Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Nghe phiên bản audio của truyện:

SÁT THỦ TÁI SINH

CHAP 29

 

"Ông vừa nói sẽ dạy cho con các thuộc tính sao?"

 

Raon cau mày, nhìn vào mái tóc và quần áo xộc xệch của Rimmer. Ông ta trông không đáng tin cậy một chút nào.

 

"Con giống như đang nhìn một kẻ lừa đảo vậy đó."

 

Rimmer cười khúc khích, hơi cúi người về phía trước.

 

"Con biết đấy, ta dạy khá tốt mà, mặc dù có hơi lười biếng một chút thôi."

 

“…”

 

Đúng là như vậy. Phương pháp của ông ta tuy không giúp được cho nhiều đứa trẻ, nhưng ít nhất nó cũng đảm bảo được sự phát triển cho một số ít.

 

"Đừng nghi ngờ ta nữa, đi thôi."

 

"Không phải chúng ta sẽ học ở đây luôn sao?"

 

"Dĩ nhiên là không rồi. Mau chóng chuẩn bị rồi đi cùng ta nè.”

 

"… Đã hiểu ạ."

 

Raon về phòng và lấy thêm áo khoác ngoài.

 

[Hôm nay đúng là một ngày xúi quẩy mà, mới sáng sớm đã nhìn thấy tên khốn tai nhọn đó rồi.]

 

'Nhưng mà chúng ta cũng phải gặp ông ta mỗi ngày mà.'

 

Cậu rời khỏi tòa nhà phụ sau khi đã mặc quần áo xong.

 

"Chúng ta đang đi đâu vậy ạ?"

 

"Núi Bắc Mộ."

 

Rimmer chỉ vào ngọn núi cao vút ở phía sau tòa nhà phụ. Đó là một ngọn núi khổng lồ bao quanh toàn bộ khu dinh thự của tộc Zieghart, không chỉ giáp với tòa nhà phụ mà còn với cả tòa nhà chính nữa.

 

"Đi thôi nào."

 

"Dạ được ạ."

 

Raon theo sau Rimmer leo lên núi.

 

"Xung quanh đây có vẻ ổn này."

 

Rimmer dừng lại sau khoảng hai mươi phút leo núi. Nơi này trông giống như bãi đất trống vậy, vì mặt đất rất bằng phẳng và không có bất kỳ cây cối nào cả.

 

"Tại sao chúng ta lại đến đây vậy ạ?"

 

Giọng của Raon nghe có vẻ thờ ơ, nhưng cậu thật sự đã chuẩn bị sẵn sàng để phản ứng với bất cứ điều gì mà Rimmer sắp làm.

 

“Con không cần phải lo lắng như vậy đâu. Ta chỉ muốn con cảm nhận được điều đó thôi.”

 

"Cảm nhận sao?"

 

"Đúng vậy."

 

Rimmer chợt mỉm cười, một cơn gió màu xanh sẫm thổi về phía ông ta.

 

"Hãy tin tưởng ta và đứng yên đó đi, ngay đằng kia kìa."

 

"Cho dù là ông nói với con hãy tin tưởng ông nhưng mà... hmm?"

 

Tóc mái của ông ta bay phất phơ trong cơn gió, giống như hương thơm của mùa xuân thổi mùa đông đi xa.

 

Tiếp đến là một cơn gió mát mà ta có thể cảm nhận được trong một khu rừng vào mùa hè, phả vào cơ thể nóng bừng của cậu sau chuyến leo núi.

 

Thứ ba chính là mùa đông. Một cơn gió lạnh áp sát vào da thịt, lạnh thấu xương như tựa một cơn bão.

 

Rồi cơn gió lại thay đổi thêm một lần nữa.

 

Ngọn gió xanh thẫm, chất chứa đủ bốn mùa, trở thành một lưỡi dao sắc bén và bao quanh lấy Raon.

 

"Sử dụng cơn gió này, ta muốn tạo ra một lưỡi kiếm để có thể bảo vệ Lãnh chúa của ta."

 

Nghe thấy giọng nói của Rimmer từ trong những làn gió xanh kia.

 

Bùm!

 

Một cơn bão những lưỡi dao có thể xé toạc bất cứ thứ gì ở gần đó. Tuy nhiên, Raon không lùi cũng không tiến.

 

"Đây chính là cơn gió mà ta đã chọn."

 

Raon đứng yên và cảm nhận cơn bão màu xanh lục kia.

 

Vù!

 

Áp lực của cơn gió dữ dội đó bỗng biến mất, và Rimmer nở nụ cười ranh mãnh.

 

"Con không cảm thấy sợ hãi sao?"

 

“Ông không có ý định tấn công con. Ông cũng đã nói với con rằng đừng cử động còn gì.”

 

"Con thực sự không giống như một đứa trẻ mười ba tuổi bình thường, cho dù nhìn ta có khó tính thế nào đi nữa con cũng không hề sợ."

 

Rimmer cười khúc khích và búng ngón tay, khiến cho cơn gió còn sót lại biến mất hoàn toàn.

 

"Một kỹ thuật rèn luyện có mối liên hệ với các thuộc tính có thể mạnh hơn các kỹ thuật rèn luyện khác, nhưng nó cũng rất khó để học được."

 

Cùng với giọng nói nhẹ nhàng của ông ta, gió cũng đung đưa, như thể nó đang nhảy múa.

 

“Ta có thể cảm nhận được những cơn gió ngay từ khi sinh ra vì ta là yêu tinh, nhưng con thì khác. Con là con người. Riêng đối với con thì nó lại còn khó khăn hơn, vì mạch mana của con chứa đầy băng.”

 

"Dạ đúng vậy."

 

Raon gật đầu. ‘Vạn hỏa tu luyện’ là một kỹ thuật tinh vi, nhưng nó thậm chí còn khó học hơn đối với cậu vì cậu đang phải điều khiển nguồn năng lượng để chống lại lượng băng mà cậu đã mang từ khi sinh ra.

 

“Có rất nhiều loại gió khác nhau. Chúng có thể ấm, lạnh hoặc sắc bén. Ta muốn có một thanh kiếm gió có thể xuyên qua bất cứ thứ gì và ta đã đạt được nó."

 

Biểu hiện của Rimmer rất tự tin khi ông ta nói về những thành tích trước đây nhưng giờ đã quá tầm với của mình.

 

“Con cũng cần phải tìm thấy nó. Phải cố gắng tạo ra hình ảnh ngọn lửa mà con muốn có.”

 

"Hình ảnh sao…"

 

“Và để tạo ra hình ảnh ấy, điều quan trọng nhất là phải cảm nhận được mối liên hệ đó.”

 

“Nhưng đây là phương Bắc. Rất khó để tìm được ngọn lửa thích hợp, trừ khi con đốt cháy ngọn núi này thôi.”

 

"Nếu con làm như vậy thì chúng ta sẽ bay đầu cùng nhau đấy."

 

Rimmer cười khúc khích, rồi vẫy tay một cái. Một cơn gió xanh xuất hiện từ dưới chân ông ta.

 

"Đi theo ta."

 

"Lần này chúng ta sẽ đi đâu đây ạ?"

 

"Vì con đã cảm nhận được gió, giờ thì hãy đi xem lửa thôi."

 

***

 

Raon theo sau Rimmer chạy dọc theo những con đường mòn trên núi. Sau khoảng hai mươi phút chạy, Rimmer bắt đầu chạy chậm lại.

 

Một làn hơi dày và nóng bốc lên từ trong khu rừng lạnh giá, như thể có cơn gió nóng thổi ngang qua vậy. Sự thay đổi nhiệt độ khiến cho cậu ngứa ngáy.

 

'Nó đến từ đó sao?'

 

Có cái lò nung màu xám gắn liền với ngôi nhà làm bằng gạch đỏ. Hơi nóng tỏa ra từ bên trong lò nung đó.

 

'Nóng quá.'

 

Phía bắc là nơi lạnh nhất trên lục địa, nhưng cậu vẫn cảm thấy nóng. Nhiệt tỏa ra thật sự nóng như thế đấy.

 

“Này, ông già. Tôi đây nè!"

 

Rimmer sải bước về phía trước như thể đó là nhà riêng của mình còn Raon thì đi theo sau.

 

Sức nóng càng lúc càng mạnh khi họ đến gần lò nung hơn. Quần áo của cậu bắt đầu ướt đẫm mồ hôi.

 

“Hừm…”

 

Băng trong mạch mana của cậu đang run rẩy vì sức nóng không quen thuộc này. Raon cau mày trước cơn đau càng ngày càng trầm trọng và bước vào trong nhà.

 

Trong nhà chỉ có một thiết bị duy nhất.

 

Là một cái lò. Đó chính là một cái lò ở bên trong lò nung này, đang tỏa ra nhiệt lượng đủ để khiến cho ta trông thấy ngôi nhà bị méo mó đi.

 

Một ông lão da mặt nhăn nheo với mái tóc bạc trắng đang ngồi trước cái lò. Mặc dù hoàn toàn ướt đẫm mồ hôi nhưng ông ta vẫn không hề rời mắt khỏi nó.

 

'Đây có thực sự là ngọn lửa mà mình đã từng biết không nhỉ?'

 

Raon nuốt nước bọt. Cậu đã nhìn thấy nhiều ngọn lửa trong suốt tiền kiếp của mình, từ đống lửa do cậu tự tạo nên cho đến phép thuật lửa cao cấp được sử dụng bởi pháp sư.

 

Tuy nhiên, không có cái nào trong số đó có vẻ phù hợp với sức nóng tạo ra bởi ngọn lửa bốc lên từ trong cái lò ấy cả.

 

Vù!

 

Băng trong mạch năng lượng của cậu bắt đầu kêu gào, và lượng mana xung quanh cậu bắt đầu di chuyển, theo dòng chảy của ‘Vạn hỏa tu luyện’, thứ mà cậu thậm chí còn chưa đạt được.

 

Âm thanh của ngọn lửa cao vút dội qua tai cậu, và những làn sóng nhiệt khiến cho nhịp tim cậu trở nên đập dữ dội hơn. Cậu không thể rời mắt khỏi chiếc lò, như thể cậu bị mê hoặc bởi nó vậy.

 

"Ông già, ông lúc nào cũng tập trung như vậy ha."

 

Rimmer phủi tay sau khi xoa dịu cơn nóng bằng ngọn gió xanh của mình.

 

"Sức nóng đang giảm dần vì cậu đấy!"

 

"Dù sao thì có vẻ như nó cũng sẽ lại thất bại nữa thôi mà."

 

“Kuh…”

 

Sau khi trừng mắt với Rimmer, ông lão thở dài và ném một khối màu xám không xác định vào trong lò.

 

Xèo.

 

Sức nóng dữ dội, đủ nóng để làm tan chảy mặt đất, đã dịu bớt đi. Ngọn lửa càng ngày càng yếu dần, đến mức chỉ còn cảm thấy ấm áp mà thôi,.

 

"Ah…"

 

Raon bất giác thở dài. Ngay sau khi ngọn lửa biến mất, luồng ‘Vạn hỏa tu luyện’ chạy qua mạch mana của cậu cũng tan biến. Sự tiếc nuối đó khiến cho ngón tay cậu run lên.

 

“Hôm nay cậu mang gì đến đây? Thứ đó là cái gì vậy?"

 

Ông lão cau mày nhìn Raon. Khóe môi hạ xuống và lông mày nhướng lên cho thấy tính cách khó khăn của ông ta.

 

"Ồ! ‘Thứ đó’ sao? Sao ông dám xưng hô với cháu trai của trưởng tộc như vậy chứ!”

 

Rimmer đang giảng dạy về cách cư xử, mặc dù ông ta cũng luôn nói những gì mình muốn nói mà thôi.

 

“Hừm. Tôi chỉ là một ông già đã nghỉ hưu mà thôi. Trừ khi trưởng tộc đích thân đến đây… Hừm?”

 

Ông lão bắt đầu đứng dậy, rồi dừng lại sau khi nhìn thấy đôi mắt và mái tóc của Raon.

 

“Tóc vàng và mắt đỏ sao? Rồi khuôn mặt đó nữa…”

 

“Thằng bé trông giống y như trưởng tộc phải không? Nhưng mà, Raon trông đẹp trai hơn rất nhiều nhỉ.”

 

"Hừm."

 

Ông lão gật đầu đồng ý.

 

“Tôi là Vulcan. Nếu như cậu đang mong đợi cách cư xử từ tôi thì cậu nên rời đi.”

 

'Vulcan!'

 

Raon kiểm soát lại biểu cảm của mình, nhìn vào đôi mắt mờ ảo của ông lão, trông cứ như thể đang nhìn vào hòn than đã cháy hết kia.

 

'Mình không ngờ ông ta lại ở đây.'

 

Ông là một thợ rèn nổi tiếng khắp thế giới với danh hiệu Người thợ rèn của Lục địa. Ông nổi tiếng vì đã rèn ra thanh Chân Thiên Kiếm cho Glenn Zieghart.

 

Tuy nhiên, hoạt động được mọi người biết đến gần đây nhất của ông đã cách đây ba mươi năm, và ông đã không tạo ra được một thanh kiếm nổi tiếng nào khác kể từ sau khi tạo ra Chân Thiên Kiếm.

 

"Con là Raon Zieghart."

 

Raon cúi đầu, không hề để tâm đến cách cư xử của Vulcan. Đó là cách cậu thể hiện sự tôn trọng với một bậc trưởng bối đã đi đến cuối con đường.

 

“Hừm…”

 

Vẻ mặt bất mãn của Vulcan có phần dịu đi đôi chút trước lời chào lịch sự của cậu.

 

“Cậu có nói với thằng bé về…?”

 

"Không có đâu."

 

Rimmer lắc đầu, rồi quay người lại.

 

"Ông lão này chính là thợ rèn của tộc Zieghart."

 

"Đã nghỉ hưu."

 

“À phải, là thợ rèn đã nghỉ hưu. Dù sao đi nữa thì ông ấy cũng đã thổi lửa ở đây hơn mười năm rồi."

 

Rimmer quay người lại, chỉ vào cái lò đã tắt.

 

“Đây là nơi con có thể cảm nhận được ngọn lửa nóng và dữ dội nhất ở phương Bắc này.”

 

***

 

“Một kỹ thuật rèn luyện thuộc tính lửa hả…”

 

Vulcan cau mày sau khi nghe Rimmer giải thích.

 

"Đó là lý do cậu đưa thằng bé đến đây à?"

 

“Đó là bởi vì ông đã giữ lửa cháy ở đây trong suốt nhiều năm rồi. Không có nơi nào khác có thể cảm nhận được ngọn lửa thích hợp hơn cả."

 

"Thế xưởng rèn thì sao?"

 

“Chỗ đó nổi bật quá. Được chú ý quá trước khi học được kỹ thuật rèn luyện sẽ không giúp ích gì cho thằng bé cả."

 

"Tại sao không chứ?"

 

"Bởi vì Raon là con trai của Sylvia."

 

Khi nghe tin cậu là con trai của Sylvia, mắt Vulcan lại lướt qua người Raon một lần nữa.

 

“Haah…”

 

Ông lão quay người lại và quan sát ngọn lửa màu cam kia. Trông ông giống như đang cân nhắc việc đó vậy.

 

“Con sẽ không làm phiền ông đâu ạ. Xin hãy cho phép con cảm nhận được ngọn lửa."

 

Raon cúi đầu trước Vulcan một lần nữa.

 

'Mình muốn xem lại nó một lần nữa.'

 

Ngọn lửa của Vulcan khiến cho tim cậu đập mạnh hơn và mạch mana của cậu dao động. Cậu muốn một lần nữa cảm nhận được hơi thở của ngọn lửa đó.

 

"Ta chỉ đang làm ra than mà thôi."

 

"Than sao?"

 

“Một loại than vàng có thể tạo ra một nhiệt lượng mạnh hơn nhiều so với than trắng hoặc đen. Nếu như cậu không làm phiền ta nấu than vàng thì ta sẽ không quan tâm cậu làm gì đâu."

 

"Cảm ơn ông rất nhiều ạ."

 

“Hừm…”

 

Raon lại cúi đầu một lần nữa. Vulcan quay đầu lại, bối rối trước sự lịch sự của Raon.

 

“Thật tuyệt vời khi ông đã chấp nhận. Raon à, từ giờ hãy rèn luyện 'Vạn hỏa tu luyện' ở đây trong buổi huấn luyện rạng đông đi nhé. Vì không có ai sống quanh đây cả và ông lão này cũng không biết gì về kỹ thuật rèn luyện cả, con không cần phải lo lắng đâu."

 

"Đã hiểu ạ."

 

Raon gật đầu. Đúng như Rimmer đã nói, cậu không thể cảm nhận được chút năng lượng nào từ Vulcan cả.

 

"Ông già, chúng ta cần nói chuyện một chút."

 

Rimmer dẫn Vulcan ra khỏi nhà, tỏ vẻ hài lòng vì mọi việc đang diễn ra rất tốt đẹp.

 

“Ông vẫn tốt bụng như ngày nào nhỉ, ông già.”

 

Rimmer cười toe toét, cánh tay đặt trên vai Vulcan.

 

“Tôi sẽ mang cho ông vài đồ ngon nếu ông chăm sóc tốt cho Raon. Ông có thích mấy loại rượu trái cây không nhỉ?”

 

"Đó không phải là vì cậu đâu."

 

"Hở?"

 

"Ngọn lửa trong lò bùng lên khi cậu bé đó đến gần, đến mức than bị hư hại vì nó."

 

Vulcan nhíu mày nhìn cục than vàng đã bị cháy.

 

“Đã lâu lắm rồi tôi mới tạo ra được cục than có màu như thế này.”

 

"Vậy ra, ông già cũng cảm nhận được nó sao."

 

“Tôi là một thợ rèn mà. Ngọn lửa mà tôi đã nhìn suốt cả cuộc đời của mình bị dao động như vậy, làm sao mà tôi không biết được chứ.”

 

Đôi mắt màu xám của Vulcan, màu của tro tàn, bỗng tỏa sáng.

 

“Hơi thở của cậu bé chứa đựng một sức mạnh có thể khiến cho ngọn lửa dao động."

 

***

 

Sáng hôm sau, Raon chạy về phía lò than của Vulcan trước khi mặt trời mọc lên. Nhờ có sức nóng đỏ rực bốc lên từ bên trong ngọn núi tối tăm kia, việc tìm thấy lò than cũng không khó khăn cho lắm.

 

Mặc dù đã nghe thấy tiếng bước chân của Raon, Vulcan vẫn tiếp tục quan sát lò luyện thay vì quay lại nhìn cậu.

 

Hình ảnh ông lão ấy dán mắt vào chiếc lò nung, mặc dù mồ hôi đổ ra rất nhiều, nhấn mạnh một sự thật rằng danh hiệu Người thợ rèn của Lục địa không phải là hư danh.

 

‘Sức nóng này…’

 

Raon đứng ở nơi có sức nóng mạnh nhất.

 

Làn hơi nóng dữ dội cuốn vào quần áo của cậu và làm cho làn da của cậu như muốn bốc cháy. Lượng băng còn lại bắt đầu điên cuồng đâm vào mạch mana của cậu.

 

“Hơ…”

 

Cậu nghiến răng chống lại cơn đau đang ập đến, hơi nóng xám xịt bốc ra từ miệng.

 

Cơ thể đang đau đến mức muốn bỏ chạy ngay lập tức, nhưng nhịp tim lại rạo rực vì sự phấn khích đến từ ngọn lửa.

 

Cậu rất phấn khích. Theo từng hơi thở của lửa mà cậu cảm nhận được qua cơn đau, cậu học thuộc được những điều cơ bản của ‘Vạn hỏa tu luyện’.

 

Hơi thở nóng hổi hít thêm mana vào, và luồng không khí vẩn đục từ trong cơ thể cậu toát ra ngoài.

 

Raon nhắm mắt lại. Cậu xoay ‘Hỏa nhẫn’ và thực hiện ‘Vạn hỏa tu luyện’.

 

Vù.

 

Khi cậu đạt đến đỉnh cao của sự tập trung, cơn đau biến mất và niềm vui từ sức nóng kia ngập tràn trái tim cậu.

 

“……”

 

Vulcan quay đầu lại. Những chuyển động của đôi tay ông bỗng nhẹ lại khi ông nhìn Raon đang nhắm mắt thở đều.

 

Rắc.

 

Tiếng củi cháy nổ lách tách phát ra từ trong lò.

 

***

 

Đã ba tháng đã trôi qua kể từ khi Raon bắt đầu rèn luyện linh khí tại lò than của Vulcan.

 

Vì đã quen với việc đó, nên giờ cậu có thể đến được lò than chỉ trong vòng mười phút.

 

Ngọn lửa, thậm chí còn trở nên dữ dội hơn lần đầu tiên cậu nhìn thấy, đang đè xuống nơi này. Xung quanh lò nung đầy những làn hơi đang gợn sóng, to bằng đầu ngón tay.

 

'Ông ấy vẫn không thay đổi.'

 

Vulcan vẫn không quay lại hay nói một câu nào, mặc dù biết rằng cậu đã đến. Ông chỉ lo tập trung xem lò nung của mình mà thôi.

 

Raon đến gần lò nung, cố gắng không tạo ra tiếng động.

 

Mỗi lần cậu bước một bước về phía lò nung, không khí nóng rực bao quanh toàn bộ cơ thể của cậu.

 

Thật sự khá là khó thở, lưng cậu ướt đẫm mồ hôi. Băng trong mạch mana của cậu gầm gừ như một con quái vật man rợ.

 

“Hơ…”

 

Đó là một nỗi đau mà cậu không thể nào quen được, nhưng Raon vẫn mỉm cười. Nhìn ngọn lửa lúc này cũng đủ khiến cho cậu thích thú.

 

'Ngọn lửa này…'

 

Cậu đã bắt đầu hiểu ra.

 

Sau khi dành thời gian ở bên cạnh ngọn lửa và làm theo lời khuyên của Rimmer, cuối cùng cậu cũng có thể hiểu ngọn lửa là như thế nào.

 

Mọi người nói lửa chính là thuộc tính đáng sợ nhất và mạnh nhất, nhưng nó là thuộc tính ổn định nhất trong tất cả các thuộc tính nếu được kiểm soát đúng cách.

 

Raon tiến thêm một bước về phía lò nung, vừa cảm nhận hơi nóng như đang thiêu đốt làn da của mình.

 

Năng lượng từ kỹ thuật ‘Vạn hỏa tu luyện’ mà cậu vẫn chưa có được đã tự thức tỉnh, thu hút hết sức nóng như đang thiêu đốt cả Trái Đất này.

 

Ngọn lửa bên trong lò bùng lên như lưỡi của con quỷ dữ, như thể nó đang phản ứng với mana của cậu vậy.

 

“Haa…”

 

Raon thở ra phần không khí còn sót lại trong phổi và tiếp nhận lượng mana đã được chín kỹ kia.

 

Cậu dẫn dắt lượng mana đang bốc cháy kia về phía mạch mana của mình. Lượng băng đang cố gắng chạy trốn cái nóng, cũng theo dòng chảy của ‘Vạn hỏa tu luyện’, bị kéo vào trung tâm năng lượng.

 

'Hình ảnh.'

 

Khi việc rèn luyện đã ổn định hơn, Raon nhớ đến lời khuyên của Rimmer. Ông ta đã nói với cậu rằng cậu cần phải tự vẽ ra hình ảnh.

 

'Ngọn lửa mà mình cần…'

 

Cậu nghĩ về mục tiêu của mình.

 

Đó chính là đưa Sylvia trở lại là thành viên của dòng dõi trực hệ một lần nữa, và chặt đầu của tên Derus Robert. Việc đó khó khăn tựa như băng qua bóng tối, cậu không thể nhìn thấy bất cứ điều gì cả.

 

Cậu cần một ngọn lửa có thể trở thành ngọn đuốc soi đường cho mình, một ngọn lửa có thể trở thành một thanh kiếm để đánh bại những con quái vật man rợ kia.

 

Cậu cần ngọn lửa không thể bị dập tắt, ngay cả khi tuyết phủ hay mưa rơi. Một ngọn lửa không thể dập tắt, dù cho là dùng cách gì đi chăng nữa. Đó chính là ngọn lửa mà cậu chọn.

 

Khi cậu vẽ ra hình ảnh rõ ràng về ngọn lửa của mình, chợt như có sét đánh vào tâm trí và trái tim cậu đập rộn ràng sức sống.

 

Mạch mana lặp đi lặp lại sự giãn nở và co rút của nó, kích thích lớp băng cứng ngắt còn lại.

 

Sức nóng bốc lên dữ dội, giống như dung nham làm tan chảy dòng sông băng, chạy qua mạch mana của cậu và cuối cùng chạm đến trung tâm năng lượng.

 

Vù!

 

Khoảnh khắc năng lượng từ ‘Vạn hỏa tu luyện’ đang ngưng tụ lại thành quả cầu linh khí, một giọng nói đáng sợ bỗng vang lên trong tâm trí cậu.

 

[Đã đến lúc tỏa sáng của Tinh hoa Vương ta rồi.]

 

Sống lưng của Raon bỗng nổi hết cả da gà, dù rằng cậu đã xuất thần.

 

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương