Nghe phiên bản audio của truyện:

SÁT THỦ TÁI SINH

CHAP 31

 

Raon từ từ mở mắt ra. Cậu mỉm cười cảm nhận nguồn năng lượng nóng rực đang bắt rễ vững chắn trong trung tâm năng lượng của mình.

 

'Cuối cùng thì mình cũng thành công rồi.'

 

Cậu cố gắng tạo ra được linh khí bằng ‘Vạn hỏa tu luyện’, chống lại được sự tàn phá khốc liệt của tên Thịnh nộ. Hơn nữa, nguồn linh khí này lớn hơn và rõ ràng hơn rất nhiều so với những gì cậu ấy mong đợi.

 

‘Và còn hơn cả ‘Vạn hỏa tu luyện’ nữa.’

 

Bên cạnh nguồn linh khí từ ‘Vạn hỏa tu luyện’, giống như lượng dung nham được ép thành hình tròn, còn có khối băng giống như những dòng sông băng ở vùng đại dương phía bắc.

 

Đó là kết quả của sự trùng hợp ngẫu nhiên xảy ra trong khi cậu đang đẩy lùi ngọn lửa lạnh giá của tên Thịnh nộ bằng hơi nóng từ lò than.

 

'Mình không ngờ xui rủi đó lại biến thành vận may như thế này.’

 

Linh khí từ ‘Vạn hỏa tu luyện’ lớn hơn gấp đôi so với kích thước mà cậu mong ước, và cả linh khí băng cũng được hình thành ngay bên cạnh nó.

 

Đó là một phần thưởng quá tuyệt vời, vượt ngoài sự tưởng tượng của cậu, vì cậu phải chịu đựng nỗi đau khủng khiếp đến như vậy và thậm chí là cả tính mạng cũng bị đe dọa.

 

"Haa."

 

Điều chỉnh lại trái tim đang đập thình thịch của mình, Raon nhìn vào dòng thông báo hiện ra ngay trước mặt mình.

 

 

 

[Bạn đã có được 'Vạn hỏa tu luyện'.]

 

 

 

[Đặc điểm 'Vạn hỏa tu luyện (Một sao)' đã được tạo.]

 

 

 

['Vạn hỏa tu luyện' đã đạt đến hai sao sau khi nhận được nhiệt lượng mạnh mẽ.]

 

 

 

['Kháng lửa (Hai sao)' đã được tạo ra nhờ hiệu ứng từ 'Vạn hỏa tu luyện (Hai sao)'.]

 

 

 

Đó là những thông báo nói rằng ‘Vạn hỏa tu luyện’ đã đạt được hai sao ngay sau khi nó được tạo ra.

 

‘Mình đoán trước là nó sẽ xảy ra mà.’

 

Vì năng lượng từ ‘Vạn hỏa tu luyện’ đọng lại trong trung tâm năng lượng của cậu lớn hơn nhiều so với dự kiến, cậu đã đoán trước được rằng nó sẽ đạt đến hai sao chỉ trong một lần.

 

‘Vậy là bây giờ mình có thể tạo ra hoa lửa ngay rồi.’

 

Một khi ‘Vạn hỏa tu luyện’ đạt đến cấp bậc hai sao thì sẽ có thể sử dụng được hoa lửa, và cậu cảm thấy như mình đã có thể sử dụng được nó rồi.

 

Khi Raon mỉm cười dự đoán mọi thứ, một loạt thông báo thứ hai xuất hiện.

 

 

 

[Hai sợi của 'Lời nguyền Băng giá' đã tan chảy.]

 

 

 

[Trạng thái 'Thể lực yếu kém' đã biến mất.]

 

 

 

[Băng tan ra đã ngưng tụ lại để tạo thành đặc điểm 'Cái lạnh của Băng giá'.]

 

 

 

[Sau khi nhận được cái lạnh mạnh mẽ từ 'Thịnh nộ', 'Cái lạnh của Băng giá’ đã đạt đến Hai sao.]

 

 

 

"Ồ."

 

Cậu ngạc nhiên thốt lên một tiếng.

 

Thông báo về việc hai sợi lời nguyền đã tan chảy và trạng thái thể lực yếu kém đã biến mất vốn rất đáng kinh ngạc rồi, nhưng quan trọng nhất chính là phần nằm ở bên dưới những thông báo đó.

 

Thông báo nói rằng băng bên trong mạch mana của cậu đã ngưng tụ lại thành một đặc điểm gọi là ‘Cái lạnh của Băng giá’… Hẳn là nó đang ám chỉ đến nguồn linh khí băng nằm ngay bên cạnh nguồn linh khí từ ‘Vạn hỏa tu luyện’.

 

'Băng sao…'

 

Cậu thật sự chỉ đang cố gắng nâng cao khả năng kháng nước của cậu bằng cách đưa băng vào trong mạch mana của mình thay vì loại bỏ nó đi.

 

‘Cái lạnh của Băng giá’, phần thưởng bất ngờ ấy, tuy cậu có cảm giác rằng nó rất tốt - nhưng nó cũng khiến cho cậu khá hoang mang.

 

Trước khi cậu có thể hiểu hết tất cả, thì loạt thông báo thứ ba lại xuất hiện.

 

 

 

[Bạn đã phải chịu đựng sự gián đoạn từ 'Thịnh nộ' vào thời điểm quan trọng.]

 

 

 

[Tất cả các chỉ số đã tăng lên 3 như phần thưởng cho việc thể hiện sức mạnh ý chí cực độ.]

 

 

 

Các chỉ số của cậu tăng lên cùng lúc thông báo xuất hiện. Cậu phấn khởi khi cảm nhận được cơ thể và tâm trí của mình giãn ra và co lại.

 

‘Đây có phải là giấc mơ không vậy?’

 

Cậu chỉ đang cố gắng để có được ‘Vạn hỏa tu luyện’ thôi, nhưng giờ cậu đã nâng được nó lên thành hai sao, cả nguồn linh khí băng cũng đã lên hai sao và còn thêm các chỉ số bổ sung nữa.

 

Nhờ sự gián đoạn của tên Thịnh nộ mà cậu đã có được những kỹ năng mà đáng lẽ ra cậu cần phải mất đến vài năm mới có được.

 

[Chết tiệt!]

 

Khi Raon mỉm cười và đóng dòng thông báo đó lại, giọng nói vốn đang kìm nén của tên Thịnh nộ chợt bật ra.

 

[Ngươi là cái quái gì vậy chứ?! Làm thế nào mà ngươi có thể vượt qua được hả?!]

 

Cách ăn nói đàng hoàng của hắn ta đã không còn nữa. Thịnh nộ đã bùng phát cơn thịnh nộ đúng như cái tên của mình ra.

 

‘Ta đã nói rồi mà. Ngươi không đấu lại ta đâu. Dù cho ngươi có làm gì thì cũng không có tác dụng đâu.’

 

Raon cục mịch nói và xua xua tay.

 

[Không thể nào! Không thể nào lại có chuyện như vậy xảy ra được! Ở Quỷ Quốc, Tinh hoa Vương ta chưa bao giờ phải trải qua sự sỉ nhục như vậy cả. Làm sao chuyện này lại xảy ra được chứ…?]

 

‘Từ bỏ đi.’

 

Mặc dù cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng cậu đã thật sự nghĩ rằng mình sắp chết đến nơi rồi. Có thể sống sót được là vì cậu đã đọc được nguồn năng lượng ở xung quanh đây trong ba tháng cậu ghé qua lò than này.

 

‘Mình phải cẩn thận hơn mới được.’

 

Giờ thì mọi việc đã chắc chắn rồi. Tuy rằng họ đã gần nhau hơn một chút, nhưng Thịnh nộ rõ ràng vẫn là kẻ thù của cậu. Cậu không thể để lộ bất kỳ điểm yếu hoặc bí mật nào của mình cho hắn ta, bất kể là trong hoàn cảnh nào đi chăng nữa.

 

“Cậu… Cậu có ổn không?”

 

Trong khi tên Thịnh nộ vẫn còn đang run lên, Vulcan liền tiến lại gần cậu. Đôi mắt của ông mở to như thể sắp rơi ra bên ngoài đến nơi.

 

"Con ổn mà."

 

Raon nâng người lên. Cơ thể của cậu đã trở nên nhẹ tựa lông hồng nhờ vào việc các chỉ số đã được tăng lên và hai loại linh khí mà cậu nhận được.

 

“Vậy… Cậu đã đạt được nó chưa?”

 

Đôi môi của Vulcan vẫn còn run rẩy và ông nói với một tông giọng trầm ấm.

 

"Dạ rồi, rất cảm ơn ông."

 

Cậu cúi đầu thật sâu. Nhờ những linh khí được tạo ra trong trung tâm năng lượng của cậu mà cậu cảm thấy tràn đầy năng lượng.

 

"Và con cũng xin lỗi ông. Vì con mà cái lò bị hỏng rồi.”

 

Raon chỉ về phía cái lò đã bị sập. Khiến cho chiếc lò than vững chãi kia phải rơi vào tình trạng đó là do lỗi của cậu.

 

"Không sao đâu."

 

Khi thấy cậu cúi đầu xin lỗi, Vulcan vỗ vai cậu và tiến lại gần chiếc lò nung.

 

“Chỉ cần cậu không sao là tốt rồi. Một thứ như lò than thì có thể làm lại được mà… hmm?”

 

Đôi mắt của Vulcan mở to ra khi ông kiểm tra chiếc lò than bị sập kia.

 

* * *

 

"Đây là…"

 

Sau khi lục tung chiếc lò than bị sập lên, ông dùng kẹp gắp ba cục than ra, mỗi cục đều có màu vàng óng ánh.

 

'Đó là gì vậy nhỉ?'

 

Cậu đã từng nhìn thấy than trắng và than đen trước đây rồi, nhưng chưa bao giờ thấy loại than tỏa ra thứ ánh sáng màu vàng giống như vậy.

 

"Ah!"

 

Cậu đã nhớ ra rồi. Vulcan đã nói với cậu rằng ông đang cố gắng tạo ra than vàng thay vì than trắng hay than đen. Ánh sáng vàng đang tỏa ra chính là từ loại than vàng mà ông đã nhắc đến.

 

"Có vẻ không phải duy nhất ở cậu xảy ra hiện tượng kỳ ​​lạ đâu."

 

"Ah."

 

“Đây chính là than vàng. Nó là loại than của thợ rèn có nhiệt lượng cao hơn than trắng và độ bền cao hơn than đen. "

 

Vulcan đặt cục than đang tỏa ra thứ nhiệt lượng màu vàng lên trên chiếc đĩa thép.

 

“Ta đã cố gắng làm ra loại than này hơn mười năm nay rồi, nhưng cuối cùng nó lại thành công trong tình huống như thế này… Cuộc sống này đúng thật là đầy rẫy những điều bất ngờ nhỉ.”

 

Ông ngắm nhìn cục than vàng với vẻ mặt ngây ngất.

 

“Tất cả là nhờ có cậu đấy. Cảm ơn cậu."

 

"Thật ra con đâu có làm bất cứ điều gì đâu."

 

“Bất cứ khi nào cậu đến đây rèn luyện, ngọn lửa bên trong lò nung đều bùng lên, và hơi thở của cậu mang lại sự sống cho ngọn lửa này. Tuy là một tên ngốc cả đời chỉ biết cầm búa mà thôi, nhưng ta có thể thấy được những gì mà cậu đã làm. Tất cả là nhờ có cậu.”

 

Khi Raon định nói với ông rằng cậu thật sự không hề làm gì cả, Vulcan tiếp tục.

 

"Mục tiêu của cậu là gì?"

 

"Mục tiêu sao?"

 

Cậu không thể trả lời ngay lập tức được. Cậu không chắc tại sao Vulcan lại hỏi câu hỏi đó, nhưng ánh mắt nghiêm túc của ông cho thấy rằng cậu phải trả lời.

 

'Mục tiêu của mình sao…'

 

Khi cậu quyết tâm bắt đầu rèn luyện thì mục tiêu cuối cuộc của hành trình này vẫn việc trả thù tên Derus. Tuy nhiên, ưu tiên hàng đầu của cậu ngay lúc này chính là Sylvia. Cậu muốn mẹ của mình được hạnh phúc.

 

Và để đạt được điều đó thì…

 

Thay vì một nguồn sức mạnh tàn bạo, cậu cần có một nguồn sức mạnh không thể bị dao động hay mất đi dù trong bất kỳ tình huống nào.

 

Dòng suy nghĩ cũng giống như ngọn lửa bất diệt mà cậu đã tạo ra khi vẽ nên hình ảnh ngọn lửa của riêng mình.

 

"Con muốn trở thành một kiếm sĩ không thể bị đánh bại bởi bất kỳ ai hay bất kỳ tình huống nào."

 

“Không thể bị đánh bại sao? Đó không phải là điều mà một cậu nhóc nên nói ra đâu."

 

Vulcan cười khúc khích. Trông nó giống như nụ cười hài lòng hơn là chế nhạo.

 

"Raon Zieghart."

 

Lần đầu tiên ông gọi tên cậu. Đó dường như là cách để ông thể hiện sự công nhận cho cái tên này.

 

"Còn bao lâu nữa thì cậu mới được có thanh kiếm riêng của mình vậy?"

 

"Com không chắc lắm, nhưng con nghĩ sẽ mất khoảng từ ba đến năm năm nữa."

 

Để có được một thanh kiếm riêng thay vì thanh kiếm do tộc Zieghart cung cấp, thì cậu phải hoàn thành khóa đào tạo cơ bản và vượt qua bài kiểm tra kiếm thuật, và nó thường mất khoảng từ ba đến năm năm.

 

"Ta hiểu rồi."

 

Vulcan lẩm bẩm rằng bản thân có thể chờ được đến lúc đó.

 

“Một khi cậu đã có được tinh thần bất khả chiến bại thì hãy đến gặp ta. Ta sẽ để dành những thứ này cho đến lúc đó.’’

 

Vulcan cẩn thận lắc cục than vàng trên chiếc đĩa thép kia.

 

“Ý của ông là ông sẽ rèn một thanh kiếm riêng cho con sao? Không phải là ông đã nghỉ hưu rồi sao ạ?"

 

"Thay đổi suy nghĩ sau khi đã nghỉ hưu là việc xảy ra khá thường xuyên mà."

 

Ông vui vẻ mỉm cười. Có vẻ như những nếp nhăn của ông, đã từng mang đầy vẻ mệt mỏi và trống rỗng vào lần đầu tiên cậu đến gặp ông, bây giờ đã tràn đầy sức sống.

 

"Đừng chết nhé."

 

Vulcan nhẹ vẫy tay và đi xuống núi. Một lời tạm biệt rất đơn giản, vì họ đã gặp nhau rất thường xuyên trong suốt ba tháng qua, nhưng nó hoàn toàn rất phù hợp với ông.

 

"Hừm."

 

Tấm lưng của Vulcan, có thể nhìn thấy rõ dưới ánh nắng mặt trời chói chang, trông như đã trẻ hơn ba mươi tuổi so với lần đầu tiên cậu nhìn thấy ông.

 

‘Cuối cùng thì mọi thứ cũng đã diễn ra tốt đẹp rồi.’

 

Khi Raon mở lòng bàn tay ra, có một ngọn lửa đỏ rực trông như lưỡi rắn. Đó chính là linh khí từ ‘Vạn hỏa tu luyện’.

 

Cậu thậm chí còn không cần phải kiểm soát vì cậu đã đưa nó lên được đến hai sao ngay lập tức. Ngọn lửa từ ‘Vạn hỏa tu luyện’ đã hoàn toàn tuân theo ý muốn của cậu.

 

 

 

Phụt.

 

 

 

Khi cậu khép lòng bàn tay lại, ngọn lửa đã biến mất. Chỉ còn lại làn hơi nóng nhẹ.

 

‘Bây giờ thì... hmm?’

 

Ngay khi cậu ấy định vẽ ‘Cái lạnh của Băng giá’ ra, cậu cảm thấy có thực thể nhỏ từ phía trên cái cây ở bên phải.

 

Nó nhỏ đến mức có thể dễ bị nhầm là những con chim hay thú nhỏ trên núi, nhưng Raon đã biết đó là ai rồi.

 

"Ra đây đi."

 

Raon phủi nhẹ tay và nhìn vào cái cây kia. Cậu vẫn đứng yên đó với một ánh mắt hết sức chăm chú trên gương mặt. Rimmer từ trên cây lao xuống như một con khỉ, như thể không có chuyện gì xảy ra cả.

 

“Hì. Con đã biết rồi sao?”

 

Ông ta gãi đầu cười ngượng ngùng.

 

"Con cũng vừa mới nhận ra thôi."

 

“Chậc, ra là vậy sao. Ta đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy ngọn lửa ấy đó.’’

 

Rimmer tặc lưỡi. Đôi mắt xanh lục của ông ta vẫn chứa đầy vẻ ngạc nhiên.

 

"Ông đã theo dõi con suốt luôn sao?"

 

"Không, hôm nay là lần đầu tiên đấy."

 

Ông ta mỉm cười, nhưng lại không hề bình tĩnh như mọi khi. Ông ta trông giống như đứa trẻ bị bắt quả tang rằng đang nói dối vậy.

 

‘Mình nghĩ đây cũng là điều bình thường thôi.’

 

Rimmer không phải là kiểu người cay nghiệt sẽ không thèm quan tâm đến cậu sau khi đưa cậu đến một nơi như thế này. Có vẻ như ông ta đã trông chừng cậu trong suốt ba tháng qua.

 

"Cảm ơn ông rất nhiều."

 

Raon cúi đầu.

 

“Ta đã nói với con là không phải rồi mà — ôi trời.”

 

Rimmer lại gãi đầu rồi ngoảnh mặt đi.

 

‘Ông ta đúng thật là kỳ lạ.’

 

Ông ta không cảm thấy vui khi nhận được sự biết ơn mà thay vào đó lại cảm thấy xấu hổ. Yêu tinh cũng thật khác xa so với người bình thường.

 

“Tuy có hơi muộn một chút, nhưng con đã có được linh khí rồi. Chúc mừng con."

 

"Cảm ơn ông. Nhưng mà, con không nghĩ là quá muộn đâu."

 

Raon phát ra ngọn lửa đỏ ngay trên đầu ngón tay. Rimmer cau mày khi nhìn thấy nó.

 

“Làm thế nào con có thể sử dụng được linh khí ngay khi vừa mới tạo ra nó chứ…?”

 

Ông ta thở dài nghe có vẻ chán nản.

 

"Chuyện này không bình thường sao ạ?"

 

“Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một người sử dụng được linh khí ngay sau khi sở hữu nó đấy.”

 

Rimmer lẩm bẩm rằng thường phải mất từ ​​một tuần đến một tháng để một người có thể sử dụng được linh khí của mình thật thành thạo.

 

"Xuống núi nhanh đi, con cần phải đến nơi trước khi buổi huấn luyện bắt đầu đấy."

 

Rimmer vỗ vai cậu và mỉm cười.

 

"Thế còn huấn luyện viên thì sao?"

 

"Ta sẽ dọn dẹp nó rồi đến đó sau."

 

Ông ta chỉ tay về phía lò than đã bị sập kia. Tuy lửa đã tắt, nhưng sức nóng thì vẫn còn.

 

"Con sẽ giúp ông."

 

"Con không cần phải làm như vậy đâu."

 

Rimmer lắc đầu và giữ lấy Raon đang chuẩn bị quay người lại.

 

“Ta là huấn luyện viên, cho nên ta đến muộn cũng không sao cả. Nhưng còn học viên thì không nên như vậy đâu.”

 

“……”

 

Vẻ mặt của Raon như đang hỏi ông ta rằng "Ông nói nhảm cái gì vậy?", Nhưng Rimmer phớt lờ cậu đi rồi tự dùng tay quạt cho mình.

 

"Dù sao thì, sau khi dọn dẹp xong ta sẽ đi theo con ngay, vậy nên hãy đi xuống núi nhanh đi."

 

"… Dạ được. Cảm ơn ông."

 

Sau khi cúi đầu thêm một lần nữa, cậu nhanh chóng đi xuống núi.

 

"Haaah."

 

Sau khi chắc chắn rằng Raon đã đi mất, Rimmer nhìn vào chiếc lò than. Vì Vulcan đã thiết kế để nó không cháy lan ra bên ngoài nên ông ta không cần phải chạm vào nó làm gì.

 

Lý do ông ta ở lại đây không phải vì chiếc lò nung này.

 

"Xin hãy đi ra đây ngay đi."

 

Ông ta gọi, giống như cách Raon đã gọi ông ta ra.

 

Không khí lặng lẽ dao động, một ông lão tóc vàng mặc bộ quần áo đen dài đi xuống. Chính là Glenn Zieghart.

 

"Ngài thấy cảnh tượng đó như thế nào?"

 

“……”

 

Glenn lặng lẽ nhìn chiếc lò than đã bị sập, và chỗ mà Raon vẫn thường ngồi.

 

“Chắc giờ đây ngài đã cảm thấy yên tâm hơn chút rồi nhỉ, ngài đã đến đây thăm nom mỗi ngày và lo lắng cho cháu trai của mình như vậy mà.”

 

"Tôi chưa bao giờ làm như vậy cả."

 

Ông ấy lắc đầu và giơ ngón tay lên.

 

 

 

Vút!

 

 

 

Phần còn lại của chiếc lò bị sập đã tập trung lại một chỗ, theo tín hiệu của Glenn.

 

 

 

Bùm!

 

 

 

Những mảnh vỡ còn lại cuốn vào nhau như những dây leo của hoa hồng, rồi bị nén chặt lại, và rồi biến mất chỉ trong tích tắc.

 

Nếu không có dấu vết của những vết cháy trên mặt đất, không ai có thể tưởng tượng ra ở đó từng có chiếc lò nung. Đúng là cách điều khiển linh khí cực kỳ chuyên nghiệp.

 

“Số lượng và độ tinh khiết của nguồn linh khí đó là quá lớn, có thể là do thằng bé đã hấp thụ tất cả nhiệt lượng từ cái lò than này. Hơn nữa, thằng bắt đầu sử dụng được nó ngay lập tức sau khi nó ổn định hơn. Quả đúng là tài năng tuyệt vời."

 

"Còn chưa hết đâu."

 

Glenn nhắm mắt lại, nhìn về phía con đường mòn trong rừng mà Raon đã đi xuống.

 

"Thằng bé thậm chí còn thực hiện được việc kiềm chế sức mạnh của mình nữa."

 

 

 

***

 

 

 

Ở phía nam của Zieghart, có một thị trấn nơi mà ánh sáng sẽ không bao giờ tắt. Chính là thị trấn của những thợ rèn, ngôi làng Mirtan, nơi những người thợ rèn cầm búa cả ngày lẫn đêm.

 

Một lò rèn hình tròn nằm ở nơi sâu nhất của thị trấn. Nơi lò rèn đã nằm trong bóng tối suốt hơn mười năm ấy cuối cùng cũng đã sáng lên.

 

"Cái gì chứ?! Lò rèn của cựu trưởng làng đã sáng lên rồi kìa! ”

 

"Trưởng làng, à không, cựu trưởng làng đã trở lại rồi!"

 

“Ông ấy đã trở về rồi sao? Nhưng ông ấy đã nghỉ hưu rồi mà!”

 

“ Không phải ông lão ấy đã về quê rồi à?”

 

Những người thợ rèn, dù là đang làm việc, đang ngủ hay đang chuẩn bị đi ra ngoài, đều đổ xô về phía lò rèn kia.

 

Và họ đã hỏi rằng tại sao ông lại quay trở về.

 

"Ta đã hứa rồi."

 

Vulcan, cựu trưởng làng Mirtan và là vị thợ rèn trong huyền thoại, đã quét sạch sẽ lò rèn của mình.

 

"Ta phải giữ gìn cơ thể của mình thật tốt cho tới khi ngày đó đến."

 

Ông mỉm cười hài lòng rồi giơ búa lên và thắp nên ngọn lửa.

 

“Ta cần phải tạo ra thanh kiếm vượt qua cả Chân Thiên Kiếm.”

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương