyện hằng ngày, nhưng Raon vẫn chưa thể đạt được linh khí và trung tâm năng lượng của cậu vẫn hoàn toàn trống rỗng.

 

'Lúc đầu mình đã rất hoảng sợ.'

 

Cô ấy thực sự rất ngạc nhiên khi thấy Raon tiến bộ với tốc độ khủng khiếp.

 

Cô ấy thậm chí không thể ngủ được vì tài năng đáng sợ đó đang đuổi theo mình và cô ấy vẫn không thể thoát khỏi nỗi sợ hãi đó dù đã luyện tập từ tờ mờ sáng cho đến tận đêm khuya.

 

Tuy nhiên, mọi thứ đã thay đổi sau khi nghe những gì mà Camel nói.

 

'Cậu ta thực sự bị khiếm khuyết.'

 

Chuyện Raon đã được chứng minh là có nhận thức kém nhất về mana trong buổi Lễ Phán xét không phải là nói dối.

 

Học kiếm thuật và kỹ thuật nắm đấm có ích lợi gì nếu như không có một chút sức mạnh nào để kết hợp cùng với nắm đấm và thanh kiếm đó chứ?

 

"Hehe."

 

Martha quay đầu lại và cười nhạo Raon đang vừa vung kiếm vừa đổ mồ hôi lạnh kia.

 

'Cậu ta thậm chí không đáng để cho mình chú ý.'

 

Cô ấy đã từng coi cậu như là một mối đe dọa, nhưng giờ thì không còn nữa. Raon thậm chí còn không thể sánh được với cậu nhóc Dorian hèn nhát kia, chứ đừng nói đến Burren hay là Runaan.

 

Nhưng mặt khác, sự việc Raon phản đòn cô ấy vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ của cô ấy.

 

'Bây giờ thì mình có thể quên chuyện đó đi rồi, vì cậu ta sẽ không thể đối đầu với mình trong cuộc đấu tay đôi có sử dụng linh khí được đâu.'

 

Với một nụ cười thoải mái, Martha quay người lại.

 

"Hở?"

 

Runaan Sullion đang đứng đó với vẻ mặt vô hồn.

 

"Đi đi."

 

"Đó là tất cả những gì cô muốn nói sao?"

 

"Đi đi."

 

“Cô không bảo thì tôi cũng sẽ đi thôi. Đã đến lúc tôi phải thực hiện một số bài huấn luyện nâng cao hơn rồi."

 

Cô ấy nhẹ nhàng vẫy vẫy tay, sau đó rời khỏi sân tập.

 

Vút!

 

Mặc dù Martha chế nhạo rất nhiều nhưng Raon vẫn không hề phản ứng. Cậu cứ tiếp tục vung kiếm trong từng nhịp thở.

 

Hình ảnh thanh kiếm là thứ duy nhất đang phản chiếu trong đồng tử màu đỏ thẫm của cậu.

 

***

 

Raon nhìn xung quanh phòng tập thể dục trong nhà sau khi kết thúc buổi tập luyện ban đêm của mình.

 

‘Mọi người đi hết rồi à?’

 

Vì hai ngày tiếp theo là ngày nghỉ nên mọi người đều đã về nhà. Không còn ai ở lại sân tập.

 

“Huu…”

 

Raon thở hắt ra một cách phấn khích và đặt thanh kiếm của mình xuống. Vì cậu chỉ lo tập trung vào luyện tập kiếm thuật trong khi sử dụng ‘Hỏa nhẫn’ nên cậu đã không nhận ra màn đêm đã buông xuống từ lâu.

 

Sự tập trung đó ngang bằng với sự tập trung ngay trước khi thực hiện một vụ ám sát. Thật sự rất khó để có được sự tập trung cao độ như vậy trong quá trình luyện tập.

 

'Kiếm thuật của mình đã tốt hơn rất nhiều rồi.'

 

Sự tiến bộ của cậu trong ‘Song kiếm hợp bích’ đã tốt hơn rất nhiều, nhờ vào việc chỉ tập trung vào thanh kiếm giống như vậy. Có vẻ như nó sẽ sớm có thể đem ra sử dụng được trong một trận chiến thật sự mà không gặp phải bất kỳ vấn đề gì.

 

[Cuối cùng thì ngươi cũng đã tỉnh lại rồi sao!!]

 

Khi cậu đang cảm thấy hài lòng với việc tập luyện của mình thì giọng nói giận dữ của Thịnh nộ vang lên.

 

[Ngươi đúng là một tên thảm hại, ngươi vẫn để yên sau khi bị chế nhạo nhiều như vậy sao!]

 

'Chế nhạo sao?'

 

[Con nhỏ tóc đen đó nói rất nhiều với ngươi còn gì!]

 

'Ồ, vậy sao?'

 

Raon nhếch mép cười. Cậu đã không nhận ra rằng Martha đang nói, vì cậu quá tập trung vào việc tập luyện.

 

[Nếu cô ta nói những điều như vậy với Tinh hoa Vương ta, ta sẽ đóng băng toàn bộ cơ thể cô ta rồi khiến cho nó vỡ ra thành nhiều mảnh đấy!]

 

'Ta đã nói với ngươi rồi, bây giờ chiến đấu với cô ấy cũng không có ích lợi gì đâu.'

 

Nếu chỉ chiến đấu với cô ấy vì bị cô ấy khiêu khích thì sẽ không đạt được gì cả.

 

Tốt hơn hết là sau này hẳn đánh cược với cô ấy, bằng danh hiệu học viên đứng đầu đang bị đe dọa này, để nhận được thứ gì đó kiểu như thần dược hoặc sách võ thuật chẳng hạn.

 

'Vì dù bằng bất cứ giá nào thì mình cũng có thể giành chiến thắng.'

 

Ngay cả khi cậu không tìm ra cách để học được‘Vạn hỏa tu luyện’, thì việc chiến thắng kẻ còn non nớt như Martha sẽ rất dễ dàng. Thời điểm tốt nhất để chiến đấu với cô ấy sẽ là khi cô ấy có được trong tay một kho báu nào đó thật xứng đáng với cậu.

 

‘Còn bây giờ thì, mình nên trở về thôi.’

 

Khi Raon chuẩn bị tắt ánh sáng phép thuật trong sân tập đi, cậu chợt nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng từ phía cánh cửa.

 

Bịch.

 

Bước chân rất khẽ và nhẹ nhàng. Chính là bước chân của Runaan, và cậu đã quen với việc nghe thấy chúng hàng ngày.

 

Khi cậu quay đầu lại, Runaan đang đứng đó với đôi mắt tím lấp lánh, thay vì vẻ mặt vô hồn như thường ngày.

 

"Đây nè."

 

Cô ấy đưa đôi bàn tay đang giấu ở sau lưng ra. Có một chiếc hộp, nhỏ hơn một chút so với một viên gạch.

 

"Đây là gì vậy?"

 

Không đáp lời lại, Runaan mở nắp ra. Bên dưới hơi nước lạnh bốc lên cùng với nắp hộp, có một hạt gì đó to bằng ngón tay cái.

 

“Uh…”

 

Raon nhìn chiếc hạt bên trong hộp rồi lại nhìn đôi mắt tím của Runaan.

 

"Cô muốn tôi nhận nó sao?"

 

"Ừm."

 

Runaan gật đầu và đặt chiếc hạt vào tay của Raon. Cậu có thể cảm thấy một sự mát mẻ dễ chịu trên lòng bàn tay của mình.

 

"Ăn đi."

 

Cô ấy nói rồi đóng nắp lại.

 

'Đây là gì vậy?'

 

Raon không thể biết nó là gì, nhưng nó chắc chắn là một thứ gì đó rất quý giá vì nó được cất giữ trong một chiếc hộp chứa đầy đá.

 

“Hừm…”

 

Với những điều mà cậu đã học được trong cuộc đời làm sát thủ thì cậu đáng lẽ không nên ăn nó đâu. Tuy nhiên, bởi vì ánh mắt của Runaan tràn đầy sự mong đợi, nên bàn tay của cậu đã tự động di chuyển.

 

“Haa…”


 

Cô ấy chắc sẽ không mang đến cho cậu thứ gì đó tệ đâu nhỉ, cậu nghĩ thầm.

 

Cậu nhắm mắt lại và đưa chiếc hạt đó vào miệng. Chiếc hạt tan chảy ngay khi chạm vào lưỡi của cậu, hương vị ngọt ngào mát lạnh - tựa như một viên sô cô la đông lạnh - lan tỏa ra khắp trong miệng.

 

"Hở…"

 

Cậu đã rất ngạc nhiên khi cảm nhận được nó có vị ngọt ngào và mát lạnh như thế nào.

 

[L-làm thế nào mà lại có một hương vị như thế tồn tại trên đời này chứ?! Đó đúng là vị ngọt mà Tinh hoa Vương ta chưa bao giờ được nếm qua, kể cả ở trong Quỷ Quốc! À không, có phải chính sự mát lạnh đã khiến nó trở nên ngọt ngào hơn không nhỉ? Nữa đi, mang đến cho ta thêm nữa đi! Ta muốn ăn nhiều hơn nữa!]

 

Có vẻ như các giác quan của họ đã được kết nối với nhau, vì Thịnh nộ cứ liên tục nhảy lên nhảy xuống sau khi cậu ăn kem.

 

'Yên lặng coi.'

 

Thấy Thịnh nộ bay lượn như một con bướm, Raon liền dùng cùi chỏ đẩy hắn ta ra.

 

"Cậu thấy thế nào?"

 

"Nó... Nó rất ngon."

 

"Đó là kem hạt đấy."

 

Runaan gật đầu và lùi lại. Sau đó cô ấy cứ như vậy mà rời khỏi sân tập.

 

"Hở? Này!"

 

Mặc cho cậu ra hiệu cho cô ấy và gọi với theo, cô ấy vẫn không nhìn lại.

 

[... Đúng là một con nhỏ kỳ lạ. Nhưng sẽ tốt hơn nếu cô ta mang cho tôi thêm một hạt nữa.]

 

'Cô ấy lo lắng cho mình sao?'

 

Có vẻ như cô ấy đã đưa cho cậu viên kem hạt vì cô ấy lo lắng về việc cậu bị Martha công khai cười nhạo vào ngày hôm đó.

 

Cậu thỉnh thoảng vẫn có ăn kem ở trong tòa nhà phụ, nhưng đây là lần đầu tiên cậu ăn một loại kem với vẻ ngoài và hương vị giống như vậy.

 

Xét theo kích thước của chiếc hộp, hẳn nó phải chứa nhiều nhất là bốn hạt và có vẻ như cô ấy đã đưa cho cậu hạt cuối cùng.

 

'Cô ấy đã cho mình hạt cuối cùng.'

 

Runaan rất thích đồ ăn ngọt, đúng với lứa tuổi của cô ấy.

 

Hạt kem cuối cùng chắc hẳn rất quan trọng đối với cô ấy, vậy nên việc đưa nó cho cậu mà không hề do dự hẳn là một quyết định rất khó khăn.

 

Cậu có thể tưởng tượng ra hình ảnh Runaan đang do dự với món ăn vặt mình đang để dành trên tay.

 

"Ôi trời."

 

Raon cười khúc khích. Cậu cảm thấy có lỗi vì đã khiến một đứa trẻ như thế phải lo lắng cho cậu.

 

'Nhưng mình hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì cả.'

 

Đó là sự thật.

 

Con đường của cậu cao hơn và khó hơn bất kỳ ai khác, và ‘Vạn hỏa tu luyện’ là kim chỉ nam giúp chỉ hướng cho cậu đi trên con đường của mình một cách dễ dàng hơn.

 

Không thể nào một vị huấn luyện viên xuất sắc như nó lại cho cậu mượn sức mạnh một cách dễ dàng như vậy. Cậu cần phải kiên nhẫn và chờ đợi.

 

'Mình phải trả ơn cho cô ấy sau mới được.'

 

Raon nhẹ nhàng mỉm cười và rời khỏi sân tập. Những bước chân mệt mỏi của cậu đã trở nên nhẹ tựa lông hồng.

 

***

 

"Ôi Chúa ơi! Thiếu gia Raon!”

 

Khi Raon mở cửa tòa nhà phụ ra và bước vào, Helen - đang đứng ở lối vào - tiến đến chỗ cậu với đôi mắt tròn xoe.

 

"Chuyện gì đã xảy ra thế này?"

 

"Bà vừa nói là Raon về đây hả?"

 

Sylvia, vừa nghe thấy giọng nói của Helen, đã đá tung cánh cửa ra và chạy đến bên Raon để ôm lấy cậu.

 

"Đã bao lâu rồi vậy?! Con đã không về thăm cả tháng nay rồi!”

 

"Chúng ta đã gặp nhau tuần trước mà mẹ."

 

Raon đẩy bà ấy ra khi thấy bà ấy cứ dụi má mình vào mặt cậu. Vì người thân sẽ được phép đến thăm các học viên chính thức vào cuối tuần, thế nên Sylvia đã đến thăm cậu hàng tuần.

 

"Đó là hai việc khác nhau mà!"

 

Sylvia lắc đầu, vỗ hai tay vào nhau,.

 

“Con vẫn chưa ăn gì phải không? Mẹ sẽ chuẩn bị bữa tối cho con. Helen! ”

 

“Thiếu gia, xin hãy chờ một chút.”

 

Sylvia vào bếp cùng với những người hầu gái. Dựa theo về mùi hương, có vẻ như họ đang chuẩn bị món thịt bò hầm.

 

Nói như thế nào nhỉ.

 

Thật khó để diễn tả thành lời, nhưng cậu cảm thấy rất thoải mái mỗi khi về tòa nhà phụ. Có lẽ đó là cảm giác ta sẽ có khi trở về ngôi nhà thật sự của mình, thứ mà cậu chưa từng có trong tiền kiếp.

 

“Chuẩn bị nhanh lên đi! Raon chắc là đói lắm rồi!”

 

"Tôi biết! Nhưng các nguyên liệu… ”

 

“Hãy dùng tất cả các nguyên liệu còn lại ngay đi!”

 

Raon đi vào phòng tắm, lắng nghe những âm thanh thân thương phát ra từ phía nhà bếp.

 

***

 

Vào lúc rạng sáng ở trong phòng của Raon, Judiel quỳ xuống và cúi rạp đầu.

 

Raon ngồi trên giường gõ gõ vào tờ giấy đang cầm trên tay. Đó là một tờ giấy giống hệt như tờ giấy ánh trăng mà cậu đã tìm thấy trong hồ lần trước.

 

"Ngẩng đầu lên."

 

Trước giọng nói uy nghiêm đó, Judiel run rẩy ngẩng đầu lên.

 

"Có lệnh nào từ Trung Võ Cung hay không?"

 

“Không ạ, không có gì đặc biệt. Đã có lệnh phải điều tra kỹ lưỡng hơn khi thiếu gia bắt đầu học các kỹ thuật nắm đấm và kiếm thuật quá nhanh, nhưng có vẻ như họ đã mất hứng thú vì thiếu gia đã không thể phát triển được linh khí rồi ạ.”

 

"Là vậy sao?"

 

Raon mỉm cười. Vì linh khí là khía cạnh quan trọng nhất đối với bất kỳ chiến binh nào, nên có vẻ như họ đã mất hứng thú với cậu, vì cậu không có tài năng trong lĩnh vực đó.

 

"Còn mẹ ta thì sao?"

 

“Họ dường như cũng ít quan tâm đến Phu nhân Sylvia hơn. Với tốc độ này, có khả năng tôi sẽ được gọi trở về.”

 

Mọi người có thể nghĩ rằng việc cô ta được gọi về là chuyện tốt, nhưng hoàn toàn không phải như vậy.

 

'Mình sẽ không thể sử dụng cô ta được nữa.'

 

Vì điều đó sẽ khiến cho mục đích biến Judiel thành một điệp viên hai mang bị thất bại, nên chuyện đó không đáng mong đợi chút nào.

 

“Có… có phải là, thiếu gia đã cố ý không đạt được linh khí không ạ…”

 

Judiel run rẩy mở miệng.

 

"Ta cũng đang tự hỏi đây."

 

Thay vì trả lời, Raon chỉ mỉm cười. Nó đủ để khiến Judiel phải nuốt nước bọt sợ hãi.

 

Nỗi sợ hãi ngày đó vẫn còn ngự trị trong cô ta.

 

"Ngươi làm tốt lắm. Bây giờ ngươi có thể đi được rồi."

 

"Vâng, vâng ạ!"

 

Judiel đứng dậy với ánh mắt run rẩy. Vui mừng vì không còn phải trải qua đau đớn và sợ hãi nữa, cô ta nhanh chóng mở cửa ra và rời đi.

 

[Bọn chúng sẽ tin rằng ngươi cố ý không học được linh khí đấy.]

 

'Biết sử dụng bầu không khí và tình hình có lợi cho ta cũng là một thế mạnh đấy.'

 

Raon gõ vào tên Thịnh nộ đang treo trên cổ tay cậu. Judiel sẽ tự mình hiểu lầm và nuôi dưỡng nỗi sợ hãi mà không dám chống lại cậu.

 

[Ngươi thật là thảm hại, để học được linh khí mà phải vất vả như vậy. Ở Quỷ Quốc, một khi Tinh hoa Vương ta đã học được bất kỳ phép thuật hoặc võ thuật nào rồi thì nhắm mắt cũng có thể thực hiện.]

 

'Quả thật ta rất thảm hại.'

 

Raon thản nhiên đáp lại và rời khỏi phòng. Vì cậu không hề vội vàng, nên cậu có thể cười trước sự khinh thường của tên Thịnh nộ.

 

"Hmm?"

 

Khi cậu chuẩn bị ra vườn để chuẩn bị cho buổi tập luyện ban ngày, có một người đàn ông từ xa tiến đến gần cậu. Một yêu tinh tóc đỏ mang theo một cơn gió dễ chịu, chính là Rimmer.

 

"Huấn luyện viên sao?"

 

"Con ngủ ngon chứ?"

 

Rimmer vẫy tay, chải lại mái tóc tổ chim thường thấy.

 

"Ngọn gió nào đưa ông đến đây vào lúc bình minh thế?"

 

“Ta đã không giữ lời hứa của mình khi đó. Và ta cảm thấy rất áy náy về chuyện ấy, vậy nên ta nghĩ rằng ta sẽ giúp cho con một chút."

 

"Lời hứa sao?"

 

“Ta đã bỏ trốn sau khi hứa sẽ dạy cho con bài ‘Cú đấm Trỗi dậy Cấp tiến’ vào ngày đầu tiên của khóa huấn luyện kỹ thuật nắm đấm đấy.”

 

"Ah!"

 

"Vì bây giờ đã quá muộn cho việc đó rồi, nên ta sẽ dạy cho con một thứ khác."

 

Ông ta cười toe toét và búng ngón tay. Một ngọn gió màu lục sẫm bay lên từ đầu ngón tay thon dài của ông ta.

 

"Ta sẽ dạy cho con về các thuộc tính."

 

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương