Sát Thủ Tái Sinh Là Kiếm Sĩ Thiên Tài
-
Chapter 30
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Nghe phiên bản audio của truyện:
SÁT THỦ TÁI SINH
CHAP 30
Két!
Raon nghiến chặt răng.
'Thịnh nộ!'
Cậu bị gián đoạn ngay trước khi kịp hình thành một chút linh khí, và nguồn linh khí đó liền bắt đầu bị phân tán ra.
'Grr!'
Raon tập trung lại và cố gắng ngưng tụ nguồn linh khí từ ‘Vạn hỏa tu luyện’ lại khi cảm thấy nó bắt đầu tan biến. Ngay khi cậu đang cố gắng ép cho nó hình thành thì một cơn lạnh bỗng ập đến.
[Ta đã nói với ngươi rồi còn gì.]
Giọng của tên Thịnh nộ chế nhạo cậu.
[Tinh hoa Vương ta sẽ nhắm vào ngươi khi ngươi đang ở trạng thái yếu nhất.]
‘Grr…’
Hắn ta nói đúng.
Thịnh nộ đã cảnh báo cậu rằng hắn ta sẽ tấn công vào thời điểm nguy hiểm nhất. Nói thật thì, Raon đã phần nào dự đoán trước điều đó sẽ xảy ra rồi.
Thế nhưng, cậu đã hoàn toàn quên mất tên Thịnh nộ trong lúc đang xuất thần.
[Ta chỉ mới bắt đầu thôi!]
Thịnh nộ bùng nổ cơn lạnh dữ dội của mình, và nhắm mục tiêu vào cậu. Raon rùng mình, chống chịu lại với cái lạnh đến mức khiến cho cậu toát mồ hôi lạnh.
Cậu muốn mở mắt ra ngay lập tức vì cơn đau thấu xương đó. Nhưng cậu lại không thể làm như thế. Nó có nguy cơ sẽ làm đảo ngược dòng chảy mana, và khiến cho cậu mất hết tất cả năng lực.
'Tên khốn…'
Vì tên Thịnh nộ đã được thuần hóa một thời gian cho nên cậu đã quên mất rằng hắn ta không phải là đồng minh của cậu. Hắn ta không chỉ là một tên quỷ dữ tầm thường, mà còn là Quỷ Vương. Hắn ta dường như đang cố gắng ăn mòn toàn bộ linh hồn của cậu bằng cách hủy hoại cơ thể cậu.
Vù!
Khi cơn lạnh của Thịnh nộ ngày càng trở nên mạnh mẽ, lượng băng trong mạch mana của cậu cũng bắt đầu bị dội lại.
‘Ugh…’
Cậu rên rỉ trong đau đớn. Cảm giác như da và xương cậu đang bị đứt lìa ra. Cơn lạnh và sự phẫn nộ tột cùng bắt đầu ăn mòn tâm trí cậu.
[Kết thúc rồi.]
Giọng nói lạnh lùng của tên Thịnh nộ chứa đựng sự vui mừng thay vì tức giận như mọi khi.
[Cơ thể và tâm trí của ngươi từ bây giờ sẽ thuộc về Tinh hoa Vương ta.]
Đúng như hắn ta nói, toàn bộ cơ thể của Raon đang bị chìm trong cơn lạnh tột độ đó. Cậu đang mất dần đi cảm giác vì quá đau đớn, và cậu cảm thấy như mình sẽ có thể ngất đi bất cứ lúc nào.
'Grr!'
Raon cắn lưỡi. Vì cơn đau sẽ cho phép cậu lấy lại các cảm giác trong chốc lát, giống như việc bị dội một gáo nước lạnh vậy.
‘Nghĩ đi, nghĩ đi!’
Cơn lạnh của tên Thịnh nộ đã bao trùm lấy toàn bộ cơ thể cậu. Hắn ta có thể kiểm soát được nó bất cứ lúc nào.
'Mình không được ngừng ‘Vạn hỏa tu luyện’ lại.'
Đã quá muộn để sử dụng 'Hỏa nhẫn' rồi, vì cơn lạnh của tên Thịnh nộ đã bao trùm cơ thể và tâm trí của cậu trước khi chiếc nhẫn bắt đầu xoay.
'Mình cần phải đạt được một bước đột phá.'
Raon đã cố gắng chống chọi với nó bằng cách lưu thông ‘Vạn hỏa tu luyện’ trong cơ thể mình. Tình huống này quả thật rất nguy hiểm, giống như ngàn cân treo sợi tóc vậy.
[Bỏ cuộc đi. Cơ thể của ngươi đã là của ta rồi.]
'Ta vẫn còn chưa thử thì làm sao ngươi biết được kết quả chứ.'
[Cố gắng gấp mấy cũng chỉ là công cốc mà thôi, cũng giống y như việc lão già đó cứ đốt cái lò than kia hằng ngày vậy.]
‘Lò than… Lò than!’
Có một cách để cậu có thể sống sót.
Siết!
Raon siết chặt nắm tay lại và thu thập mana với tất cả sức mạnh còn sót lại của mình.
Vù!
Lượng mana chảy vào người cậu không phải là mana tự nhiên được đốt lên bởi cái lò than đó, mà là mana tồn tại bên trong chính cái lò.
[Tên khốn! Ngươi đang làm cái gì đấy?!]
'Đòn phản công cuối cùng!'
Phải, đó chính là đòn phản công cuối cùng. Trong tiền kiếp cậu đã chấp nhận cái chết mà không thể làm được gì cả. Cậu không muốn phải chết một cách vô ích trong cuộc sống hiện tại của mình, dù có như thế nào đi chăng nữa.
Xào xạc!
Từ trên trần của lò than, được bao phủ bởi một lớp đất sét cứng, có thể nghe thấy được âm thanh xào xạc tựa như âm thanh của lá cây.
[Tên khốn kia! Dừng lại ngay đi!]
‘Ugh!’
Cơn lạnh từ Thịnh nộ càng lúc càng mạnh mẽ hơn, mạnh đến mức lạnh cóng đến tận xương tủy. Mặc dù tứ chi đã không thể cảm nhận được bất cứ cảm giác gì nữa, nhưng cậu vẫn chống chọi lại nó với chút sức lực cuối cùng của mình và hít vào thêm một lần cuối.
Rắc!
Cùng với một âm thanh kinh thiên động địa, một sức nóng khủng khiếp bùng lên trong không trung. Ngọn lửa bùng lên từ bên trong cái lò than.
[Hơ!]
Raon ngay lập tức hít hơi nóng vào, như thể cậu chưa từng được hít thở vậy.
Hơi nóng được hít vào không chỉ qua mũi, miệng mà còn qua cả các lỗ chân lông trên da của cậu nữa. Toàn bộ cơ thể cậu đang đẩy lùi cơn lạnh đi. Sức mạnh đó thật áp đảo, giống như đang có dung nham chảy trong huyết quản của cậu vậy.
[Bùm!]
Cơn lạnh của tên Thịnh nộ biến mất như những bông tuyết đối mặt với những đợt nóng thất thường vào mùa xuân.
[C-cái gì thế này?!]
‘Tên Thịnh nộ kia, biến đi!’
Raon bặm môi lại tiếp tục điều khiển ‘Vạn hỏa tu luyện’. Cậu cũng gộp lượng băng khổng lồ mà mạch mana của cậu vừa mới làm tan chảy ra lại, và hướng nó đến trung tâm năng lượng của mình.
Vù!
Năng lượng của ‘Vạn hỏa tu luyện’, vừa nãy còn giống như một ngọn lửa sắp tàn, giờ đã thành hình rõ ràng nhờ hấp thụ nhiệt lượng từ lò than.
Vù!
Và vẫn chưa hết.
Một nguồn năng lượng trắng tinh ngưng tụ lại như những hạt châu, ở ngay bên cạnh linh khí từ trong ‘Vạn hỏa tu luyện’, cũng đã có hình dạng rõ ràng. Đó chính là lượng băng có được từ Băng giá được dùng để lấp đầy mạch mana của cậu.
[Chết tiệt!]
‘Hờ…’
Không để ý đến việc tên Thịnh nộ đang hét lên trong tức giận, Raon sắp xếp tất cả nhiệt lượng trong không khí và lớp băng bên trong cơ thể của mình lại.
Vì cần phải tập trung cao độ, nên mặc kệ tên Thịnh nộ đang gián đoạn, Raon lại rơi vào trạng thái xuất thần lần thứ hai.
* * *
"Ha!"
Vulcan thở hắt ra một cách nặng nhọc, đặt thêm một khúc củi vào trong lò nung.
Nhìn cái lò, nơi đống củi ngay lập tức bốc cháy ấy, ông nhớ lại quá khứ của mình.
'Cũng đã được ba mươi năm rồi.'
Đã ba mươi trôi qua năm kể từ khi ông tạo ra kiệt tác cuối cùng của mình, Chân Thiên Kiếm. Sau khi dâng thanh kiếm tốt nhất của cuộc đời mình cho Glenn Zieghart, ông nghĩ rằng cuộc hành trình của mình đến đây đã kết thúc.
Vì đã kiếm được rất nhiều của cải, đến mức không lo nó sẽ cạn kiệt trong suốt quãng đời còn lại, vậy nên ông quyết định nghỉ hưu và tận hưởng phần đời còn lại của mình.
Tuy nhiên, khi ngồi trước đống lửa thì ông mới tỉnh táo trở lại.
Ông không cần phải thức dậy sớm, cũng không cần phải đốt lò. Thế nhưng, ông vẫn muốn tiếp tục hướng đến sự nghiệp của một thợ rèn như bấy lâu nay.
'Mình hoàn toàn bị mắc kẹt.'
Ông vẫn còn bị mắc kẹt ở trong khoảnh khắc mà ông tạo ra Chân Thiên Kiếm.
'Mình không thể dừng lại được.'
Ông đã tạo ra vô số thanh kiếm và đóng góp rất nhiều cho tộc Zieghart. Thủ lĩnh của tộc ấy, Glenn Zieghart, một trong những người mạnh nhất lục địa, đang sử dụng thanh kiếm của ông.
Mặc dù tên tuổi của ông vẫn sẽ được lưu truyền trong lịch sử cho dù là đã nghỉ hưu, nhưng ông vẫn không thể nào ngồi yên được. Ông không thể ngừng khao khát được cầm búa, cũng như không thể tránh xa ngọn lửa được.
Nhưng chỉ có một lý do khiến ông do dự rất nhiều.
Mặc dù ông muốn tiếp tục làm việc, nhưng ông không tự tin vào việc có thể tạo ra thứ gì đó vượt qua Chân Thiên Kiếm mà ông đã đưa cho Glenn.
Trong sự do dự của bản thân, ông mờ hồ đốt lửa và bắt đầu sử dụng lại chiếc búa của mình.
Tất cả những gì ông có thể cảm nhận được chỉ là sự trống rỗng.
'Đó là lý do mình làm ra cái lò nung này.'
Khoảng mười năm trước, ông đã bắt đầu làm than từ cái lò than này để tạo ra than vàng, thứ vượt qua cả than đen và than trắng.
Ông nghĩ rằng ông có thể tạo ra một thanh kiếm tốt hơn nếu ông có được loại than đặc biệt đó.
Tuy nhiên, ông chưa bao giờ thành công cả, dù chỉ là một lần.
Thu thập thông tin từ các truyền thuyết và những tin đồn, ông đã thử qua vô số phương pháp. Thế nhưng, ông vẫn không thể có được than vàng.
Ông không muốn phải bỏ cuộc. Đó chính là nỗi ám ảnh duy nhất còn sót lại trong những ngày cuối cùng của cuộc đời.
Trong khi ông đang đốt cháy hết thời gian của mình vào chiếc lò này thì cậu bé đó đã đến gặp ông.
Raon Zieghart.
Cậu bắt đầu hít thở ngọn lửa từ chiếc lò này kể từ ngày cậu gặp ông. Ngọn lửa đã bị ngăn chặn trong nhiều thập kỷ qua bắt đầu bùng cháy như con quái vật man rợ.
Đó là lần đầu tiên.
Trước nay ngọn lửa đó chưa bao giờ có phản ứng, cũng như chưa bao giờ gia tăng được hỏa lực lên cả.
Nghĩ rằng có lẽ có điều gì đó đã thay đổi, ông mới cho phép Raon ở bên cạnh mình. Tuy nhiên, ông cũng không đặt quá nhiều kỳ vọng.
'Bởi vì đây chính là hỏa ngục.'
Nhiệt độ của lò nung quá khắc nghiệt đến nỗi ngay cả thợ rèn kỳ cựu cũng phải tránh né. Một số thợ rèn đã đến gặp ông với ý định giúp đỡ, nhưng chỉ được vài ngày thì họ đã phải bỏ đi.
Cậu bé ấy ướt đẫm mồ hôi lạnh và phải cắn môi chịu đựng cơn đau. Tuy nhiên, cậu vẫn đến chỗ của ông hàng ngày và ngồi trước lò nung.
Lúc đầu, cậu rõ ràng không thể tập trung được vào việc rèn luyện của mình vì sức nóng tỏa ra từ mặt đất. Ngày thứ hai cũng vậy, cậu liên tục phải cắn môi run rẩy vì nóng.
Ba ngày, rồi bốn ngày, một tuần, rồi một tháng, rồi ba tháng trôi qua.
Raon liên tục ghé đến lò nung không bỏ sót một ngày nào.
Và ngày hôm nay.
Lửa bên trong lò bùng cháy dữ dội, giống như đang phản ứng với Raon đang hít vào thở ra kia, nhiệt lượng bên trong lò càng lúc càng mạnh hơn gấp nhiều lần.
Hít vào!
Cậu thống trị ngọn lửa trong không gian này, như thể cậu sắp trở thành hiện thân của nó vậy.
'Đây là-!'
Vulcan chợt nhận ra đó là cơ hội quan trọng đối với ông. Không phải là cơ hội để tạo ra loại than mới, mà là cơ hội để ông một lần nữa được sống như thợ rèn.
"Hờ!"
Với sự tập trung cao độ, ông duy trì hỏa lực trong lò. Vừa thổi vừa quạt, ông cứ lặp đi lặp lại mọi hành động có thể để khiến ngọn lửa bùng lên.
Ngọn lửa đã bùng cháy.
Ngọn lửa bùng cháy rõ ràng ở trung tâm đang ngày càng gia tăng hỏa lực, và đồng thời xóa bỏ đi những ngọn lửa yếu ớt và ảm đạm kia.
Tuy nhiên, có một việc không ngờ đến đã xảy ra.
Có lượng băng liên tục rơi ra khỏi cơ thể Raon, trong khi đáng lẽ cậu phải đổ mồ hôi vì sức nóng của lò than.
'Chuyện này là gì đây?'
Ông hoảng sợ nhìn quanh, nhưng không thấy băng đâu nữa.
Lượng băng đó tiếp tục lan ra khắp cơ thể của cậu, và mái tóc vàng của cậu cuối cùng cũng đóng băng mất.
'M-mình nên làm gì đây?'
Cơ thể của Raon đang run rẩy. Ông hiểu rằng cậu đang ở trong tình trạng không tốt, nhưng ông không biết phải làm gì cả.
Ông biết mình không nên chạm vào cậu tại thời điểm như thế này, nhưng ông sợ Raon sẽ chết nếu cứ bỏ mặc cậu như vậy.
“N-này! Cậu…"
"Dừng lại ngay."
Khi Vulcan chuẩn bị đưa tay ra để đánh thức Raon, Rimmer chợt xuất hiện. Ông ta di chuyển như một cơn gió, đúng theo như nghĩa đen.
“Rimmer! Cậu đang làm cái gì vậy?! Thằng bé đang sắp chết đấy!”
"Bây giờ chúng ta không thể làm gì đâu."
Rimmer lắc đầu. Ông ta cau mày và nhìn chằm chằm vào Raon, người đang ngày càng run rẩy hơn.
"Nếu có tác động dù chỉ là nhỏ nhất từ bên ngoài thì thằng bé sẽ thổ huyết và chết ngay đấy."
"Đó có phải là lượng băng mà cậu đã nói trước đây không?"
"Đúng vậy. Thằng bé được sinh ra với lượng băng đó trong người."
“Chuyện đó…”
Vulcan cắn môi bởi vì cảnh tượng ấy khiến cho tim ông thắt lại.
'Một đứa trẻ còn nhỏ như vậy…'
Ông cảm thấy tiếc cho một đứa trẻ miệng vẫn còn hôi sữa sinh ra đã phải chịu đựng cái lạnh nghiêm trọng đến mức có thể xóa đi sức nóng của lò nung như vậy. Nhưng đồng thời, ông cũng cảm thấy tự hào vì đứa trẻ ấy đã cố gắng chống chọi với nó cho đến tận bây giờ.
Ông muốn tìm cách nào đó để giúp đỡ cho cậu.
"Chúng ta có thể làm gì được không?"
"Không đâu. Sẽ rất nguy hiểm nếu ông chạm vào bất cứ thứ gì."
Vẻ mặt của Rimmer nghiêm túc một cách bất thường. Nắm tay ông ta siết chặt lại, và ánh mắt ông ta không rời khỏi người Raon.
Hai người họ cứ tiếp tục nhìn chằm chằm vào lớp băng bao phủ lấy toàn bộ cơ thể Raon trong sự im lặng như tờ.
“Nè… cứ cái đà này thì thằng bé thật sự sẽ chết đấy! Không thể để như vậy được!"
"Chờ đã! Raon vừa mới cử động kìa!”
Biểu cảm của Rimmer chứa đựng một tia hy vọng. Ông ta khịt mũi và tiếp tục nhìn chằm chằm vào Raon.
"Gì chứ? Ý cậu là gì vậy… hả?”
Vulcan quay đầu lại. Ngọn lửa từ chiếc lò đột nhiên bùng phát dữ dội hơn.
Rầm!
Ngọn lửa phát ra từ bên trong chiếc lò, cháy cao lên bao phủ lấy xung quanh toàn bộ chiếc lò. Lớp vỏ bằng đất sét của lò nung đã phát nổ, gây ra sức nóng khủng khiếp ngập tràn trong không khí.
Bùm!
Cảm giác thật khó thở vì sức nóng quá lớn.
"Hờ!"
Ông hạ thấp người vì sức nóng, sức nóng mà ngay cả Người thợ rèn của Lục địa cũng chưa từng cảm nhận được trước đây, nhưng nó cũng không kéo dài lâu.
Vù!
Đó là bởi vì nó đã bị Raon hấp thụ hết, nó xoay theo hình xoắn ốc về phía cậu. Với một lượng nhiệt cực lớn như thế ngưng tụ vào người cậu, cái lạnh bao trùm toàn bộ cơ thể đã tan chảy ra.
Bùm!
Một ngọn lửa đỏ rực cháy dọc theo cơ thể của Raon. À không, ngọn lửa đó không phải là màu đỏ.
Mà là màu vàng.
Ngọn lửa vàng bùng lên tựa như ánh bình minh vàng ở trên ngọn núi phía đông.
Mặc dù bị nhấn chìm trong ngọn lửa vàng ấy nhưng Raon vẫn không ngừng việc rèn luyện. Cậu tiếp tục hấp thụ nhiệt lượng không chỉ từ xung quanh mình, mà còn từ khắp toàn bộ ngọn núi Bắc Mộ này nữa.
Rầm!
Khi mặt trời tỏa ra đầy đủ ánh sáng hùng vĩ của mình thì ánh sáng phát ra từ Raon cũng bắt đầu mờ nhạt dần, và rồi cậu mở mắt ra.
Xoẹt!
Vulcan, vừa chạm mắt với cậu, đã phải nuốt nước bọt. Một cảm giác hồi hộp chạy dọc từ ngón chân lên đến não của ông.
Ánh sáng màu vàng sẫm.
Thứ ánh sáng vàng tựa như chứa đựng ánh ban mai đang rực cháy trong đôi mắt của cậu.
Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook