Nghe phiên bản audio của truyện:

SÁT THỦ TÁI SINH

CHAP 33

 

Sau khi Rimmer tuyên bố rằng chúng sẽ chiến đấu với nhau sau một tháng nữa, những đứa trẻ như đã được tiếp thêm động lực mới cho việc huấn luyện của mình bằng cách tưởng tượng về những đối thủ trong tương lai của chúng.

 

Bất kể đối thủ là ai, chúng vẫn không ngừng trau dồi kiếm thuật và rèn luyện linh khí của mình.

 

Tuy nhiên, cũng có những ngoại lệ — những người không còn xa lạ gì nữa.

 

Chính là Raon và Martha, hai người đã quyết định đối thủ ngay, không hề thay đổi thái độ của mình.

 

Raon đã làm tất cả mọi thứ trong khả năng của mình để tập luyện, trong khi Martha vẫn thoải mái, đúng với danh hiệu là học viên mạnh nhất.

 

Cứ như vậy, một tháng trôi qua rất nhanh chóng, và tất cả mọi người đều cố gắng hết sức mình. Cuối cùng, mặt trời đã mọc lên vào ngày diễn ra các trận đấu.

 

Vì đây là cơ hội để chứng minh năng lực mà mình đã trau dồi trong gần một năm nay, và để cải thiện điểm số của mình với các huấn luyện viên, các học viên cảm thấy tràn đầy phấn khích và lo lắng.

 

Mặt khác, Martha đang mỉm cười và liếc nhìn sang bên cạnh — như thể cô ấy không quan tâm đến bất cứ điều gì đang xảy ra cả.

 

'Cuối cùng thì mình cũng có thể trả lại những gì mình đã nhận rồi.'

 

Cô ấy nắm lấy cánh tay bị đánh lúc Raon phản công cô ấy vào tám tháng trước.

 

'Đó chính là lần đầu tiên.'

 

Trước đây, cô ấy chưa bao giờ bị đánh bởi ai đó trạc tuổi mình cả, kể cả khi cô ấy còn sống trong cảnh khốn cùng trước khi gia nhập vào gia tộc Zieghart. Đó là sự sỉ nhục đầu tiên cô ấy phải nhận trong đời, cho nên cô ấy không thể nào quên được.

 

Cô ấy đã chờ đợi cơ hội để trả món nợ đó, và tám tháng sau, ngày đó cuối cùng cũng đã đến.

 

'Tất cả sẽ kết thúc vào ngày hôm nay.'

 

Không giống như Raon Zieghart, chỉ mới có được linh khí cách đây một tháng, cô ấy đã có được linh khí ba năm rồi. Trận đấu này rõ ràng là không đáng.

 

Trông có vẻ hèn nhát, nhưng thật lãng phí thời gian khi cứ phải chờ đợi mãi trong khi cậu chỉ đơn giản là một kẻ không có tài năng.

 

'Mình còn có việc cần phải làm.'

 

Không giống như Raon, cô ấy không thể bị bức tường mỏng như vậy chắn đường được. Cô ấy cần phải trở nên mạnh mẽ hơn càng nhanh càng tốt vì còn có người cô ấy cần phải cứu.

 

Vút!

 

Martha khép chặt miệng lại, nắm chặt lấy nguồn linh khí màu vàng tỏa ra từ trong lòng bàn tay của mình.

 

***

 

Ngồi ở phía bên phải của đấu trường tạm thời, Raon đang ngồi kiểm tra cửa sổ trạng thái của mình.

 

Cửa sổ trạng thái

 

Tên: Raon Zieghart.

 

Danh hiệu: Chiến công đầu tiên.

 

Trạng thái: Lời nguyền Băng giá (Sáu sợi), Suy giảm khả năng thể chất, Suy giảm khả năng thu hút mana.

 

Đặc điểm: Thịnh nộ, Hỏa nhẫn (Ba sao), Kháng nước (Ba sao), Trực giác của hoa tuyết (Một sao), Vạn hỏa tu luyện (Hai sao), Cái lạnh của băng giá (Hai sao ), Kháng lửa (Hai sao)

 

Sức mạnh: 35

 

Nhanh nhẹn: 36

 

Thể lực: 35

 

Năng lượng: 26

 

Trực giác: 50

 

Không chỉ số lượng các chỉ số của cậu đã tăng lên rất nhiều, mà các chỉ số đã có của cậu cũng tăng lên đáng kể nhờ vượt qua giới hạn của bản thân trong quá trình luyện tập.

 

‘Cũng khá tốt đấy.’

 

Raon mỉm cười hài lòng khi nhìn thấy những con số trên cửa sổ trạng thái của mình, rõ ràng là rất khác so với trước đây.

 

"Mọi người chú ý!"

 

Khi vừa đóng cửa sổ trạng thái, cậu liền nghe thấy giọng Rimmer nói. Sau khi kiểm tra xong mọi ngóc ngách của đấu trường, Rimmer gật đầu.

 

“Quan sát những người khác chiến đấu cũng hữu ích tương tự như đích thân tham gia vậy. Hãy thử lên kế hoạch sẵn các chiêu thức cho những trận đấu riêng của các bạn trong khi xem những trận đấu của các học viên khác nhé."

 

"Vâng ạ!"

 

"Bây giờ thì bắt đầu thôi. Đầu tiên là Burren Zieghart và Dorian.”

 

"Vâng ạ!"

 

"Hờ!"

 

Burren tự tin đứng dậy và đi về phía đấu trường. Còn Dorian thì run rẩy đi ngang như cua về phía trước.

 

“Xin lỗi, huấn luyện viên ơi?

 

"Có chuyện gì vậy?"

 

"Con xin bỏ cuộc!"

 

Dorian giơ tay mạnh mẽ và tuyên bố từ bỏ quyền tham gia.

 

“…”

 

Mọi người đều im lặng khi nghe thấy giọng nói đầy tuyệt vọng của cậu ấy. Trông giống như họ đang tự hỏi cậu ấy là kiểu người gì vậy.

 

“Sao vậy chứ, con thậm chí còn chưa thử mà?”

 

Rimmer kinh ngạc gãi gãi cằm.

 

“Con… Cơ thể con cảm thấy không tốt lắm. Con cảm thấy lạnh và đau nhức khắp người từ hôm qua rồi. Khụ khụ khụ!"

 

Dorian rùng mình, đôi môi thì run rẩy và cậu ấy ho một cách ngượng nghịu.

 

"Thật đấy ạ, đó là sự thật mà."

 

Lấy một túi nước đá từ trong túi đeo trên bụng ra, cậu ấy đặt nó lên đầu. Cậu ấy thật sự đã chuẩn bị hết mọi thứ.

 

[Đúng thật là thảm hại. Nếu thuộc hạ của Tinh hoa Vương ta mà làm điều đó thì đầu của hắn ta sẽ bay ngay!]

 

'Mặc dù đó là điều có thể đoán trước được.'

 

Raon đã biết rằng Dorian sẽ hành động như vậy. Xét theo tính cách thường ngày của cậu ấy thì mọi chuyện đã khá rõ ràng rồi.

 

“Dorian, ít nhất cũng hãy thử chiến đấu xem nào. Con sẽ có thể học được điều gì đó ngay cả khi con thua cuộc đấy. Ta sẽ ngăn chặn cuộc chiến trước khi con có khả năng bị thương, vậy nên đừng lo lắng nhiều.”

 

“V-vậy nếu như ông có thể thay đổi đối thủ của con… hở!”

 

Khi Dorian ngẩng đầu lên, cậu ấy bắt gặp ánh mắt của Burren và lại bắt đầu run rẩy.

 

“Bất kể trạng thái của cậu trước đây có là gì đi nữa nhưng hiện giờ cậu đã là một học viên của tộc Zieghart rồi. Nếu như cậu làm mất uy tín của tộc Zieghart thì tôi sẽ cắt cổ cậu ngay tại đây đấy."

 

Giọng nói của Burren tàn bạo đến mức khó có thể tin được rằng cậu ta là một đứa trẻ.

 

"Hơ!"

 

Dorian há hốc mồm và cậu ấy trốn đằng sau Rimmer.

 

“Dorian, đó chỉ là một trận đấu thôi mà. Đừng nghĩ rằng nó đáng sợ. Hãy cứ xem đó như là dịp để thể hiện những gì mà con đã làm được cho đến nay.”

 

“Dạ được.”

 

Cơn run rẩy của Dorian đã giảm bớt một chút nhờ giọng nói trấn an của Rimmer.

 

“Burren, con cũng đừng quá nghiêm túc như vậy nữa. Niềm kiêu hãnh đúng là một điều rất tuyệt vời, nhưng có nhiều thứ khác trên thế giới này còn quan trọng hơn nữa đấy.”

 

“……”

 

Burren không trả lời, nhưng dường như cậu ta nhận ra rằng mình đã đi quá xa nên thái độ của cậu ta đã có chút dịu lại.

 

“Hừm…”

 

Raon nheo mắt nhìn Rimmer, người đang mỉm cười đứng giữa Burren và Dorian.

 

'Quả là có tác dụng rồi.'

 

Lời khuyên của ông ta thật sự có tác dụng với cả hai bên. Đó là bằng chứng cho thấy ông ta đã quan sát các học viên rất đúng cách, mặc dù lúc nào trông ông ta cũng như thể đang chơi đùa vậy.

 

'Hóa ra người thầy chính là như vậy sao?'

 

Nếu như điều tương tự như thế này xảy ra trong tiền kiếp của cậu, lúc mà cậu được nuôi dạy như một sát thủ, thì huấn luyện viên sẽ cắt cổ hết cả hai.

 

Giúp cho học viên bình tĩnh và giúp cho học viên thể hiện được kỹ năng của mình chính là điều mà một người thầy thực thụ sẽ làm.

 

"Vậy thì, hãy chuẩn bị đi nào."

 

Vì tất cả các vấn đề đã được giải quyết nhờ Rimmer, nên Burren và Dorian đứng đối mặt với nhau.

 

"Bắt đầu!"

 

Ngay khi tín hiệu bắt đầu được phát ra, Burren liền chạy về phía Dorian và vung kiếm.

 

Vì cậu ta đang sử dụng linh khí, tốc độ của cậu ta hiện tại không gì có thể so sánh được.

 

"Hiee!"

 

Dorian hét lên và co rút người. Nhờ đó mà thanh kiếm của Burren đã trượt cậu ấy trong đường tơ kẽ tóc.

 

"Đừng chạy nữa!"

 

Burren cau mày và vung kiếm thêm lần nữa, chân của Dorian di chuyển lung tung và cậu ấy vung thanh kiếm tập luyện của mình ra.

 

"Argh!"

 

Mặc dù Burren đã vung kiếm hơn năm lần, nhưng Dorian vẫn cứ bỏ chạy.

 

"Cậu còn định chạy đến bao giờ nữa đây?!"

 

Burren vừa đạp chân xuống đất đất vừa nhíu mày lại. Cậu ta đã thu hẹp khoảng cách chỉ trong tích tắc bằng cách sử dụng khả năng thật sự của mình. Cậu ta đã luôn che giấu nó.

 

"Uah!"

 

Dorian cố gắng di chuyển cơ thể của mình thật nhanh, nhưng đã quá muộn rồi. Thanh kiếm tập luyện của Burren đã chạm đến thắt lưng của cậu ấy.

 

Bụp!

 

Cùng với một tiếng động mạnh, cơ thể của Dorian bị đánh bay sang bên phải.

 

“Awwh! Đầu-đầu hàng! ”

 

Dorian tự nắm lấy cổ tay mình và hét lên, cậu ấy như đang quằn quại trong đau đớn.

 

'Cơ thể cậu ấy vẫn linh hoạt như mọi khi.'

 

Raon cười khúc khích, nhìn Dorian nằm trên mặt đất. Tài năng của cậu ấy không hề tệ vì, tốc độ của đôi chân và khả năng kiểm soát linh khí của cậu ấy không thua kém so với những thành viên trong dòng dõi trực hệ.

 

Mặc dù rõ ràng là vẫn còn lâu cậu ấy mới có đủ khả năng để đối đầu với Burren.

 

“Burren, con vẫn không thể kiểm soát được cảm xúc của mình nhỉ. Nếu như con chiến đấu với cậu ấy theo như lẽ thường thì thanh kiếm của con đã chạm được vào cậu ấy trong vòng chưa đầy năm nhát chém rồi."

 

"…Ông nói đúng."

 

Burren lặng lẽ gật đầu, lùi lại phía sau.

 

“Dorian, tại sao con cứ chạy thế? Ta đã nói với con là con có thể làm được mà. Nếu con đối mặt với cậu ấy thay vì bỏ chạy thì con có thể duy trì được lâu hơn rồi."

 

"Con xin lỗi. Nhưng con sợ lắm… ”

 

“Con có thể rất sợ hãi, nhưng nếu như ngay bây giờ con không thể vượt qua nó thì con sẽ không thể đứng vững được trong trận chiến thật sự đâu. Con phải vượt qua nỗi sợ hãi của mình nếu như con muốn trở thành một kiếm sĩ."

 

Không giống như Burren, Dorian đã được nghe thuyết giảng mất một lúc trước khi được trở về vị trí của mình.

 

"Tiếp theo, Runaan và Kerin."

 

"Vâng."

 

"Vâng ạ!"

 

Runaan và Kerin đến từ dòng họ ngoại bước vào trong đấu trường.

 

Kerin là con trai của nhánh trong dòng họ ngoại khá có sức ảnh hưởng và là một trong những "thuộc hạ" của Burren đã từng gây sự với Raon trước đây. Khả năng của cậu ta khá tốt, nhưng không thể so sánh được với Runaan.

 

"Bắt đầu."

 

Ngay khi Rimmer hạ tay xuống, Runaan và Kerin lao về phía nhau.

 

"Haa!"

 

Kerin tấn công trước. Cậu ta nghiến chặt răng, vung thanh kiếm tập luyện của mình theo chiều ngang.

 

“……”

 

Vẫn duy trì vẻ mặt như bình thường, Runaan vung thanh kiếm toát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo màu trắng từ phía dưới lên trên.

 

Keng!

 

Với âm thanh của kim loại va chạm nhau, thanh kiếm của Krein bay đi và cắm thẳng vào nền đất cứng ngắt của đấu trường.

 

Mặc dù vung kiếm muộn hơn nhưng Runaan đã cản phá thành công đòn tấn công đó.

 

“Kuh…”

 

Kerin lùi bước với đôi tay run lẩy bẩy.

 

"Dừng lại."

 

Rimmer vừa đi vào trong đấu trường vừa gãi cằm.

 

“Kerin, con đã quá lo lắng rồi. Con đặt quá lực nhiều lên cổ tay và bàn tay của mình. Con nên cầm kiếm thoải mái hơn mới phải."

 

"Con xin lỗi."

 

“Còn Runaan. Sử dụng nguyên tắc bắt đầu muộn nhưng lại tấn công trước đúng là một cách rất hay, nhưng linh khí của con vẫn không chạm tới mũi kiếm."

 

"Dạ vâng."

 

Runaan ngây ngô gật đầu.

 

"Làm tốt lắm. Tiếp theo…"

 

* * *

 

Những trận đấu kéo dài liên tục cho đến khi mặt trời lặn, và chỉ còn lại hai người.

 

“Raon Zieghart, Martha Zieghart. Hãy bước ra đây. ”

 

"Tôi cứ tưởng là mình sẽ phải chờ đợi cho đến lúc chết đi vì tuổi già ấy chứ."

 

Đôi mắt đen láy của Martha lấp lánh vì phấn khích. Mặt khác, Raon vẫn bình thản đứng trước mặt cô ấy.

 

“Chờ đợi suốt tám tháng đúng là một khoảng thời gian khá dài đấy. Hãy giải quyết vấn đề này ngay tại đây đi."

 

"Chúng ta có nên đánh cược thêm một thứ nữa không nhỉ?"

 

Raon giơ một ngón tay về phía Martha đang thể hiện sự hung hăng của mình.

 

"Gì chứ?"

 

“Kẻ thua cuộc sẽ phải phục tùng theo người chiến thắng, còn người chiến thắng sẽ trở thành học viên đứng đầu. Thấy như thế nào hả?"

 

“Phục tùng sao? Tôi không cần sự phục tùng của một kẻ ngốc giống như cậu, nhưng thôi cũng được.”

 

Martha nheo mắt lại và gật đầu. Cô ấy thậm chí còn không tính đến việc mình sẽ có thể thua cuộc.

 

“Đây là trận đấu cuối cùng của ngày hôm nay. Mọi người hãy cùng xem nhé. Còn bây giờ thì…"

 

Cùng với một nụ cười khó hiểu, Rimmer giơ tay lên.

 

"Bắt đầu!"

 

Ngay sau khi Rimmer hạ tay xuống, Martha đã bay lên khỏi mặt đất. Cô ấy đáp xuống đất cùng với một tiếng thịch, và khuôn mặt của cô ấy đã ở ngay trước mặt Raon.

 

Vút!

 

Cậu vung thanh kiếm của mình vào thanh kiếm tập luyện của Martha, chém xuống một nhát.

 

Keng!

 

Hai thanh kiếm va chạm vào nhau làm tia lửa phát ra trong không khí.

 

"Cậu có tự hỏi tại sao tôi không sử dụng linh khí của mình không?"

 

Martha mỉm cười, đẩy thanh kiếm của mình về phía cậu.

 

“Trước tiên chúng ta hãy thử chiến đấu với nhau bằng kiếm thuật trước đi. Sau đó, tôi sẽ khiến cho cậu hiểu nguồn linh khí mạnh mẽ là như thế nào!”

 

Khoảnh khắc giọng nói của cô ấy lọt vào tai cậu, kiếm pháp của cô ấy đã thay đổi rất nhanh chóng. Không chỉ là tốc độ và sức mạnh, mà quỹ đạo của nó cũng trở nên bí ẩn hơn.

 

 

Keng!

 

Raon nheo mắt lại và chống đỡ thanh kiếm tập luyện của cô ấy.

 

'Mình không hề biết gì về kiếm thuật này cả.'

 

Nó rất nhanh chóng, mạnh mẽ và bí ẩn. Dường như là kiếm thuật nâng cao mà cô ấy đã học được trong các buổi huấn luyện dành cho dòng dõi trực hệ.

 

'Nó đúng là rất mạnh mẽ. Nhưng mà…'

 

Nó không được hoàn hảo lắm. Nếu như cô ấy sử dụng 'Song kiếm hợp bích’ mà mọi người đã học thì sẽ tốt hơn.

 

Keng! Keng!

 

Raon đã chặn hết tất cả các đòn đánh của Martha bằng cách sử dụng năm tư thế của ‘Song kiếm hợp bích’.

 

"Cậu đã chặn hết tất cả các đòn đánh đó sao?"

 

Vẻ mặt của Martha trở nên chán nản. Cô ấy không thể xuyên thủng được hàng phòng ngự của cậu mặc dù đã tấn công hàng chục lần bằng cách sử dụng kiếm thuật không xác định nào đó.

 

“Mọi kiếm thuật đều bắt đầu từ năm hình thức chung. Nếu hiểu rõ điều đó thì không khó để chặn nó đâu."

 

Chống đỡ đòn xoay của Martha, Raon tiến lại gần cô ấy và tung nắm đấm ra.

 

Vút!

 

Cô ấy bước sang bên phải và tránh đòn đấm đó. Thấy có sơ hở, cô ấy vung thanh kiếm vào eo cậu.

 

Keng!

 

Raon chặn đòn tấn công bằng cách cầm thanh kiếm theo chiều dọc, sau đó đẩy nó về phía Martha.

 

"Tôi biết mà."

 

Martha xoay kiếm và lùi lại.

 

“Cậu đúng là tài năng thật, tôi công nhận điều đó. Nhưng đó chỉ là kiếm thuật của cậu mà thôi. Định mệnh của một chiến binh khiếm khuyết với nguồn linh khí yếu ớt đã được sắp đặt sẵn sẽ như thế nào rồi!”

 

Một nguồn linh khí màu vàng bao phủ quanh cô ấy. Sân tập khẽ rung lên trước nguồn linh khí thuộc tính đất ấy.

 

Thịch!

 

Martha dậm chân xuống đất. Khi mặt đất sụp xuống, thanh kiếm tập luyện của cô ấy xuyên qua không khí.

 

"Hờ!"

 

Cậu giương thanh kiếm về phía nguồn linh khí màu vàng đang trút xuống người mình.

 

Ầm!

 

Việc chặn thanh kiếm khiến cho chân cậu run lên. Mặc dù vẫn cùng một đòn chém như trước, nhưng tốc độ và sức mạnh đã ở một mức độ khác.

 

"Ồ, cậu chặn được nó sao?"

 

Đôi mắt của Martha, nhìn qua khe hở giữa các thanh kiếm, chợt nheo lại.

 

"Cậu đã hiểu chưa? Một thanh kiếm sử dụng nguồn linh khí thích hợp sẽ mạnh đến mức nào ấy.”

 

Cổ tay và đùi của Raon run lên. Martha hất cằm lên và quan sát cậu.

 

“Linh khí phụ thuộc vào tài năng hơn là kiếm thuật. Với thứ tài năng chỉ có thể tạo ra nguồn linh khí nhỏ như hạt đậu dù đã qua bảy tháng của cậu thì cậu không thể trở thành một kiếm sĩ được đâu."

 

Các đòn tấn công của Martha dần dần phát triển nhanh hơn và mạnh hơn. Cả người cậu như chùng lại mỗi khi phải đỡ những đòn đánh ấy.

 

“Linh khí mà tôi đang sử dụng lúc này vẫn chưa phải là toàn bộ sức mạnh của tôi đâu. Tôi sẽ cho cậu một cơ hội cuối cùng, hãy đầu hàng ngay bây giờ đi. Còn nếu không, tôi sẽ nghiền nát xương của cậu ra đó."

 

"Cô nói nhiều quá rồi đó."

 

Raon vung thanh kiếm sang bên phải. Cùng với một tiếng nổ lớn, Martha bị đẩy lùi về sau.

 

"Từ chối cơ hội cuối cùng tôi cho cậu, đúng thật là ngu ngốc."

 

Giọng Martha lạnh lùng như cơn gió ở phương bắc vậy.

 

"Lúc nào cũng tài năng, tài năng. Những người trong gia tộc này đúng thật là mê muội tài năng nhiều quá rồi. Phiền chết đi được."

 

Raon cười khúc khích.

 

'Đương nhiên tài năng là rất quan trọng.'

 

Tuy nhiên, khí chất của chiến binh còn quan trọng hơn cả tài năng. Cho dù một người đã học được một môn võ thuật mạnh mẽ đến đâu hay có tài năng đến đâu đi chăng nữa, nhưng nếu người được đề cập đến ấy là một kẻ yếu kém thì cũng vô ích thôi.

 

“Cậu chỉ nghĩ là tôi ồn ào vì cậu không có tài năng thôi, còn tôi thì rất vui mỗi khi nghe nói về tài năng đấy.”

 

Khóe miệng Martha nhếch lên.

 

“Vậy nên tôi chắc chắn sẽ cho cậu thấy tài năng thật sự là gì!”

 

Nguồn năng lượng màu nâu tỏa ra xung quanh cô ngày càng dày đặc hơn. Tựa như tảng đá lớn đột ngột rơi xuống mặt đất vậy.

 

"Vậy thì tôi sẽ cho cô thấy điều ngược lại."

 

Rằng có thứ khác còn quan trọng hơn cả tài năng.

 

Ánh hoàng hôn phản chiếu trong đôi mắt cậu và một bông hoa đỏ rực nở ra từ lưỡi kiếm sắc bén của cậu.

 

Ngọn lửa đầu tiên của ‘Vạn hỏa tu luyện’.

 

Ngọn lửa này chính là ngọn lửa đầu tiên và cũng là duy nhất.

 

Ngọn lửa huyền thoại của tộc Zieghart đã bùng cháy ở mũi kiếm của Raon, lần đầu tiên trong suốt hơn một nghìn năm qua.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương