Nghe phiên bản audio của truyện:

SÁT THỦ TÁI SINH

CHAP 32

 

Khi Raon tiến về phía sân tập, cậu cảm thấy bước chân của mình nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Đó không phải chỉ là ảo giác thôi đâu — cơ thể của cậu thật sự đã trở nên nhẹ hơn, như thể đang cưỡi trên ngọn gió vậy.

 

‘Đó chính là nhờ vào linh khí.’

 

Các chỉ số tăng lên và sự thay đổi về thể chất của cậu cũng là một trong những lý do, nhưng linh khí mới chính là thứ tạo ra sự khác biệt lớn nhất.

 

Linh khí chính là sự tích lũy mana. Chỉ bằng việc xuất hiện thôi nó cũng có thể tăng khả năng thể chất của con người lên gấp nhiều lần.

 

Vì Raon có hai loại linh khí đang tồn tại cùng nhau trong trung tâm năng lượng của cậu, nên rõ ràng là cậu cảm thấy nhẹ tênh và tràn đầy năng lượng.

 

‘Và còn hơn thế nữa.’

 

Trực giác của cậu đã trở nên nhạy bén hơn trước.

 

Dòng chảy của cơn gió, tiếng bước chân của động vật trong ngọn núi, và sự hiện diện của các kiếm sĩ đứng canh gác ở dưới chân núi — cậu cảm thấy như thể mình có thể nắm rõ toàn bộ mọi thứ xung quanh ở trong lòng bàn tay vậy.

 

"Hừm."

 

Raon liếm môi.

 

‘Mình muốn kiểm tra thử xem sao.’

 

Trước khi sử dụng nó trong trận chiến thật sự, cậu muốn tìm hiểu chính xác xem khả năng của mình hiện tại là bao nhiêu.

 

‘Mình phải lên núi thêm một lần nữa sau buổi huấn luyện ngày hôm nay mới được.’

 

Bãi đất trống nơi Rimmer đã dạy cậu về gió lần trước có vẻ chính là nơi tốt để thử nghiệm.

 

[Grrrrr!]

 

Khi Raon tiến về phía sân tập với một nụ cười mỉm cười đầy mong đợi, tên Thịnh nộ hét lên.

 

[Chết tiệt!]

 

Hắn ta toát ra vẻ bạo lực và cơn thịnh nộ băng giá sữ dội. Mặc dù rõ ràng là không đáng sợ, vì hắn ta không còn chút sức mạnh nào nữa.

 

[Làm sao mà ngươi có thể chú ý đến cái lò nung kia vào thời điểm đó chứ?!]

 

'Ta cũng tự hỏi đây, chắc là do ta may mắn đấy.'

 

[May cái đầu nhà ngươi! Ngươi nghĩ là ta không nhận ra ngươi đã hít nó vào sao?]

 

Thịnh nộ cứ liên tục nghiến răng.

 

'Tên này đúng là một con quái vật mà!'

 

Hắn ta mong chờ Raon Zieghart có khả năng ngăn chặn được các đòn tấn công bằng băng và đòn tâm lý đó sao.

 

'Mình cứ nghĩ hắn ta có làm gì cũng không quan trọng lắm.'

 

Hắn ta luôn tin rằng bản thân có thể sớm ăn sạch cơ thể và tâm trí của cậu, vẫn như hắn ta của mọi ngày.

 

'Thế mà nó lại có tác dụng.'

 

Hắn ta đã khác.

 

Hắn ta đã chờ đợi đến thời điểm tâm lý của con người yếu nhất: chính là lúc rơi vào trạng thái xuất thần khi đạt đến giai đoạn cuối của quá trình rèn luyện, khi các rào cản tinh thần của cậu đang ở mức độ mong manh nhất.

 

Mặc dù hắn ta đã giải phóng tất cả những cảm xúc phẫn nộ và lượng băng mà hắn ta đã tích tụ bấy lâu, nhưng tâm trí của Raon vẫn không hề vỡ vụn.

 

Cậu vẫn tiếp tục chịu đựng nó bằng sức mạnh ý chí phi thường của mình và cuối cùng tận dụng sức nóng của lò nung để đẩy lùi được hắn ta.

 

Hắn ta vẫn không thể nào tin rằng một kế hoạch hoàn hảo như vậy đã thất bại.

 

'Thằng nhóc này từ đâu ra vậy...?'

 

Chàng trai trẻ đã cố gắng chịu đựng được  nỗi đau mà ngay cả một tên quỷ dữ đã trải qua đủ loại khổ đau cũng không thể chịu đựng được, hắn ta chưa từng thấy được ai như vậy trước đây cả. Sự vô lý đó khiến cho hắn ta hoàn toàn không nói nên lời.

 

[Ực.]

 

Thịnh nộ nuốt nước bọt. Hắn ta vừa nghĩ đến một hình ảnh thật khủng khiếp — hình ảnh mà hắn ta bị mắc kẹt ở trên cẳng tay của đứa trẻ trong suốt phần đời còn lại của mình.

 

'Ta sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra được.'

 

Hắn ta nghiến răng. Hắn ta đã thất bại trong ngày hôm đó và vô số những lần khác rồi, vậy nên lần này hắn không thể tiếp tục thất bại được nữa.

 

[Raon Zieghart, đừng quá đắc chí. Tinh hoa Vương ta thậm chí còn chưa bắt đầu đâu.]

 

'Được thôi. Cứ làm hết sức mình đi.'

 

Raon khẽ gật đầu và đi về phía sân tập. Những phản ứng điềm đạm của cậu đối với hắn ta ngày càng trở nên khó chịu hơn.

 

[Vểnh tai lên mà nghe cho kỹ đây. Tinh hoa Vương ta là một tên quỷ dữ chưa từng biết ý nghĩa của từ "thất bại" là gì cả. Sau khi ăn mòn cơ thể của ngươi, ta sẽ giết tất cả những người xung quanh ngươi…]

 

'Chúc ngươi may mắn.'

 

[Arggggg!]

 

Câu trả lời đơn giản của Raon đã khiến cho tên Thịnh nộ phải bùng nổ thêm lần thứ hai.

 

***

 

Runaan đứng ở trung tâm của sân tập nhìn chằm chằm vào cánh cửa.

 

'Khi nào cậu ấy mới tới đây chứ?'

 

Cô ấy biết tình trạng của Raon không tốt, và cô ấy cũng biết rõ lý do.

 

Chính là do linh khí.

 

Tất cả những đứa trẻ bắt đầu rèn luyện sau khi Raon bắt đầu tìm mọi cách để tạo ra linh khí. Tuy nhiên, cậu vẫn không thể tạo ra linh khí mặc dù đã bảy tháng trôi qua.

 

Raon là người duy nhất vẫn chưa có được linh khí trong sân tập thứ năm này.

 

Ngay cả những đứa trẻ đã công nhận cậu khi chứng kiến cậu đánh bại Burren cũng bắt đầu thay đổi suy nghĩ của chúng. Chúng mong muốn rằng Martha hoặc Burren, hoặc thậm chí chính bản thân chúng sẽ trở thành học viên đứng đầu.

 

'Mình muốn giúp đỡ cậu ấy.'

 

Raon đã giúp cho cô ấy rất nhiều. Cô ấy đã đạt được nhiều thành tích hơn khi tập luyện bên cạnh cậu, và hương thơm sảng khoái từ cậu khiến cô ấy cảm thấy dễ chịu hơn trong suốt quá trình tập luyện của mình.

 

‘Mẹ mình cũng nói như vậy.’

 

Mẹ cô đã bảo cô phải tỏ lòng biết ơn và báo đáp cậu. Đó là lý do tại sao cô ấy mang loại kem hạt yêu thích của mình đến cho cậu.

 

Cô ấy đã đưa cho cậu hạt kem cuối cùng vào lần trước, nhưng lần này có đến tận ba chiếc. Cô ấy hy vọng cậu sẽ cảm thấy tốt hơn sau khi ăn nó.

 

Tạch.

 

Khi Runaan đang vuốt ve hộp kem hạt, cánh cửa sân tập chợt mở ra, và Raon - người cô ấy đang chờ đợi - cuối cùng cũng bước vào.

 

Bịch. Bịch.

 

Cô ấy vội chạy đến và dừng lại ngay trước Raon. Vẻ mặt của cậu vẫn không có gì thay đổi, vì dường như cậu đã quen với điều đó rồi.

 

Xoạc.

 

Cô ấy chìa chiếc hộp nhỏ ấy ra.

 

"Vui lên đi."

 

Runaan gật đầu với Raon, theo phản xạ tự nhiên, cậu cầm lấy chiếc hộp.

 

‘Hửm?’

 

Ngay khi cô ấy chuẩn bị đứng cách xa cậu năm bước giống như bình thường, cô ấy chợt nhận ra mùi hương sảng khoái của Raon đã trở nên mạnh mẽ hơn.

 

 

Khịt. Khịt.

 

Không hề lầm đâu. Một sự sảng khoái khiến cho trái tim rung động.

 

Runaan tiến đến gần hơn bình thường một bước, đôi mắt sáng rực lên.

 

***

 

'Lần này lại có chuyện gì với cô ấy vậy?'

 

Raon nheo mắt. Cậu đã xuống núi với tâm trạng rất vui vẻ, nhưng giờ cậu lại trở nên hơi bối rối khi thấy Runaan ngửi mùi hương của mình và tiến lại gần hơn rất nhiều so với bình thường.

 

Cậu kiểm tra trong chiếc hộp mà cô ấy đưa cho cậu. Chiếc hộp đó cùng một loại với chiếc hộp lần trước, với vài viên kem hạt ở trong đó.

 

Khi cậu mở nó ra, ở bên dưới làn hơi trắng đang bốc lên là ba viên kem với đủ màu sắc.

 

[Ồ! Đó không phải là kem hạt sao?!]

 

Chợt nghe thấy giọng nói đầy phấn khích của tên Thịnh nộ.

 

"Cô tặng cái này cho tôi sao?'

 

"Ừm."

 

Runaan, vẫn đang còn ngửi lấy ngửi để, mở mắt ra và gật đầu.

 

[Con nhóc đó từ hôm nay sẽ được công nhận là cô bé kem của Tinh hoa vương ta. Raon à, mau ăn hết đi! Tinh hoa Vương ta muốn thử tất cả các hương vị khác nhau. Bắt đầu với viên màu đen ở giữa đi…]

 

'Biến đi…'

 

Lấy viên kem đen trong hộp ra, Raon cho vào miệng. Cảm giác mát lạnh và vị ngọt của socola tràn ngập trong miệng cậu. Vị ngọt khiến cho ta nhận ra ý nghĩa của câu "tìm được hạnh phúc qua thức ăn".

 

[Đúng thật là điên rồ mà! Vị mát lạnh tràn ngập trong miệng, lớp socola ngọt ngào quấn quanh lưỡi như dải ruy băng vậy. Thật là tuyệt vời!]

 

Thịnh nộ giải thích chi tiết về hương vị của viên kem, như thể hắn trở thành một nhà phê bình ẩm thực vậy.

 

[Nữa đi, nữa đi! Lần này ăn màu đỏ đi…]

 

“Hì…”

 

Runaan vừa liếm môi vừa chảy một ít nước dãi. Có vẻ như cô ấy cũng muốn ăn một ít.

 

"Cảm ơn lòng tốt của cô."

 

Raon trả lại cho cô ấy chiếc hộp vẫn còn lại hai viên kem.

 

"Cậu không định ăn thêm nữa hả?"

 

Runaan ngơ ngác nhìn chiếc hộp đang được trả lại.

 

"Tôi ăn đủ rồi, cảm ơn cô."

 

[Đủ cái đầu nhà ngươi ấy! Tinh hoa Vương ta vẫn còn đói mà! Ăn hết đi!]

 

‘Ngươi không thấy là cô bé này cũng muốn ăn nó sao? Trưởng thành lên đi.'

 

Raon dùng lòng bàn tay đè bẹp tên Thịnh nộ hung hăng kia.

 

"Vậy cậu đã vui lên rồi chưa?"

 

"Huh? Ah…"

 

Raon cười khúc khích với Runaan đang nhìn cậu rồi lại nhìn chiếc hộp.

 

'Mình biết mà.'

 

Cô ấy cũng rất muốn ăn nó, và điều đó đã quá rõ ràng rồi. Runaan đưa kem cho cậu để làm cậu vui lên.

 

Mặc dù cô ấy thể hiện mình là một người vô cảm và ít nói, nhưng cô ấy đúng là một cô gái tốt bụng.

 

“Tôi đã vui lên rồi. Cảm ơn cô."

 

"Mhm!"

 

Runaan cười nhẹ và nhận lấy chiếc hộp. Cô ấy ôm nó thật chặt, giống như nhà thám hiểm tìm được kho báu vậy.

 

"Nhân tiện…"

 

"Hở?"

 

"À không."

 

Chưa nói hết câu Runaan đã lắc đầu. Đúng thật là kỳ lạ. Cô ấy đứng gần cậu hơn bình thường, và cô ấy ngửi mùi hương trên người cậu nhiều hơn.

 

'Mình thật sự không thể hiểu được cô ấy.'

 

Raon nhún vai, đứng chờ Rimmer quay lại đây sau khi dọn dẹp xong.

 

* * *

 

"Một tháng nữa chúng ta sẽ được thử một thứ rất đặc biệt."

 

Rimmer mỉm cười, mặc dù đến muộn mười phút.

 

“Huấn luyện viên lại đến muộn nữa rồi. Thời gian mười phút đủ để vung kiếm hơn cả trăm lần đấy."

 

Burren cau mày và giơ tay lên.

 

"Ồ xin lỗi. Ta cần chuẩn bị một số thứ."

 

Rimmer xin lỗi bằng cử chỉ tay bình thường và tiếp tục nói. Mặc dù nói lời xin lỗi, nhưng ông ta không có vẻ hối lỗi chút nào cả. Ông ta chỉ mỉm cười thôi.

 

"Hừm."

 

Burren rõ ràng có vẻ không thích lắm, nhưng cậu ta vẫn phải hạ tay xuống.

 

"Con cũng sẽ thích nó thôi, vì đây sẽ là buổi huấn luyện rất thú vị."

 

Khóe môi Rimmer nhếch lên và ông ta chỉ ra phía sau, nơi có hình tròn được vẽ trên mặt đất.

 

“Vì các bạn đã học được những kiến ​​thức cơ bản và đã trau dồi trong suốt bảy tháng qua, nên giờ đã đến lúc làm nóng mọi thứ hơn một chút rồi. Một tháng nữa, các bạn sẽ chiến đấu với nhau."

 

"Ồ!"

 

"Cuối cùng cũng đến lúc rồi!"

 

"Chiến đấu sao!"

 

Tiếng reo vui của bọn trẻ nghe giống như tiếng gầm thét vậy. Đây đúng là một cơ hội để kiểm tra linh khí và kiếm thuật mà chúng đã được luyện tập rất nhiều lần, vậy nên chúng vui thấy rõ.

 

Khuôn mặt nhăn nhó của Burren bỗng sáng bừng lên còn Martha thì nở một nụ cười kỳ quái, thế nhưng vẻ mặt của Runaan vẫn vô cảm như vậy.

 

“Vì kết quả của các cuộc chiến đấu sẽ được tính vào điểm tốt nghiệp của các bạn, nên sẽ có một bảng xếp hạng. Vậy nên tốt nhất là các bạn hãy chuẩn bị kỹ lưỡng cho tháng tới.”

 

"Đợi một chút đã."

 

Martha, mỉm cười nhàn nhã, gọi Rimmer.

 

“Thế còn những tên ngốc chưa hình thành được linh khí thì sao?”

 

Dù không nhắc đến tên nhưng mọi người đều nhìn Raon.

 

Raon không hề phản ứng, mặc dù bị các học viên nhìn chằm chằm. Với vẻ mặt điềm đạm, cậu đợi Rimmer mở miệng.

 

"May mắn thay, ta nghe nói là thằng bé có thể đã tạo ra được linh khí rồi."

 

"Hở? Từ khi nào chứ…? ”

 

"Hôm qua hả? Hoặc cũng có thể là hôm nay?”

 

"A, vậy sao?"

 

Martha quay đầu lại. Đôi mắt đen láy của cô ấy long lanh như viên ngọc trai đen phủ đầy bùn.

 

“Thời điểm này cuối cùng đã đến. Mình cứ nghĩ rằng mình sẽ chết vì buồn chán khi phải mất quá nhiều thời gian chứ."

 

Cô ấy mỉm cười khi đến gần cậu. Đó chính là sự pha trộn giữa vẻ nhạo báng và kiêu ngạo.

 

“Cậu có nhớ những gì tôi đã nói với cậu trước đây không? Tôi không nghe lời những kẻ yếu hơn tôi. Tôi nghĩ rằng mình đã đợi đủ lâu rồi, vậy nên hãy kết thúc nó ngay bây giờ đi. Cậu…"

 

"Martha Zieghart, lùi lại đi."

 

Burren ngắt lời cô ấy trước khi Raon kịp phản ứng.

 

“Lên kế hoạch đánh nhau với một cậu nhóc chỉ trong một tháng, trong khi cậu ta đạt được linh khí mới chưa đầy một ngày — niềm kiêu hãnh của một kiếm sĩ trong cô đâu mất rồi?”

 

“Hah! Niềm kiêu hãnh sao?"

 

Martha chế nhạo. Cô ấy lắc ngón tay và buông một câu chế giễu trắng trợn.

 

"Cậu là vị thiếu gia nhận được sự che chở từ một gia đình quý tộc nên hẳn là cậu nghĩ rằng niềm kiêu hãnh có thể nuôi sống bản thân mình nhỉ."

 

"Martha."

 

“Niềm kiêu hãnh là thứ được hiển thị cho người xứng đáng. Những đứa trẻ đằng kia đã cố gắng để đạt được linh khí chỉ trong một tháng, nhưng học viên đứng đầu của chúng ta đã mất tận hơn nửa năm.”

 

Cô ấy chỉ vào những đứa trẻ được tiến cử, những đứa trẻ đã học kỹ thuật rèn luyện linh khí Rinden.

 

“Ngay cả khi đó là kỹ thuật rèn luyện là cao cấp hơn hay tốt hơn đi chăng nữa thì mất đến bảy tháng để tạo ra linh khí chứng tỏ một điều rằng cậu ta không có tài năng. Chắc cậu đã biết về chuyện đó rồi mà, vì cậu cũng đã ở trong buổi Lễ Phán xét cùng với cậu ta, có đúng không?”

 

“Hừm…”

 

Burren cau mày, và vẻ mặt cậu ta trở nên u ám hơn.

 

'Đúng là như vậy…'

 

Cậu ta đã mất hai tuần để học được một kỹ thuật rèn luyện linh khí cấp cao. Mất hơn nửa năm để lên đến cấp độ một sao đã là một vấn đề rồi, cho dù kỹ thuật rèn luyện đó có tốt đến đâu đi chăng nữa.

 

“Tôi thừa nhận rằng cậu ta tài năng về kiếm thuật và kỹ thuật nắm đấm đấy, nhưng chỉ có vậy thôi. Nếu cậu ta không có tài năng về linh khí thì tất cả đều là vô nghĩa thôi."

 

"Hừm."

 

"Đúng là vậy."

 

"Không ai trong số các chiến binh nổi tiếng có linh khí yếu cả."

 

Các học viên gật đầu đồng ý với Martha.

 

“Chẳng phải huấn luyện viên yêu cầu bọn tôi đấu với nhau bởi vì ông muốn thay đổi học viên đứng đầu hay sao?”

 

"Ta cũng đang tự hỏi đây?"

 

Rimmer vừa nhún vai vừa nhướng lông mày.

 

“Raon Zieghart. Cậu đã là học viên đứng đầu quá lâu rồi, mặc dù vẫn còn thiếu khả năng. Không có… à, ý tôi là, chỉ có một vài học viên theo phe cậu thôi. Đã đến lúc nên từ chức rồi đấy, cậu có nghĩ vậy không?”

 

Martha cười khúc khích, liếc nhìn qua Dorian và một vài học viên khác đang đứng đằng sau Raon.

 

“Như tôi đã nói trước đây, chúng ta hãy đấu tay đôi đi. Người chiến thắng trở thành học viên đứng đầu… ”

 

"Tôi không muốn."

 

Raon lắc đầu trước khi Martha kịp nói xong.

 

"Gì chứ?"

 

“Cô có nghĩ là có thể đánh bạc mà không cần tiền hay không? Nếu tôi đánh cược danh hiệu học viên hàng đầu của mình thì cô cũng cần đánh cược một thứ gì đó tương đương như vậy chứ."

 

"Cậu không biết vị trí của mình ở đâu à? Cậu không có đồng minh nào ở đây cả… ”

 

"Cô sợ sao?"

 

Raon mỉm cười và hơi nghiêng đầu. Đó đúng là cách chế giễu cô ấy hiệu quả hơn nhiều so với những gì mà Martha đã cố gắng nói với cậu.

 

"Sợ sao? Cậu vừa nói như vậy với tôi sao? Ha! Được thôi. Tôi sẽ chấp nhận sự khiêu khích này của cậu! Đây sẽ là những lời cuối cùng của cậu đấy."

 

Martha cười khúc khích. Với đôi mắt đen mang đầy vẻ khó chịu, cô ấy đưa ra phía trước một chiếc hộp gỗ nhỏ.

 

“Đây là thần dược mà cha tôi đã ban tặng cho tôi, Cửu Hoa Dược. Tôi sẽ tặng cái này cho cậu nếu như cậu thắng."

 

Cửu Hoa Dược là loại thần dược được tạo ra từ việc kết hợp chín loại dược liệu khác nhau, có tác dụng bồi bổ cơ thể và linh khí.

 

'Thịnh nộ, đây chính là thời điểm ta đã từng nói với ngươi đấy.'

 

[Ngươi đang nói cái gì vậy chứ?]

 

'Không phải ta đã từng nói với ngươi thời điểm ấy sẽ đến khi mà Martha có một thứ gì đó đáng để lấy sao? Bây giờ chính là lúc đấy.'

 

Cậu đã biết rằng Martha có loại thần dược đó, nhờ vào Dorian nhiều chuyện kia.

 

‘Đổi lấy Cửu Hoa Dược cũng khá xứng đáng đấy.’

 

Raon khẽ mỉm cười, nhìn vào Martha - người đã thất bại trước sự khiêu khích của cậu - rồi nhìn vào chiếc hộp gỗ chứa Cửu Hoa Dược kia.

 

Dù sao thì đó cũng sẽ là phần thưởng cho cuộc đánh cược mà cậu đã chắc thắng.

 

 

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương