Sát Thủ Tái Sinh Là Kiếm Sĩ Thiên Tài
-
Chapter 34
Nghe phiên bản audio của truyện:
SÁT THỦ TÁI SINH
CHAP 34
Martha Zieghart là một người vô cùng tự phụ.
Lý do cô ấy thất bại trong học kỳ trước không phải vì cô ấy thiếu năng lực, mà vì suýt giết chết hai tên khốn trong dòng dõi trực hệ đã làm tổn thương đến lòng tự trọng của cô ấy.
Vì sau lần đó mọi thứ đã trở nên phiền phức hơn vì nhiều lý do khác nhau, cho nên cô ấy đã có ý định sẽ dễ chịu hơn khi vào trong sân tập thứ năm này. Tuy nhiên, có một tên nhóc vẫn chọc tức cô ấy.
Chính là Raon Zieghart.
Đứa trẻ miệng còn hôi sữa đó cứ làm cho cô ấy cảm thấy thật chướng mắt.
Cô ấy đã muốn đấu với cậu từ lâu rồi. Tuy nhiên, cô ấy đã thừa nhận với Rimmer rằng chiến đấu với cậu khi cậu thậm chí còn không có linh khí chính là chơi bẩn, vậy nên cô ấy đã kiềm chế lại.
Cũng vì lý do đó mà cô ấy cảm thấy vui hơn bất kỳ ai khác khi nghe tin Raon đã có được linh khí, bởi vì cuối cùng cũng có thể đáp trả cho sự sỉ nhục mà mình đã nhận trước đây.
Trận đấu bắt đầu và cô ấy chĩa kiếm về phía Raon.
Tài năng kiếm thuật của cậu còn tỏa sáng hơn khi ở trong trận chiến thật sự, đến mức cậu có thể phòng thủ một cách hoàn hảo trước loại kiếm thuật mà cậu chưa từng nhìn thấy trước đây.
Tuy nhiên, ngay khi cô ấy bắt đầu sử dụng linh khí của Titan thì Raon liền bị đẩy lùi dễ dàng như con hình nhân giấy vậy.
Điều này cô ấy đã có thể đoán trước được rồi.
Sự khác biệt về kích thước và độ tinh khiết của linh khí giữa hai người cũng lớn tựa như khoảng cách giữa bầu trời và mặt đất vậy.
Tất cả tình hình đều có lợi cho Martha, gần như cô ấy có thể bẻ gãy xương của Raon bất cứ khi nào cô ấy muốn.
Dù biết rõ điều đó, nhưng tinh thần chiến đấu của Raon lại không hề giảm sút.
Đôi mắt cậu dường như đang chế nhạo cô ấy, dường như muốn nói, "Nếu thích thì cứ tiến đến đây xem!"
Đúng thật là nực cười.
Cậu trông giống như một con thỏ ngốc nghếch không biết là mình đang đối đầu với ai.
Đúng là tên khốn thảm hại.
Martha nhếch mép và vung kiếm xuống, đặt thêm nhiều linh khí và sức mạnh vào đó.
Thịch!
Cả đấu trường chợt rung động.
Raon cố gắng chống đỡ nó.
Cậu vẫn không hề gục ngã, mặc cho cô ấy tung ra những cú đánh liên tục.
Quả thật là khó chịu.
Cách mà cậu đang cố gắng trèo cao mặc dù bản thân có tài năng tệ nhất đã khiến cho cô ấy sôi máu lên vì tức giận.
'Đừng khiến cho ta bực bội chỉ vì điều này chứ.'
Chân tay cậu có thể sẽ bị gãy, nhưng cậu đã khiến cho cô ấy không còn lựa chọn nào khác nữa. Cô lấy ra một nguồn linh khí còn mạnh hơn lần trước, và nhắm thanh kiếm của mình về phía trước .
Đó chính là thế trận Đá Cứng.
Cô ấy sẽ xuyên thủng hàng phòng ngự của Raon bằng cách sử dụng năng lượng của tảng đá sắc nhọn.
Ngay lúc cô ấy chuẩn bị đạp chân xuống đất.
Bỗng có ngọn lửa đỏ bốc cháy ở phần mũi kiếm của Raon.
Một ngọn lửa rất nhỏ.
Chưa hết, nó còn đỏ hơn và đẹp hơn bất kỳ ngọn lửa nào khác. Khi Martha nhìn thấy nó liền có một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô ấy.
'Đó là gì vậy chứ?'
Thật là đáng sợ. Cô ấy chợt như bị chìm trong nỗi lo lắng đến kỳ lạ.
'Không, mình không hề sợ!'
Martha nghiến răng. Cô ấy không thể tin rằng mình lại sợ Raon, dù chỉ là trong giây lát. Không, cô ấy không muốn tin vào điều đó.
Vút!
Cô ấy tấn công bằng thanh kiếm tập luyện của mình, đặt thêm linh khí của Titan vào trong lưỡi kiếm đã cùn của nó.
Rầm!
Ngay lúc đó, Raon bước một bước. Ngọn lửa nhỏ đang bốc cháy ở thanh kiếm tập luyện của cậu tạo ra một đường thẳng.
Một đường màu đỏ vẽ từ trái sang phải.
Linh khí của Titan tan chảy ngay khi chạm vào đường màu đỏ ấy.
Và.
Rắc!
Thanh kiếm tập luyện cực kỳ rắn chắc bị gãy làm đôi, bay đi trong không trung.
Phập!
Âm thanh lưỡi kiếm gãy đâm vào sàn nhà của đấu trường xâm lấn đôi tai của cô ấy.
"Ah…"
Martha sững sờ nhìn thanh kiếm bị cắt đứt.
“Làm thế nào… Làm thế nào mà chuyện này xảy ra…”
Môi và tay cô ấy đều run lên vì không thể nào tin được.
"Đó chính là tài năng mà cô đã nói sao?"
Raon Zieghart lạnh lùng nhìn cô ấy. Ngọn lửa ở mũi kiếm của cậu đã tắt.
“Tài năng mà thậm chí còn không thể chống đỡ được một đòn đánh chưa hoàn chỉnh như vậy. Đó có nên được coi là vô nghĩa không nhỉ.”
“Cậu… Cậu…”
Không giống như mọi khi, Martha Zieghart hoàn toàn không thể trả lời được. Cô ấy cúi đầu xuống, giống hệt như thanh kiếm đã bị gãy của mình.
***
“C-cái gì vậy chứ?! Chuyện gì vừa mới xảy ra vậy?!”
“T-thanh kiếm tập luyện được bao phủ linh khí của Titan, đã bị cắt đứt chỉ bằng một đòn đánh thôi.”
“Đúng thật là điên rồ mà…”
Raon có thể cảm nhận được ánh nhìn của các học viên từ khắp mọi phía. Hoảng sợ, ngờ vực và cả kinh ngạc. Hình như như chúng thậm chí còn quên cả thở nữa.
"Ồ…"
Và Rimmer, người đang đứng ngay trước mặt họ, cũng không ngoại lệ. Đôi mắt của ông ta mở to và đôi tai dài của ông trông còn nhọn hơn trước.
Rõ ràng là việc cắt đứt thanh kiếm của Martha chỉ trong một đòn đánh đã khiến cho ông ta ngạc nhiên.
'Chà, chính mình cũng ngạc nhiên nữa.'
Sức mạnh ở giai đoạn đầu tiên của ‘Vạn hỏa tu luyện’, chính là Ngọn lửa Đầu tiên, đã vượt quá sự mong đợi của cậu. Đến mức cậu có thể sẽ chém trúng Martha nếu như cậu không thể kiểm soát được nó đúng cách.
'Nếu như mới ở mức hai sao mà nó đã mạnh như thế này thì…'
Trái tim của cậu đập rộn ràng vì mong đợi sức công phá của kĩ năng này khi nó đạt từ ba sao trở lên.
“Ugh…”
Cậu liếc nhìn xuống khi nghe thấy âm thanh rên rỉ từ phía dưới. Đôi mắt đen láy của Martha đỏ rực.
'Trông có vẻ như cô ấy sẽ không thừa nhận thất bại đâu.'
Đó không phải là biểu hiện của sự đầu hàng. Vì cô ấy thậm chí còn không thể nhìn thấy thanh kiếm của mình bị cắt đứt như thế nào, cho nên cô ấy sẽ không chịu thừa nhận thất bại của mình.
"Tôi không thể chấp nhận chuyện này được."
Những lời mà cậu đã đoán trước phát ra từ miệng của Martha. Cô ấy ném đi lưỡi kiếm gãy và siết chặt nắm tay lại.
Vù!
Linh khí của Titan bao quanh cơ thể cô ấy, tạo ra một nguồn năng lượng vững chắc như một tảng đá không thể phá vỡ.
"Tôi biết ngay mà."
Raon gật đầu và đặt thanh kiếm tập luyện của mình xuống.
"Tôi sẽ khiến cô phải tâm phục khẩu phục."
"Sẽ không bao giờ đâu!"
Martha bật lên khỏi mặt đất. Lần này cô ấy lao vào cậu từ phía bên trái ở ngay trước mặt. Chuyển động của cô ấy cứng cáp, nhưng nhanh nhẹn và có hơi nặng nề.
"Haah!"
Cùng với tiếng hét để tăng sức tập trung, cô ấy tung nắm đấm của mình ra.
Bụp!
Raon dùng cùi chỏ chặt ngang nắm đấm của cô ấy. Cú sốc lớn này làm cơ thể Martha phải co rút lại.
Nhưng cô ấy vẫn không dừng lại. Cô ấy nghiến răng và liên tục tung nắm đấm.
Ầm!
Raon vẽ một vòng tròn bằng lòng bàn tay của mình. Cậu chặn nắm đấm của cô ấy một cách rất mượt, rồi cậu đá vào bụng cô ấy.
"Kuh!"
Đó là cú đánh trực diện, nhưng Martha chỉ rên rỉ chứ không hề lùi bước. Ý chí mạnh mẽ của cô ấy rất hợp với nguồn linh khí cứng cáp đó.
“Vẫn… vẫn chưa kết thúc đâu!”
Martha cắn chặt môi và lại tung nắm đấm. Dù hoảng sợ nhưng nắm đấm của cô ấy vẫn đi theo đúng quỹ đạo. Võ thuật của một gia tộc danh giá dường như có thể tỏa sáng ngay cả vào thời điểm như thế này.
'Nhưng chỉ bấy nhiêu thôi vẫn chưa đủ đâu.'
Đó là một đòn đấm nhanh và chính xác, được bao phủ bởi nguồn linh khí mạnh mẽ, nhưng chỉ có thế thôi. Cô ấy thiếu sự đào tạo và hơn thế nữa.
Bụp!
Né đi nắm đấm đang nhắm vào trán mình, cậu dùng mép bàn tay của mình đánh vào lưng cô ấy.
"Kuh!"
Tác động đó chạm đến cô ấy thông qua lớp linh khí của Titan khiến cho cô ấy chảy cả nước dãi. Sau một lúc giật mình, cô ấy phản công còn nhanh hơn trước. Sự tàn bạo này hoàn toàn không phù hợp với dáng vẻ thanh lịch của cô ấy.
'Chí ít thì cô ấy cũng khá cứng rắn.'
Cô ấy vẫn phản công, mặc dù bị đánh liên tục bởi nắm đấm có thể khiến cho kiếm sĩ trưởng thành gục ngã. Ý chí và sức bền của cơ thể của cô ấy rõ ràng không ở cấp độ của một học viên.
"Haah!"
Martha dậm chân xuống đất. Cát trên sàn bay lên che khuất tầm nhìn của cậu. Trước khi cậu có thể cảm nhận được sự hiện diện của cô ấy, nắm đấm của cô ấy đã vung vào phía bên phải của cậu.
Bốp!
Đòn tấn đó công giống như một tảng đá được ném đi bằng một cái đòn bẩy vậy. Toàn thân cậu run lên mỗi khi cậu dùng cùi chỏ để chặn nó lại.
"Aaah!"
Cô ấy sẽ không bỏ lỡ cơ hội mà cô ấy khó khăn lắm mới tạo ra được. Cô ấy nín thở tiếp tục tấn công không ngừng bằng nắm đấm của mình.
Bụp!
Sau hai mươi cú đánh thần tốc, Martha dừng lại một lúc để lấy lại hơi, và nắm đấm của Raon giáng vào bụng cô ấy.
"Kuh!"
Martha ôm lấy bụng và lùi bước lại. Đôi mắt cô ấy đầy vẻ ngờ vực.
"Mặc dù đã nói như vậy, nhưng nắm đấm của cô không thật sự ấn tượng cho lắm nhỉ."
Raon bắt tay và cùi chỏ, thứ mà cậu vẫn dùng để chặn nắm đấm của Martha.
“S-sao có thể…?”
"Kỹ năng."
Cậu cười với Martha đang hoảng sợ, rồi xoay cổ tay của mình.
‘Khả năng phòng ngự của ‘Vạn hỏa tu luyện’ cũng thật là xuất sắc.'
Có lẽ bởi vì hình ảnh mà cậu đã vẽ ra là ngọn lửa không thể dập tắt, thế nên linh khí từ ‘Vạn hỏa tu luyện’ cũng có tác dụng phòng thủ nữa.
“Hờ…”
Martha ngẩng đầu lên trong khi vẫn cắn chặt môi. Linh khí của Titan đang tụ hợp lại trong bàn tay đang nắm chặt của cô ấy.
Vù!
Kỹ thuật đặc biệt 'Điểm đơn’ là loại kỹ thuật tập trung linh khí lại tại một điểm duy nhất. Tài năng của cô ấy thật sự đủ xuất sắc để cô ấy có thể sử dụng nó ở độ tuổi của mình.
Cơn thịnh nộ trên vẻ mặt cô ấy đã biến mất. Đôi mắt cô ấy, vừa mới chứa đầy sự tức giận, lại một lần nữa phát ra thứ ánh sáng trong trẻo.
"Tôi thừa nhận là cậu rất mạnh."
Nguồn năng lượng tập trung trong nắm tay của cô ấy tạo thành hình dạng rõ ràng. Đó chính là bằng chứng cho thấy cô ấy đã đạt được cấp bậc Kiếm khách.
"Tôi sẽ thừa nhận thất bại của mình nếu cậu có thể vượt qua được thứ này!"
Martha lao về phía trước như con gấu đang săn mồi. Nặng nề như một tảng đá đang lăn xuống núi.
"Haa."
Raon nhẹ thở dài một hơi. Cậu bước một bước và tung nắm đấm của mình ra, sử dụng nguồn năng lượng từ bước chân vừa nãy.
Dòng chảy năng lượng, bắt đầu từ mắt cá chân, đi qua cơ đùi và rồi chạm tới lưng của cậu. Ngay lúc đó, nắm đấm của cậu được truyền đến thứ sức mạnh bùng nổ.
Ầm!
Nắm đấm chứa đựng ngọn lửa của ‘Vạn hỏa tu luyện’ phá vỡ khối linh khí màu nâu và làm cánh tay của Martha bị bật lại.
"Ah…"
Khi linh khí của Titan bị vỡ thành nhiều mảnh, cậu có thể nhìn thấy được đôi mắt đỏ ngầu của Martha.
Vù!
Bị cuốn đi bởi cơn lốc xoáy do cú đánh đó tạo ra, cô ấy bật trở lại và rồi chùn bước tựa như những cây sậy trong cơn bão tố.
“Ugh…”
Martha lắc đầu rồi nhắm mắt lại. Dù đã ngất đi nhưng bàn tay của cô ấy vẫn nắm chặt.
'Ít nhất thì đó cũng là một sức mạnh ý chí đáng kinh ngạc.'
Thật khó để tin rằng loại sức mạnh ý chí đó lại thuộc về một đứa trẻ mới gần mười lăm tuổi. Điều đó còn đáng ngạc nhiên hơn khả năng hay tài năng của cô ấy.
"Hờ!"
"Ah…"
"Đ-điều đó thật quá sức tưởng tượng."
"Không thể nào. Làm thế nào mà Martha lại…?”
Những học viên theo phe Martha hay không đều không thể nào khép miệng lại được.
“Raon Zieghart…”
Burren trừng mắt nhìn Raon và bàn tay đang nắm chặt của cậu ta run lên.
“…”
Runaan trông vẫn như mọi khi, nhưng cô ấy đang thở ra những hơi lạnh lẽo từ cái miệng đang há hốc của mình, điều này có nghĩa là cô ấy đang thấy rất phấn khích.
"Ôi trời…"
Rimmer, sau khi sững sờ trong giây lát, liềm chạy đến chỗ Martha để kiểm tra cô ấy.
“Chậc. Đáng lẽ ta định mắng con bé đấy, nhưng con bé đã ngất đi rồi.”
Rimmer tặc lưỡi sau khi kiểm tra tình trạng của cô ấy.
"Hôm nay đến đây là hết. Khi các bạn trở về nhà, hãy nghĩ về những thiếu sót trong ngày hôm nay."
"À, vâng ạ."
"Vậy thì, ngoại trừ Raon ra, tất cả mọi người hãy về đi."
“Tại sao lại là con…?”
"Bởi vì ta có một thứ muốn đưa cho con, và cũng có một số thứ để chỉ dạy cho con."
Với một nụ cười toe toét, Rimmer nhảy qua bức tường và chạy đến phòng y tế.
"Raon Zieghart."
Khi Raon vẫn còn ngây người nhìn vào bức tường mà Rimmer vừa mới nhảy qua, Burren tiến lại gần cậu.
"Tôi biết cậu sẽ bắt kịp mà."
Burren đang mỉm cười, nhưng rất khó để biết được đó là ngưỡng mộ hay dè chừng.
“Tôi khác với Martha. Tôi sẽ không bỏ cuộc dù cho cậu có chạy phía trước như thỏ. Tôi cũng sẽ không bất cẩn dù cho cậu có bị tụt lại phía sau rùa. Tôi sẽ đánh bại cậu ở kỳ thi tốt nghiệp, bằng tất cả mọi thứ tôi có.”
Nói xong, cậu ta liền rời khỏi sân tập. Trông cậu ta có vẻ khá sảng khoái.
'Cậu ta đã hoàn toàn thay đổi.'
Burren tự cao tự đại và ghen ăn tức ở đã không còn tồn tại nữa. Dường như cậu ta đã nhận ra, cậu ta đã gạt bỏ sự tự phụ của mình và thay vào đó là sự tự tin.
Bịch bịch.
Có ai đó vỗ vai cậu từ phía sau. Khi cậu quay lại nhìn thì thấy Runaan đang đứng đó với đôi mắt tím lấp lánh.
Gật gật.
Rõ ràng là cô ấy đang gật đầu. Điều đó dường như có nghĩa rằng cậu đã làm tốt. Tay ôm chặt lấy hộp kem hạt, cô ấy lon ton ra khỏi sân tập.
"Gì vậy chứ?"
Raon há to miệng. Cậu vẫn không thể hiểu cô ấy đang muốn làm gì nữa. Cậu lắc đầu rồi bước đến cạnh bục kê những chiếc ghế.
Trong khi đang ngồi ở trên ghế và đợi Rimmer, cậu để ý thấy một cuốn sách ở trên bục.
Đó là cuốn sách mà Rimmer dùng làm gối để ngủ trưa. Cậu đã thử mở nó ra.
"Hở?"
Đôi mắt của Raon mở to ra sau khi nhìn thấy nội dung của nó.
'Đây là…'
Cậu đã nghĩ đó chỉ là cái gối của ông ta thôi, nhưng hoàn toàn không phải vậy. Điểm mạnh, điểm yếu của các học viên và cả cách cải thiện chúng được viết rất chi tiết ở trong đó.
Cậu đọc thông tin về Burren ở ngay trang đầu tiên.
‘Có tài năng xuất chúng nhưng lại rất tự phụ. Đã thay đổi rất nhiều sau khi trở thành học viên. Đã nhận ra những gì cậu ấy thiếu chính là ý chí và dành nhiều thời gian để thiền định hơn. Sử dụng kiếm thuật rất tao nhã và có hệ thống, và cậu ấy cũng cho rằng điều đó rất quan trọng…'
Đó là những điều có thể khó nhận ra nếu như không theo dõi sát sao các học viên. Thế nhưng, cuốn sách này không chỉ dành cho riêng Burren, mà là dành cho tất cả các học viên.
'Còn mình thì sao nhỉ...?'
Raon đã đọc thông tin viết về bản thân mình.
‘Cực kỳ tài năng về kiếm thuật và kỹ thuật nắm đấm, đồng thời có khả năng nhận thức mana tuyệt vời, nhưng lại gặp khó khăn trong việc học kỹ thuật rèn luyện linh khí. Cần được dạy về các thuộc tính. Cần phải tìm cách khiến cho cậu ấy cảm nhận được ngọn lửa…'
Thông tin quá chi tiết, đến mức nghe có vẻ như nó được cường điệu hóa vậy.
‘Thầy Rimmer…’
Cậu đã nghĩ rằng Rimmer chỉ luôn chơi đùa giống như một kẻ lười biếng, nhưng thật sự là ông ta đã quan sát mọi thứ rất chi tiết.
Raon mỉm cười, một cảm xúc không rõ làm trái tim cậu trở nên ấm áp. Đây là lần đầu tiên cậu có cảm giác như vậy, nhưng nó không khó chịu một chút nào.
[Đúng thật là bất ngờ.]
'Ngươi cũng thấy như vậy phải không?'
[Nhưng ta vẫn không thích hắn ta. Hắn ta vẫn kiêu ngạo và chọc tức ta.]
Thịnh nộ thậm chí còn trở nên bi quan hơn đối với thế giới này sau khi hắn ta không chiếm được cơ thể của Raon.
[Ở Quỷ Quốc, có một thời gian mà những người tai nhọn và những người lùn xuất hiện. Tinh hoa Vương ta đóng băng tất cả những kẻ nghịch ngợm đó…]
‘Ngươi nói nhiều quá đấy.’
Raon gõ vào chiếc vòng hoa và Thịnh nộ liền ngậm miệng lại. Thật khó để xử lý tật nói nhiều của hắn ta.
[Kuh! Tinh hoa Vương ta chính là định nghĩa của người ít nói đó. Ngươi đang nói ta nói quá nhiều sao, trong khi ta là người ít nói nhất trong số các Quỷ Vương đấy. Ngươi nói nhảm nhí cái gì vậy? Nói nhiều có nghĩa là…]
'Ồ.'
Khi cậu vỗ vào vòng tay của mình thêm một lần nữa để chặn hắn ta lại, thì Rimmer cũng đã quay trở lại từ đằng sau bức tường.
Cậu không thể biết tại sao ông ta luôn đi qua những bức tường như vậy, trong khi trên đời này tồn tại thứ gọi là cánh cửa mà.
"Raon."
Rimmer vừa tiến đến gần cậu vừa mỉm cười. Vẻ mặt ông ta vẫn đầy sự ngạc nhiên.
“Đó đúng là khả năng kiểm soát linh khí rất tuyệt vời, mặc dù con mới sở hữu được nó chưa lâu. Nhưng mà, cũng không cần thiết phải cố ý nhận lấy tấn công hoặc vứt bỏ thanh kiếm của con đâu."
Rimmer vừa vỗ vai cậu vừa mỉm cười.
“Đó là những gì mà một huấn luyện viên nên nói. Còn với cá nhân ta, ta hoàn toàn hài lòng với trận đấu đó. Chúc mừng con đã trở thành học viên đứng đầu không thể nào chối cãi được. Bây giờ thì cái này là của con.”
Ông ta đưa chiếc hộp gỗ mà ông ta để trong túi trước ngực ra. Đó chính là thứ thần dược mà Martha đã giao cho ông ta.
"Cảm ơn ông."
Raon cúi đầu trước Rimmer khi nhận được thần dược.
"Đó là cuộc đánh cược giữa hai con mà, con không cần phải cảm ơn ta đâu."
"Không đâu. Con vẫn cảm ơn ông."
Lời cảm ơn đó không phải là vì thứ thần dược này. Mà đó chính là vì quá trình đào tạo của ông và những lời khuyên khác nhau mà ông đã đưa ra cho cậu.
Mặc dù luôn đến muộn và giỡn hớt, nhưng ông đã luôn hướng dẫn cậu đúng cách mỗi khi cậu cần nhất.
Thật ra, có lẽ cậu sẽ không có được ‘Vạn hỏa tu luyện’ nếu không phải nhờ những lời chỉ dạy của ông.
Vì trong tiền kiếp cậu không có thầy, chỉ có những huấn luyện viên cho thú vật nên cậu nghĩ Rimmer xứng đáng nhận được lòng biết ơn của mình.
"Sao cũng được."
Rimmer cười khúc khích, nhìn cậu với vẻ mặt rất hài lòng.
"Vậy thì con đi đây."
"Đợi một chút đã."
Ông ta búng ngón trỏ và ngón giữa vào nhau.
"Ta đã nói với con rằng có một nơi mà chúng ta cần phải đi cùng nhau mà."
"Đi đâu ạ?"
"Khán phòng trong trang viên của lãnh chúa."
Rimmer cười toe toét và chỉ về phía tây.
"Trưởng tộc triệu tập con đấy."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook