Sát Thủ Tái Sinh Là Kiếm Sĩ Thiên Tài
-
Chapter 35
Nghe phiên bản audio của truyện:
SÁT THỦ TÁI SINH
CHAP 35
"Ông ấy triệu tập con sao?"
Raon nheo mắt lại. Cho gọi cậu ngay sau trận đấu… Cậu không thể hiểu được ý định của ông ấy là gì.
"Ah. Nói chính xác hơn thì, ông ấy bảo ta hãy mang học viên đứng đầu đến."
Rimmer nhún vai.
'Học viên đứng đầu sao?'
Điều đó có nghĩa rằng không quan trọng đó là ai, miễn đó là học viên đứng đầu là được. Có vẻ như Glenn đã nghĩ Martha sẽ thắng trong trận đấu tay đôi này.
'Thật là nực cười.'
Thật nực cười vì gần như cậu đã lần lượt đánh bại hết những học viên đứng đầu mà Glenn đã dự đoán, cả Burren và Martha.
"Tại sao ông ấy lại triệu tập con vậy ạ?"
"Làm sao ta biết được?"
Rimmer bĩu môi, rồi lắc đầu. Từ biểu hiện của ông ta thì chắc chắn rằng ông ta biết rõ lý do. Chỉ là ông ta không có ý định nói cho cậu biết mà thôi.
"Khi nào thì con cần phải đi?"
Raon vừa hỏi vừa vuốt ve chiếc hộp ở trong túi.
"Ngay bây giờ."
"Đã hiểu ạ."
Cậu gật đầu và phủi lại quần áo của mình.
“Định đi như vậy luôn sao? Con không định thay đồ à?"
"Dạ đúng vậy."
"Con không sợ trưởng tộc sao?"
“Tại sao con phải sợ chứ? Ông ấy đâu phải gọi con đến để ăn thịt con đâu."
Ánh mắt lạnh lùng của Glenn thật nguy hiểm, nhưng cậu không có gì phải sợ hãi cả.
"Ta biết con là một người hòa nhã mà."
Rimmer gật đầu và cười khúc khích. Ông ta vỗ vai Raon với vẻ mặt hài lòng.
"Đi thôi."
"Dạ vâng."
Raon theo sau Rimmer đi về phía khán phòng trong trang viên lãnh chúa.
"Có thật là tiểu thư Martha đã thua không vậy?"
“Thua một thằng nhóc nhỏ như vậy…”
"Thật không thể tin được."
"Không chỉ về tuổi tác đâu, tài năng của họ cũng rất cách biệt nữa."
“Chắc chỉ là may mắn thôi. Chứ không thể nào như thế được!"
Những người mà cậu gặp trên đường đều lén lút liếc nhìn cậu với biểu hiện sửng sốt hoặc là ngạc nhiên.
"Có vẻ như mọi người đều đã biết là con đã đánh bại Martha rồi."
Rimmer cười toe toét với cậu.
"Nhanh vậy sao?'
"Đó là bởi tộc Zieghart là gia tộc tách biệt với bên ngoài mà."
Ông ta lẩm bẩm, rằng bởi vì đóng cửa với bên ngoài nên tin đồn ở bên trong càng lan truyền nhanh hơn.
“Martha đủ xuất sắc để đánh bại các thành viên khác trong dòng dõi trực hệ. Thế mà con lại thắng được đứa trẻ như vậy, cho nên tin đồn lan truyền một cách nhanh chóng cũng là lẽ đương nhiên thôi."
"Con hiểu rồi."
"Vậy cho nên con cần phải thật cẩn thận đấy. Lên nhanh thì xuống cũng nhanh."
Rimmer vừa tự chỉ vào mình vừa nói. Dường như ông ta đang lấy bản thân ra làm ví dụ, từ cái cách mà ông ta rơi xuống sau khi trung tâm năng lượng của bị hủy hoại.
“Dù sao thì cũng xin chúc mừng con. Đây đúng là một dịp tốt đấy, vậy nên hãy tận hưởng nó đi."
Ông ta vừa bước vào trong trang viên của lãnh chúa vừa huýt sáo. Các lính gác dường như đã biết việc họ sẽ đến nên không hề cản đường họ.
"Lãnh chúa đang đợi đấy ạ."
Họ qua dãy hành lang dài ở tầng một, và khi đến được khán phòng, Roenn - quản gia của Glenn - mỉm cười mở cửa ra.
Keng.
Cánh cửa kim loại khổng lồ tách nhau ra tạo nên một âm thanh gây thót tim. Nguồn năng lượng vĩ đại đủ để xuyên thủng bầu trời, từ bên trong cửa truyền ra.
Raon siết chặt lấy phần ngực trái của mình.
'Lúc nào nó cũng nặng nề như thế này sao...?'
Sau khi cậu có được linh khí thì áp lực của Glenn thậm chí còn to lớn hơn. Cậu không thể ngăn được tay mình run lên trước những làn sóng năng lượng mạnh mẽ vô tận ấy.
[Con người tầm thường…]
Giọng của Thịnh nộ cũng run rẩy, bị chèn ép bởi áp lực của Glenn.
"Bây giờ con có thể cảm nhận được chính xác rằng con có nguồn linh khí rồi, phải không?"
Rimmer mỉm cười, giọt mồ hôi chảy dài trên trán.
"Đúng là vua của chúng ta."
Ông ta nhếch khóe miệng lên và bước vào trong.
“Hừm…”
Raon nuốt nước bọt và đi theo sau ông ta. Áp lực của Glenn càng trở nên mạnh mẽ hơn khi cậu đến gần hơn. Có cảm giác như vai cậu đang bị đè xuống bởi làn sóng năng lượng mạnh mẽ đó vậy.
"Chào lãnh chúa đi!"
Raon, đang đứng bên cạnh Rimmer, liền quỳ xuống. Làn sóng năng lượng của Glenn cuối cùng cũng đã lắng xuống.
Ông ấy có thể kiểm soát được áp lực của mình trong giây lát. Ngay cả tên Derus có vẻ cũng không thể đối đầu được với nguồn sức mạnh chạm đến bầu trời này.
"Đứng lên đi."
Raon ngay lập tức đứng lên khi nghe thấy giọng nói kia ra lệnh cho mình. Khi chạm mắt với đôi mắt đỏ hoe của Glenn, mọi thứ xung quanh cậu như trở nên mờ ảo. Quả là người có sức mạnh áp đảo mà.
"Tôi đã mang theo học viên đứng đầu đến đây, như những gì mà lãnh chúa yêu cầu."
“…”
Glenn nhìn chằm chằm vào Raon, và thậm chí còn không thèm đáp lời Rimmer. Có thể ông ấy không thích hoặc không cảm thấy thoải mái về điều đó. Raon hoàn toàn không thể đọc được suy nghĩ của ông ấy.
“Con đã đạt được ‘Vạn hỏa tu luyện’ sao?”
"Dạ vâng."
"Mất bao lâu?"
"Mất khoảng bảy tháng ạ."
"Chậm thật đấy."
Ông ấy hơi nghiêng cằm. Trông giống như đang coi thường cậu vậy.
"Cho ta thấy linh khí của con đi."
Khi nghe thấy mệnh lệnh của Glenn, Raon liền nhìn sang Rimmer. Cậu đang dùng ánh mắt để hỏi rằng liệu sử dụng linh khí trước mặt trưởng tộc có ổn không, Rimmer gật đầu.
"Bình thường thì con không thể đâu, nhưng vì ông ấy đang yêu cầu con mà."
"Đã hiểu ạ."
Raon đứng tấn, siết chặt nắm tay lại rồi lại thả lỏng ra.
Phừng!
Cùng với âm thanh của ngọn lửa nhỏ gần như đã tắt lại bùng lên thêm một lần nữa, có một ngọn lửa màu đỏ xuất hiện. Đó chính là Ngọn lửa Đầu tiên của ‘Vạn hỏa tu luyện’. Ngọn lửa đầu tiên và duy nhất đã cháy lên.
“Đó có phải là ngọn lửa đầu tiên trong ‘Vạn hỏa tu luyện’ không?”
Đồng tử của Glenn, trông như đang bị chìm sâu dưới lớp bùn, chợt khẽ run lên.
"Con theo đuổi điều gì khi đốt cháy nguồn linh khí đó vậy?"
"Đó là một ngọn lửa sẽ không thể bị dập tắt, cũng không thể bị đánh bại."
"Không thể bị dập tắt sao?"
“Con đã tưởng tượng ra ngọn lửa sẽ không thể bị dập tắt bởi gió hay mưa."
Glenn cứ nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang cháy trên tay Raon một hồi lâu mà không nói gì. Raon nghĩ rằng trông ông ấy giống như đang có chút xúc động vậy, mặc dù đó có thể chỉ là cảm giác của cậu mà thôi.
"Khá tốt đấy."
"Dạ sao ạ?"
Cậu đã nhận được một lời khen, một lời khen mà cậu không bao giờ mong đợi rằng mình sẽ nhận được. Cậu thử chạm vào tai mình, nghĩ rằng có lẽ nào mình đã nghe nhầm hay không.
“Kiếm sĩ hay pháp sư thuộc tính lửa có sức mạnh tốt nhất, thế nhưng khả năng chịu đựng và phòng thủ của họ lại yếu hơn rất nhiều. Một ngọn lửa không thể bị dập tắt có thể cho phép con khắc phục được những điểm yếu đó. Con hãy xem xét cách sử dụng của nó một cách thật triệt để."
"… Đã hiểu ạ."
Raon gật đầu với ánh mắt khá ngạc nhiên. Cậu thậm chí còn chưa bao giờ dám mơ rằng Glenn sẽ đưa ra lời khuyên như vậy, vì vậy giọng cậu có hơi run rẩy.
“Không có gì kỳ lạ đâu. Ta chỉ đang nói với con những điều mà ta không thể nói với con trong buổi Lễ Phán xét mà thôi."
"Ah…"
Cậu đã hiểu rồi. Glenn đã đưa ra lời khuyên cho tất cả mọi người, trừ Raon, trong buổi Lễ Phán xét. Có vẻ như ông ấy đang cho cậu những lời khuyên mà ngày đó ông ấy không thể cho cậu được.
'Tính cách của ông ấy đúng thật là bí ẩn.'
Glenn lạnh lùng cứ như một người được khắc ra từ sông băng, nhưng đôi khi ông ấy cũng quan tâm đến mọi người.
Ông ấy hoàn toàn trái ngược với Derus, hắn ta giả vờ chăm sóc thần dân của mình nhưng thực chất lại sử dụng họ như những món đồ vậy.
"Bây giờ ta sẽ cho con biết lý do mà ta gọi con đến đây."
Chống cằm lên tay, Glenn nhìn xuống Raon.
"Ta sẽ giao cho tất cả các con một nhiệm vụ vào khoảng năm sau."
"Nhiệm vụ sao?"
“Tất cả các con đã tập luyện tốt trong hơn một năm qua, tính luôn cả thời gian huấn luyện tạm thời. Vì các con đã có đủ lượng linh khí cần thiết để trở thành Kiếm sĩ Tân binh, thế nên các con có thể ra bên ngoài rồi."
“Hừm…”
“Con nghĩ là mình còn quá nhỏ sao? Nói đến việc chiến đấu thì tuổi tác không quan trọng. Các kiếm sĩ luôn phải chiến đấu, miễn là có thể cầm kiếm được, bất kể là bao nhiêu tuổi."
“Không phải vậy đâu ạ. Con đang nghĩ là quá muộn đấy chứ."
Ở tiền kiếp, cậu đã từng nhận được nhiệm vụ ám sát khi chỉ mới tám tuổi chứ đừng nói đến mười bốn tuổi. Tuổi hiện tại của cậu không phải là quá nhỏ, mà là quá lớn rồi.
"Không chỉ riêng mình con. Bảo tất cả các học viên cũng phải chuẩn bị kỹ lưỡng, để có thể phát huy được vai trò của mình bất kể trong tình huống hay thời gian nào."
"… Đã hiểu."
"Bây giờ con có thể đi ra ngoài được rồi."
Glenn nhắm mắt lại và xua tay. Raon lại quỳ xuống một lần nữa và cúi đầu trước ông ấy, sau đó rời khỏi khán phòng.
"Đã đến lúc được giao nhiệm vụ rồi sao."
Rimmer cười toe toét và nắm lấy mu bàn tay của mình, rồi đan các ngón tay vào nhau.
"Ông ấy định giao cho bọn con loại nhiệm vụ như thế nào vậy ạ?"
“Vẫn chưa được quyết định đâu. Tiêu diệt bọn quái vật, bảo vệ một người lãnh đạo nào đó, tiêu diệt bọn cướp… Vì con không biết mình sẽ nhận được nhiệm vụ gì, nên con cần phải chuẩn bị thật tốt để có thể xử lý được mọi tình huống xảy ra, giống như những gì trưởng tộc đã nói.”
"Huấn luyện viên không đi cùng bọn con sao?"
"Ta cũng sẽ đi, nhưng nhiệm vụ của ta khác với của con, vì nhiệm vụ của huấn luyện viên chính là bảo vệ học viên của mình."
"Con hiểu rồi."
"Hở?"
Rimmer mở to mắt ra. Có vẻ như ông ta đã nghĩ rằng cậu sẽ ngạc nhiên.
'Tất nhiên là mình sẽ phải thực hiện nhiệm vụ một mình rồi.'
Cậu đã không nhận được thứ gì gọi là ‘giúp đỡ’ trong tiền kiếp của mình cả, ngay cả khi cậu nhận được nhiệm vụ vào năm mới lên 8 tuổi. Có huấn luyện viên để có thể bảo vệ được cậu trong trường hợp khẩn cấp đã là điều quá xa xỉ rồi.
'Tộc Zieghart còn nhẹ nhàng hơn mình nghĩ nhiều.'
Bỏ lại một mình Rimmer đang ngạc nhiên ở phía sau, cậu rời khỏi trang viên của lãnh chúa cùng với nụ cười mỉm.
* * *
Sau khi Raon đi về phía tòa nhà phụ, Rimmer quay trở lại khán phòng.
"Lãnh chúa của tôi trông rất hạnh phúc nhỉ."
Rimmer mỉm cười và nhìn Glenn đang đứng trên bục.
"Ta vẫn như mọi khi thôi."
“Hì. Nhưng khóe môi của ngài cao hơn bình thường hai mi-li-mét đấy."
"Ngưng đùa giỡn và báo cáo cho ta về tình trạng của Martha đi.”
“Con bé bị bầm tím khá nặng, nhưng chỉ cần nghỉ ngơi thì sẽ lành lại thôi. Vấn đề chính là cú sốc tinh thần mà con bé đón nhận."
"Nếu như không thể vượt qua chuyện như vậy thì không có lý do gì để con bé mang trên mình cái danh của tộc Zieghart cả."
Glenn đã áp dụng lối tư duy của tộc Zieghart mà không có ngoại lệ nào, kể cả đối với Martha, người được nhận làm con nuôi từ năm tám tuổi.
"Anh có giúp Raon vẽ nên hình ảnh ngọn lửa của thằng bé không?"
“Dù gì thì tôi cũng là một người thầy mà. Nhưng Raon mới chính là người đã chọn nó. Tôi chỉ dạy cho thằng bé là có rất nhiều khả năng thôi."
Rimmer nhún vai và tiếp tục.
“Ấn tượng của ngài như thế nào sau khi nhìn thấy nguồn linh khí của trưởng tộc đầu tiên mà ngài đã mong chờ từ lâu?”
"Giống hệt như những gì được viết trong cuốn sách. Nó đẹp như một bông hoa lửa vậy, và nó cũng mang trong mình một nguồn sức mạnh vô song hơn nhiều so với kích thước của nó."
"Đúng vậy. Nó đã phá hủy hoàn toàn linh khí của Titan mà Martha đã nuôi dưỡng trong hơn bốn năm qua. Đúng là một sức mạnh phi thường mà. Nhưng mà nhân tiện, không phải nó là màu vàng hay sao?"
“Màu sắc sẽ có thay đổi một chút tùy thuộc vào sức mạnh của ngọn lửa. Hãy cứ tiếp tục hướng dẫn thằng bé đi đúng hướng trong tương lai."
"Tôi biết thằng bé chính là điểm yếu của trưởng tộc mà."
“……”
Glenn không trả lời, chỉ xua tay và nhắm mắt lại. Ý của ông ấy là bảo ông hãy đi ra ngoài đi, vì phiền phức quá.
“Vậy thì xin hãy để ý đến việc chọn nhiệm vụ cho bọn trẻ nhé.”
“Đó đâu phải là công việc của ta. Đó là việc của Tổng Quản. Đừng lo lắng về điều đó. Chỉ cần tiếp tục chỉ dạy bọn trẻ để sống sót được trong bất kỳ nhiệm vụ nào."
"Vâng! Tôi đảm bảo sẽ hướng dẫn để cho chúng không trở nên lười biếng.”
“Ta chỉ có thể nói rằng anh nên nhìn lại bản thân mình trước đã.”
Glenn cười khúc khích khi thấy vẻ mặt tự tin của Rimmer.
"Chúng tôi gọi đó là giáo viên hai mặt đấy."
Rimmer cười đáp lại.
***
"Hmm?"
Judiel đang chăm sóc khu vườn, quay người lại khi nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau.
“Hơ! T-thiếu gia Raon!”
Raon đang nhìn cô ta chằm chằm. Khoảnh khắc chạm mặt với của cậu, cô chợt cảm thấy tim mình như bị lắng xuống.
"Cậu đã về rồi sao!"
Cô ta đứng dậy và kiểm tra tình trạng của cậu. Quần áo của cậu tuy có bụi bặm, nhưng dường như không bị thương ở đâu cả.
'Không thể nào. Cậu ta thắng được cô ấy sao? Thắng được Martha luôn sao?'
Cô ta đã biết rằng Raon sẽ phải đấu với Martha Zieghart sau khi tin đồn được lan truyền ra từ một tháng trước.
Tuy nhiên, cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng cậu sẽ chiến thắng, chứ chưa nói đến việc sẽ trở về bình an vô sự.
"Cậu đã thắng trong trận đấu sao?"
"Ngươi nghĩ sao hả?"
Raon mỉm cười.
"Ah…"
Nhìn nụ cười chiến thắng của cậu khiến cô ta nhớ lại ngày hôm đó. Đôi mắt đỏ nổi trên mặt hồ… Gọi là hiện thân của nỗi sợ hãi cũng không ngoa.
'Tất nhiên là vậy rồi. Không đời nào con quái vật này lại thua một thiên tài tầm thường như vậy được.'
Cô ta một lần nữa đã nhận ra, Raon Zieghart là dạng như thế nào.
“Trung Võ Cung sẽ sớm liên lạc lại với ngươi để ra lệnh cho ngươi điều tra kỹ hơn về ta.”
"C-chắc là họ sẽ làm vậy."
"Viết bất cứ điều gì mà ngươi nghĩ rằng ngươi nên viết và mang nó đến cho ta."
"Đã hiểu ạ."
Nở một nụ cười khiến cho cô ta nổi da gà, cậu bước vào trong tòa nhà phụ. Judiel đánh rơi mớ cỏ dại trên tay, lưng đổ mồ hôi lạnh.
“Một con quái vật đã đánh bại một thiên tài…”
***
"Raon!"
Ngay khi Raon bước vào tòa nhà phụ, cậu gặp Sylvia đang mặc quần áo vào.
"Mẹ định đi đâu thế?"
“Còn đi đâu nữa chứ?! Đáng lẽ là hôm nay con sẽ trở về nhưng vẫn chưa thấy con về. Mẹ định đi ra ngoài tìm con đây!”
Sylvia chạy về phía cậu. Bà ấy trông còn nhanh hơn kiếm sĩ bình thường nữa.
"Con có ổn không? Có đau ở đâu không?”
Mắt bà ấy cứ chuyển động sang trái rồi sang phải, giống như những chiếc lá rơi.
"Con không đau ở đâu hết."
“Phù…”
Sylvia thở phào nhẹ nhõm, dùng tay xuống ngực. Tuy nhiên, mắt bà ấy vẫn không ngừng nhìn vào Raon.
"Trận đấu bị hủy bỏ sao?"
"Không ạ, con đã thắng."
"Và con không hề bị thương gì sao?"
"Bởi vì con không bị đánh."
"Con… con đã thắng mà không bị đánh một cái nào luôn sao?"
"Ừm."
"T-thật sao?"
Helen cởi quần áo khoác ngoài của Sylvia ra.
Vì mọi người thường biết rằng tài năng của Martha ngang bằng với một thành viên của dòng dõi trực hệ, nên phản ứng ngạc nhiên của họ là điều dễ hiểu thôi.
“Ừ-ừm nếu con không bị thương vậy thì chúng ta hãy ăn trước đi! Helen, chuẩn bị bữa ngay đi!”
"Con không sao mà."
"Hở? Nhưng con vẫn chưa ăn tối mà.”
"Hôm nay con có việc cần phải làm."
Raon lắc đầu và chạm vào chiếc hộp gỗ trong túi, bên trong có chứa lọ thần dược.
Đã đến lúc cậu phải trở nên mạnh mẽ hơn lần nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook