Sát Thủ Tái Sinh Là Kiếm Sĩ Thiên Tài
-
Chapter 36
Nghe phiên bản audio của truyện:
SÁT THỦ TÁI SINH
CHAP 36
Ngay khi Raon bước vào trong phòng của mình, cậu liền kéo rèm và khóa cửa lại. Tuy là đã dặn họ đừng vào đây, nhưng cậu vẫn chuẩn bị để phòng hờ.
"Thịnh nộ."
Cậu gõ vào chiếc vòng hoa bằng băng trên cổ tay mình để gọi tên Thịnh nộ.
[Một con côn trùng tầm thường như ngươi lại dám gọi tên của Tinh hoa Vương ta sao.]
"Vậy thì ngươi nói cho ta biết tên của ngươi để làm gì."
[Chỉ là bởi vì Tinh hoa Vương ta không biết là ngươi sẽ chống cự lại sự chiếm đoạt của ta thôi!]
Thịnh nộ thì thầm rằng hắn ta nói cho loài người biết cái tên vĩ đại của mình như một ân huệ cuối cùng trước khi ăn sạch tâm trí và cơ thể của họ.
"Ta không hề biết về chuyện tuyệt vời đó đấy, nhưng mà ngươi có định gián đoạn ta lần nữa không đấy?"
[Với tư cách là Quỷ Vương, Tinh hoa Vương ta sẽ luôn giữ lời hứa. Tinh hoa Vương ta sẽ không bao giờ gián đoạn ngươi trong lúc ngươi đang rèn luyện nữa đâu.]
“Ta cho rằng là vì lần trước ngươi đã sử dụng hết tất cả sức mạnh mà ngươi đã tích trữ cho đến nay rồi.”
Raon gật đầu. Thịnh nộ đã tấn công cậu bằng tất cả những gì mà hắn ta có khi cậu có được ‘Vạn hỏa tu luyện’ vào một tháng trước. Thế nên có lẽ hắn vẫn chưa thể hồi phục được sức lực của mình.
[Tên ngốc! Năng lượng của Thịnh nộ ta có thể được sử dụng bất cứ lúc nào cũng được. Chỉ là ta muốn giữ lời với tư cách là vị vương thôi…]
"À, sao cũng được."
[Ta nói thật đấy, tên khốn kia!]
Khi Raon ngắt ngang lời tên Thịnh nộ, hắn ta bắt đầu phát ra cơn lạnh trong run rẩy vì tức giận.
"Tệ quá đi. Ta lại có cơ hội để nâng cao chỉ số của mình thêm lần nữa sao.”
[Kuh…]
Tên Thịnh nộ nghiến răng. Băng bắt đầu rơi xuống giữa những ngọn lửa băng của hắn ta, như thể hắn ta sắp bùng nổ vì tức giận vậy.
Raon cau mày, nhìn tên Thịnh nộ đang run rẩy.
'Mình không thể bất cẩn với hắn ta được.'
Thịnh nộ là kẻ thù, không phải đồng minh. Cậu không thể bất cẩn trước mặt hắn ta được, cho dù là cậu đang rèn luyện hay tập luyện. Cậu luôn phải đề cao cảnh giác.
"Chà, vậy thì."
Cậu lấy chiếc hộp gỗ đựng Cửu Hoa Dược ra, và mở nắp. Nó tỏa ra mùi hương nồng nàn của những bụi cây khô ở trên những ngọn núi vào mùa thu.
Nó có mùi hương rất thơm.
Từ cách loại thần dược này lan tỏa hương thơm ra khắp căn phòng, cậu có thể biết được rằng nó là loại thuốc rất có hiệu quả.
"Haa."
Raon chậm rãi thở ra một hơi, đưa Cửu Hoa Dược vào miệng. Vị thuốc đắng nhưng nồng, bao trùm cả khoang miệng của cậu.
'Ông ấy bảo mình nhai nó.'
Theo lời khuyên của Rimmer, cậu nhai rồi nuốt nó, và nó được giải phóng ra trong cổ họng cậu.
Vù.
Nguồn năng lượng dày đặc trong Cửu Hoa Dược tỏa ra khắp các mạch mana của cậu như khói bốc lên từ trong ống khói.
Raon ngồi xuống và nhắm mắt lại, bắt đầu xoay ‘Hỏa nhẫn’ của mình và đồng thời rèn luyện ‘Vạn hỏa tu luyện’.
Năng lượng từ Cửu Hoa Dược luân chuyển khắp cơ thể và tăng cường cơ bắp của cậu. Sau đó, trung tâm năng lượng được kích thích mở rộng ra, và nhận thức về mana của cậu tăng lên đến cực điểm.
Vù!
Nguồn năng lượng nóng hỏi, tương tự như nguồn năng lượng được đốt nóng trong lò than lần trước, lướt qua các mạch mana của cậu.
Vù!
Băng tinh khiết tan chảy ra trong mạch mana của cậu di chuyển dọc theo con đường mà ‘Vạn hỏa tu luyện’ đã khai thông để lưu thông khắp toàn bộ cơ thể.
‘Rèn luyện ‘Hỏa nhẫn' trước đúng là một sự lựa chọn chính xác.'
‘Hỏa nhẫn’ làm sạch cái lạnh và tạp chất bên trong mạch mana của cậu, và nguồn năng lượng của ‘Vạn hỏa tu luyện’ phóng ra dọc theo con đường đó như một tia sáng, cho phép sử dụng thần dược một cách hiệu quả hơn.
Hai kỹ thuật rèn luyện kết hợp lại làm một, tối đa hóa giá trị của chúng, và loại bỏ đi những nhược điểm của nhau.
Vù!
Tất cả mana từ Cửu Hoa Dược đã tan chảy ra; và ‘Hỏa nhẫn’, đến cơ thể cũng như trung tâm năng lượng của cậu được kết nối lại bằng một đường màu đỏ.
Raon càng ngày càng bị cuốn vào thế giới rèn luyện nhiều hơn nữa, cảm nhận được dòng chảy mana vô tận.
***
Khi mặt trời vừa mới lại một lần nữa lặn xuống trên ngọn núi phía tây, và ánh chiều tà bắt đầu chiếu vào cậu, Raon cuối cùng cũng mở mắt ra.
['Hỏa nhẫn' thứ tư đã được tạo.]
['Hỏa nhẫn' đã đạt bốn sao.]
['Hỏa nhẫn (bốn sao)' đã nâng cao độ tinh thông của thể xác và linh hồn.]
[Sức mạnh, sự nhanh nhẹn và sức bền đã tăng lên nhờ vào hiệu ứng của 'Hỏa nhẫn (Bốn sao)'.]
[Năng lượng, ý chí và nhận thức tăng lên với hiệu ứng của 'Hỏa nhẫn (Bốn sao)'.]
Raon nắm chặt tay lại. Cậu có thể cảm thấy chiếc nhẫn thứ tư đang xoay dữ dội, ngay cả nếu như không có thông báo này.
[Trạng thái 'Suy giảm khả năng thể chất' đã biến mất.]
[Trạng thái 'Suy giảm khả năng thu hút mana' đã biến mất.]
['Kháng nước' đã đạt bốn sao.]
['Trực giác của hoa tuyết' đã đạt hai sao.]
‘Hỏa nhẫn’ không phải là kỹ năng duy nhất được nâng lên bốn sao và được tăng thứ hạng.
'Tuyệt vời thật.'
Đúng là một sự thay đổi to lớn, đặc biệt là khi cậu chỉ uống một loại thần dược trung gian mà thôi.
Nhưng tất nhiên, những điều đó không chỉ là vì thần dược.
Những nỗ lực mà cậu đã làm trong gần một năm qua đã được tích lũy và cuối cùng đã bùng nổ vì thứ thần dược này.
Raon xoay vai và đứng dậy. Trung tâm năng lượng của cậu chứa đầy nguồn năng lượng nóng và lạnh, và cơ thể nhẹ như chiếc lá đang bay trong gió.
Tình trạng cơ thể của cậu rất hoàn hảo, như thể vừa thức dậy sau giấc ngủ ngon. Cậu cảm thấy như bây giờ cậu có thể một tay chiến thắng Martha khi cô ấy sử dụng linh khí của mình chỉ bằng khả năng thể chất mà thôi.
Phừng.
Khi cậu chuẩn bị mở cửa sổ trạng thái ra thì Thịnh nộ, đang ở bên trong chiếc vòng tay kia, bỗng bùng lên thành ngọn lửa màu xanh.
[Bốn sao?]
‘Hửm?’
[Kháng nước Bốn sao?]
* * *
Giọng của Thịnh nộ run lên nghe rất tức giận. Có vẻ như hắn ta đã không thể xem được những thông tin về 'Hỏa nhẫn', chỉ có thể xem được về 'Kháng nước' xuất hiện ở cuối mà thôi.
'Bây giờ nghĩ lại thì, đúng là hắn ta không biết về nó.'
Thịnh nộ có thể xem thông báo nhưng không thể nhìn thấy cửa sổ trạng thái. Có vẻ như hắn ta đã rất ngạc nhiên vì nhận ra rằng Raon có ‘Kháng nước’.
[Đồ khốn kiếp! Ngươi đã lừa Tinh hoa Vương ta bằng khả năng Kháng nước bốn sao của ngươi sao?!]
"Nhưng mà ngươi có bao giờ hỏi ta đâu."
[Ặc!]
Thịnh nộ ném cho cậu một cái nhìn chết người.
[Ta cứ tưởng rằng ngươi có sức chống cự thôi, nhưng hóa ra đó lại là thứ bốn sao có thể phát triển được hay sao! Tên khốn kinh tởm!]
"Tại sao ta lại kinh tởm chỉ vì có ‘Kháng nước’ chứ…'
Raon cười khổ.
'Hắn ta gây náo loạn như thế này chỉ vì 'Kháng nước', chắc là hắn ta sẽ nổi cơn thịnh nộ khi biết về 'Hỏa nhẫn' mất.'
Raon nghĩ là có thể tên Thịnh nộ sẽ ngất xỉu sau khi hắn ta biết về 'Hỏa nhẫn', thứ giúp tăng độ tinh thông cơ thể và linh hồn của cậu, hay là về sự tái sinh của cậu.
'Đó là lý do tại sao ta nói với ngươi rằng ngươi không thể thắng ta đâu.'
[Câm miệng đi. Nếu Tinh hoa Vương ta sử dụng sức mạnh ban đầu của mình thì con người tầm thường như ngươi sẽ dễ dàng bị biến thành khối băng thôi.]
"Nhưng ngươi không thể còn gì."
[Bất cứ lúc nào ngươi mở miệng ra ngươi cũng chọc tức ta hết!]
Không thể chịu đựng được nữa, Thịnh nộ lao vào cậu cùng với ngọn lửa lạnh giá bùng nổ.
Vù!
Cái lạnh có thể khiến đôi môi cậu trở nên nhợt nhạt chỉ trong tích tắc bao trùm khắp cơ thể.
"Hừm."
Cái lạnh và sự kích thích tâm trí đã trở nên mạnh mẽ hơn trước. Có vẻ như Thịnh nộ cũng đã dần phát triển.
'Tuy nhiên.'
‘Hỏa nhẫn’ và ‘Kháng nước’ thậm chí còn lên cấp nhiều hơn thế nữa. Trước bốn chiếc nhẫn xoay tròn tự nhiên ấy, cơn giận của tên Thịnh nộ chỉ là trò trẻ con mà thôi.
Bùm!
Khi cậu đang chịu đựng cái lạnh thấu xương bên trong cơ thể, những thông báo lại chợt hiện ra.
[Bạn đã chống lại được đòn tấn công của Thịnh nộ.]
[Sức bền đã tăng lên.]
[Chết tiệt!]
Thịnh nộ phát ra tiếng thét kinh khủng, giống như âm thanh của con quái vật, và buông cơ thể của Raon ra.
[Cảm giác như chân tay ta rụng rời hết rồi! Không thể nào! Không thể nào!]
Hắn ta bắt đầu la hét lên. Có vẻ như hắn ta đã từ bỏ việc giả vờ bình tĩnh rồi.
"Chà, đó là lý do tại sao ta đã nói với ngươi rằng ngươi không thể làm được đâu."
[Khả năng của Tinh hoa Vương ta không chỉ là cái lạnh thôi đâu. Kích thích cảm xúc phẫn nộ nguyên thuỷ mới chính là khả năng thật sự của ta. Ở Quỷ Quốc, số lượng quỷ dữ tự hủy diệt bởi vì cơn thịnh nộ của Tinh hoa Vương ta là hơn mười nghìn đấy…]
“Nhưng điều đó cũng đâu chống lại được ta đâu.”
[Arrrrggh!]
Ngọn lửa xanh của Thịnh nộ bắt đầu đỏ rực lên. Hắn ta sắp bùng nổ, nhưng lại không tấn công nữa, vì dường như hắn ta không thích phải cho đi các chỉ số miễn phí như vậy.
"Bây giờ yên lặng rồi, tốt lắm."
Raon gật đầu như không có chuyện gì xảy ra và mở cửa sổ trạng thái của mình ra.
Cửa sổ trạng thái
Tên: Raon Zieghart.
Danh hiệu: Chiến công đầu tiên.
Trạng thái: Lời nguyền băng giá (Sáu sợi)
Đặc điểm: Phẫn nộ, Hỏa nhẫn (Bốn sao), Kháng nước (Bốn sao), Trực giác của hoa tuyết (Hai sao), Vạn hỏa tu luyện (Hai sao), Cái lạnh của băng giá (Hai sao ), Kháng lửa (Hai sao)
-
Sức mạnh: 40
Nhanh nhẹn: 41
Thể lực: 41
Năng lượng: 29
Nhận thức: 53
Cậu ngay lập tức nhận thấy rằng trạng thái Suy giảm về khả năng thể chất và Suy giảm khả năng thu hút mana, vốn từng được đặt ở trong cửa sổ trạng thái, giờ đã biến mất.
Một nụ cười khó cưỡng lại hiện lên trên khuôn mặt của cậu.
Cơ thể cậu nhẹ nhàng đến mức có thể bay lên, và cậu có thể cảm nhận được dòng mana đang đi vào trong cơ thể mình từ khắp các lỗ chân lông. Có vẻ như tất cả những điều đó đều có lý do cả.
'Các chỉ số của mình cũng đã tăng lên rất nhiều.'
Mỗi chỉ số đã tăng lên ít nhất là hai. Khả năng thể chất và nhận thức hiện tại của cậu không thua kém gì so với một kiếm sĩ thực thụ.
‘Kháng nước’ đúng là món hời mà.'
Vì ‘Kháng nước’ của cậu bây giờ đã lên bốn sao, nên bây giờ cậu có thể dễ dàng chịu đựng phép thuật tương đương với bốn hỏa nhẫn.
Kháng nước sẽ hữu ích hơn khi chiến đấu với các phù thủy hoặc là pháp sư hơn là với kiếm sĩ.
'Mình đã đạt được rất nhiều thứ.'
Cửu Hoa Dược là một loại thần dược tốt, nhưng cậu còn thu được nhiều hơn thế nữa. Đến mức cậu không thể ngăn bản thân mỉm cười, mặc dù tính cách của cậu khá đa nghi.
'Mình có nên thử một chút không nhỉ?'
Vì muốn kiểm tra xem cơ thể và linh khí của mình đã thay đổi bao nhiêu nên cậu mở cửa ra.
"Hờ!"
"Ah!"
Sylvia và Helen đang đứng trước cửa vội vàng lùi lại trong sự ngạc nhiên.
"Mọi người đang làm gì đấy?"
“K-không. Vì con nói là con đang rèn luyện, nên mẹ canh chừng cho con…”
“Tôi cũng vậy đấy.”
Cả hai đều có đôi mắt đỏ ngầu. Có vẻ như họ đã canh chừng cho cậu cả đêm, thở cũng không dám thở.
Khi nhìn ra xa hơn, cậu có thể nhìn thấy những người hầu khác ở bên ngoài cửa sổ phòng của cậu.
“Hừm…”
Raon nhắm mắt lại. Một sự ấm áp còn lớn hơn cả khi cậu rèn luyện ‘Vạn hỏa tu luyện’ đã sưởi ấm trái tim cậu.
Thậm chí nó còn cho cậu một cảm giác rằng băng trong mạch mana của cậu đã biến mất trong giây lát.
"Cảm ơn mọi người."
Cậu cúi đầu nhìn họ, và cả những người hầu gái khác ờ bên ngoài, đồng thời cảm thấy rất biết ơn và cũng rất hối lỗi.
"Hic!"
"Phu nhân!"
“He-Helen. Tôi nên làm gì đây?"
Sylvia gục xuống một bên và rồi bật khóc.
"Con trai tôi đúng là đã trưởng thành rất tốt!"
"Đúng vậy! Ngay cả bây giờ tôi chết đi thì tôi cũng không hối tiếc nữa! Thưa phu nhân!”
"Helen!"
Hai người họ khóc nức nở và ôm lấy nhau.
'Đây mới chính là thứ khó khăn nhất.'
Không phải đòn tấn công tâm lý của tên Thịnh nộ, lượng băng bên trong mạch mana của cậu, hay áp lực từ Glenn Zieghart, cậu cảm thấy khó khăn nhất khi phải đối mặt với Sylvia và Helen.
“Haa…”
Raon nhanh chóng rời khỏi tòa nhà phụ trong khi họ còn đang bận ôm nhau.
***
Trong hai ngày tiếp theo, Raon đã hoàn thành việc làm quen với cơ thể có phần thay đổi của mình.
Cơ thể và nhận thức đã thay đổi nhiều hơn những gì mà cậu nhìn thấy trong cửa sổ trạng thái.
Lần đầu tiên tập luyện kiếm thuật, cậu cứ nghĩ rằng đó không phải là cơ thể của mình nữa. Mặc dù sử dụng cùng một kỹ thuật, nhưng sức mạnh và tốc độ hoàn toàn ở một cấp độ khác.
Và lý do mà nó thay đổi nhiều như vậy cũng rất đơn giản.
Vì trạng thái của cậu đã thay đổi.
Suy giảm khả năng thể chất và suy giảm khả năng thu hút mana đã biến mất khỏi trạng thái của cậu, cho phép cơ thể đạt được trạng thái cao nhất.
Cơ thể cậu di chuyển chính xác theo cách mà cậu mong muốn, và mana của cậu - trước đây trông nó mỏng manh như cát - giờ đã có cảm giác nó to như hạt cườm vậy.
'Đây chính là nền tảng khác.'
Thay vì tăng cường sức mạnh của mình lên, cậu cảm thấy hài lòng hơn về việc củng cố những nền tảng có thể cho phép cậu đạt đến trình độ cao hơn trong võ thuật.
Cũng vì thế mà cậu đã dành thời gian chăm sóc hoa trong bồn hoa ở trong vườn, rồi lại nghỉ ngơi vào ngày nghỉ cuối cùng của mình.
[Đồ ngốc. Khi ngươi xới đất thì người phải đào phần ở dưới đáy trước. Ngươi phải dùng tay thay vì dùng cái bay để trộn đất thì mới giữ được chất dinh dưỡng đúng cách.]
Thịnh nộ rất am hiểu về hoa lá và cây cối. Nhờ có hắn ta, cậu có thể xử lý được luống hoa mà không cần phải tra trong sách.
[Ở Quỷ Quốc, Tinh hoa Vương ta từng lấp đầy cả một thảm hoa bằng những bông hoa băng. Những con quỷ nhìn thấy bồn hoa đều cúi đầu kính cẩn trước những bông hoa đó. Đó chính là biểu hiện của sự ngưỡng mộ và kính sợ đối với Tinh hoa Vương…]
"Haa."
Nhưng sẽ tốt hơn nếu hắn ta có thể ngừng lảm nhảm.
Thịnh nộ thật sự nói rất nhiều. Đặc biệt là khi hắn ta bắt đầu bằng câu ‘Ở Quỷ Quốc, Tinh hoa Vương ta…’, hắn ta sẽ nói ít nhất là mười phút trước khi dừng lại.
Sau khi nghe về Quỷ Quốc mỗi ngày, cậu bắt đầu trở nên quen thuộc với cái vương quốc quỷ dữ mà trước nay cậu chưa từng đến.
[Không phải như vậy! Ngươi phải cư xử với những bông hoa một cách nhẹ nhàng hơn chứ. Nếu như ngươi không thể thì hãy đóng băng nó trước đi!]
"Ta biết, ta biết."
Raon cau mày và búng ngón tay. Khi cậu cẩn thận trồng những bông hoa, tựa như khi cậu đang kiểm soát mana vậy, thì tên Thịnh nộ đã ngừng giảng dạy.
Khi cậu đã làm xong bồn hoa bên phải và chuẩn bị đi đến bồn hoa bên trái thì…
"Hmm?"
Một hình dáng gầy gò đang đi về phía cậu từ lối vào của tòa nhà phụ. Mái tóc dài đã được cắt ngắn đi, nhưng không thể nào không nhận ra cô ấy được.
Chính là Martha Zieghart.
Martha, người đã biến mất cách đây hai ngày, đang cau chặt mày và tiến đến gần cậu.
"Cô lại đến đây để gây chiến sao?"
Raon phủi đôi bàn tay đang bị bẩn của mình và đứng dậy.
Nếu là chuyện đó thì sẽ được hoan nghênh thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook