Nghe phiên bản audio của truyện:

SÁT THỦ TÁI SINH

CHAP 37

 

Dưới sắc tím của bầu trời chạng vạng, Martha mím chặt miệng.

 

Sau khi đứng im như tượng đá một hồi lâu, cho đến khi bóng tối hoàn toàn bao trùm lấy nơi này, cuối cùng cô mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

 

"Lẽ ra mình không nên thua."

 

Martha siết chặt nắm tay lại. Chặt đến mức có thể nhìn thấy rõ từng mạch máu.

 

“Đáng lẽ mình không nên thua trước bất kỳ ai cho đến khi mình tìm thấy mẹ của mình…”

 

Mặc dù đã quyết tâm không bao giờ thua cho đến khi đạt được mục tiêu của mình, nhưng cuối cùng cô vẫn thua cuộc. Và hơn hết đó còn là thất bại vô cùng đáng hổ thẹn.

 

Cô đã tự vặn vẹo tính cách của mình, để trở nên lầm lì và giữ khoảng cách với những người khác. Nhưng giờ đây tất cả đều vô nghĩa khi cô đã thua với cách biệt quá lớn.

 

"Chết tiệt!"

 

Cha nuôi của cô, Denier Zieghart, đã nhận cô vào gia tộc Zieghart vì ông nhận thấy tài năng của cô.

 

Tuy nhiên, cô đã thua Raon Zieghart - một thằng nhóc trong dòng họ ngoại kém cô một tuổi. Cô không thể nào đoán được rằng khi biết được kết quả này, cha cô sẽ thực thi những biện pháp gì đối với cô nữa.

 

Dù Denier là người tốt, nhưng điều đó cũng có thể xảy ra lắm. Cô cần phải tính đến khả năng mình bị đuổi đi.

 

‘Không, mình không thể để cho chuyện đó xảy ra được.’

 

Nếu như bị đuổi đi, thì cô sẽ mất đi tia hy vọng cuối cùng để tìm thấy mẹ của mình. Cô sẽ phải van xin để điều đó không xảy ra, cho dù có phải bám víu vào chân của cha.

 

“Haa…”

 

"Tiểu thư."

 

Martha đang vô cùng lo lắng, đến mức cô thậm chí còn không quay lại khi nghe quản gia Camel gọi cô.

 

"Đây là bức thư từ Ngài Denier ạ."

 

Cuối cùng thì Martha cũng quay lại khi nghe thấy Denier Zieghart đã gửi cho cô một bức thư. Đôi đồng tử đen láy của cô nhẹ đung đưa như một làn sóng.

 

"Nó đây ạ."

 

Martha nuốt nước bọt và mở lá thư ra.

 

Martha, chúc mừng thất bại đầu tiên của con. Đừng quá lo lắng, bởi vì một trận thua sẽ không khiến cho con bị gắn mác là kẻ thất bại đâu. Tuy nhiên, con hãy suy ngẫm thật nhiều lần về lý do tại sao con lại thua, và con đã thua như thế nào. Việc tự kiểm điểm đó sẽ trở thành nền tảng cho sự trưởng thành trong tương lai của con. Ta rất muốn đích thân đến thăm con và an ủi con, nhưng nhiệm vụ của ta lại mất nhiều thời gian hơn ta nghĩ. Ta xin lỗi vì đã không thể ở bên con.

 

Đó không phải là những lời trách móc hay chế giễu gi cả. Mà đó là bức thư được gửi từ một người cha luôn lo lắng cho người con gái từ tận đáy lòng mình.

 

Ta vẫn đang điều tra về mẹ ruột của con. Vì ta vẫn chưa từ bỏ, nên con cũng không được từ bỏ.

 

Martha gấp lá thư lại với đôi tay đang run rẩy và cho nó vào trong túi. Cô thử ấn vào túi của mình, như thể đang kiểm tra cái ví vậy.

 

“Haa…”

 

Bức thư đó đã ghép những mảnh tâm trí đang vỡ vụn trong cô lại với nhau. Đặc biệt là phần cuối của bức thư đã khiến cho nỗi muộn phiền và mọi lo lắng vốn từng đè nặng lên trên vai cô bay đi mất.

 

“Hãy nói với cha rằng tôi sẽ ghi nhớ điều đó. Và rằng tôi thật sự, thật sự rất biết ơn."

 

"Đã rõ."

 

Camel gật đầu, nhẹ mỉm.

 

"Nhân tiện, thưa tiểu thư."

 

"Hmm?"

 

“Nếu cô lo lắng về việc phục tùng mà cô đánh cược trong trận chiến với thiếu gia Raon thì chúng ta có thể giải quyết nó bằng cách gây áp lực lên tòa nhà phụ. Chúng ta có thể sử dụng quyền lực của dòng dõi trực hệ để âm thầm xử lý nó… ”

 

"Không, đừng làm như vậy."

 

Martha lắc đầu dứt khoát. Đôi đồng tử của cô, giống như những viên ngọc trai đen, ánh lên một tia sáng tinh khôi mà trước nay đã từng thiếu.

 

"Sự thật vẫn là tôi đã thua, thua một cách đau đớn nhất, ngay tại đó."

 

Cô là người hiểu rõ hơn ai hết lý do mà cô thua Raon.

 

'Thất bại đó không phải là do mình bất cẩn. Chỉ đơn giản là mình đã thua, thế thôi.'

 

Raon chém xuyên qua thanh kiếm của cô bằng cách sử dụng nguồn linh khí màu đỏ ấy. Vì một kiếm sĩ sẽ thua khi đánh mất thanh kiếm, nên người chiến thắng đã được quyết định ngay vào khoảnh khắc đó rồi.

 

Chưa hết, cậu còn tự vứt bỏ thanh kiếm của mình và chiến đấu với cô thêm lần thứ hai, chỉ bằng nắm đấm của mình.

 

Nếu cô làm ra loại hành động đáng xấu hổ đối với một người đã chiến đấu với cô như vậy thì cha cô sẽ lại càng thất vọng về cô hơn.

 

“Là một thành viên của tộc Zieghart thì phải giữ lời hứa, dù cho lời hứa đó có ngu ngốc như thế nào đi chăng nữa. Tôi chắc chắn là cha cũng sẽ nói như vậy."

 

"Dạ đúng thế. Chắc chắn là Ngài Denier cũng sẽ nói như vậy."

 

"Thân là một đứa con gái, tôi không thể khiến cho ông ấy xấu hổ thêm được nữa."

 

"Dạ đúng vậy."

 

Camel nhếch khóe miệng lên và cười, như thể ông đang có ý khen ngợi cô.

 

"Camel, ông có dao không?"

 

"Tôi có. Nhưng tại sao…?"

 

"Đưa nó cho tôi."

 

"Nó đây ạ."

 

Martha nhìn chằm chằm vào con dao găm mỏng mà Camel đưa cho mình một lúc, rồi rút nó ra.

 

 

 

Xoẹt!

 

 

 

Gật đầu cùng với một vẻ mặt đầy quyết tâm, cô cắt phăng đi mái tóc mun rẽ ngôi giữa của mình mà không một chút do dự.

 

"Tiểu… tiểu thư!"

 

"Không sao đâu. Tôi chỉ đang muốn cắt đứt với bản thân ngu ngốc và xấu xí của mình trước đây thôi."

 

Martha mỉm cười, để cho mái tóc đã bị cắt của mình bay theo cơn gió. Nụ cười của cô rạng rỡ như một bông hoa tuyết.

 

"Huh…"

 

Camel há hốc mồm, vì ông không thể ngờ rằng điều đó sẽ xảy ra.

 

“Hãy hủy bỏ buổi huấn luyện dành cho dòng dõi trực hệ vào sáng ngày mai đi.”

 

"Dạ? Muốn hủy bỏ nó cũng không có gì khó, nhưng cô định làm gì… ”

 

"Tôi cần phải đi đến một nơi."

 

Martha tuyên bố, rồi bước vào trong dinh thự.

 

Camel nhìn theo bóng lưng của cô bước vào trong dinh thự, hài lòng gật đầu.

 

 

 

***

 

 

 

Sau khi kết thúc buổi huấn luyện rạng sáng vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, cô lập tức rời khỏi dinh thự của mình.

 

Lẩn tránh Camel và những người hầu gái, vì cô biết họ sẽ hỏi xem cô đi đâu mà không thèm ăn sáng, cô một mình đi về hướng tòa nhà phụ nằm ở phía tây.

 

Tuy là khá xa, nhưng vì con đường cũng khá dễ đi, nên cô có thể tìm thấy tòa nhà phụ mà không gặp một chút khó khăn nào.

 

Khi đi tiếp về phía tây, cô nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ được bao quanh bởi khu vườn nhỏ.

 

‘Cậu ta sống ở đó sao?’

 

Martha nhíu mày, vì trông nó nhỏ và tồi tàn hơn so với những công trình kiến ​​trúc ở trong tòa nhà chính.

 

Tuy nhiên, vì ngôi nhà mà cô từng ở trước khi được nhận nuôi nhỏ hơn một chút so với tòa nhà phụ này, nên việc đó không gây ra bất kỳ cảm xúc nào khác ở cô cả. Cô không quan tâm và tiếp tục đi về phía khu vườn.

 

‘Có ai đó đang ở đây.’

 

Một thân hình tóc vàng đang ngồi xổm bên bồn hoa, xới đất và trồng hoa.

 

'Hở?'

 

Martha mở to mắt ra.

 

"Raon Zieghart?"

 

Cô cứ tưởng đó là một người hầu, nhưng không phải vậy. Người trồng hoa đó chính là Raon Zieghart, người đã khiến cho cô lần đầu tiên nếm được mùi thất bại.

 

Raon phủi tay và đứng dậy. Có vẻ như cậu cũng đã để ý thấy cô.

 

"Có chuyện gì đây?"

 

“……”

 

Martha không hề đáp lại, chỉ đứng yên trước bồn hoa mà Raon đang chăm sóc. Những bông hoa trông khá tươi tắn và khỏe mạnh, có thể là do cậu vừa mới tưới nước cho chúng.

 

'Cậu ta có sở thích như thế này sao?'

 

Cô cứ nghĩ rằng cậu là một đứa trẻ phát triển quá sớm, vậy nên cô đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu cũng có một khía cạnh trẻ con.

 

'Mình nên làm gì đây?'

 

Lý do mà Martha đến gặp Raon cũng rất đơn giản.

 

Cô muốn có một trận tái đấu.

 

Cô cứ liên tục nghĩ về thất bại của mình sau khi đọc những lời khuyên của cha, nhưng cô không thể nhớ được mình đã thua như thế nào.

 

Vì cô không thể nhớ, nên cô không biết sự cách biệt về khả năng giữa họ lớn đến đâu, và liệu có cách nào để bù đắp vào khoảng cách đó hay không.

 

Nói tóm lại là, cô không thể suy ngẫm về nó được.

 

Vì vậy nên cô cần có một trận tái đấu.

 

Cô muốn xác định sự cách biệt giữa cô và Raon bằng cách chiến đấu với cậu bằng một tâm trí thật minh mẫn.

 

“Haa…”

 

Martha thở dài thườn thượt và ngẩng đầu lên. Rồi cô chậm rãi mở miệng ra khi nhìn vào mắt của Raon, đôi mắt phẳng lặng như mặt hồ.

 

"Tôi muốn thử đấu với cậu thêm một lần nữa."

 

"Cái tính không chịu thừa nhận thất bại của cô đúng là phiền thật đấy."

 

“Không, tôi không phủ nhận là mình đã thua một cách hết sức dễ dàng. Nhưng tôi không thể biết được mình đã thua như thế nào, nên tôi đến gặp cậu để tìm ra điều đó."

 

“……”

 

Đôi mắt của Raon sáng lên trong giây lát. Có vẻ như cậu đang bất ngờ.

 

"Vậy thì cô sẽ cho đi thứ gì đây?"

 

"Cái gì chứ?"

 

"Kẻ thua cuộc thách đấu người chiến thắng thêm một lần nữa thì phải cho đi thứ gì đó mà, có phải không?"

 

"Ôi không! Đâu cần phải có phần thưởng mới chiến đấu được đâu!"

 

"Cần chứ."

 

“Ugh…”

 

Martha nhẹ kêu lên.

 

'Hóa ra đây chính là lý do.'

 

Bởi vì cậu không bao giờ muốn phải thua cuộc, cô cảm thấy như Raon thật sự không phải là một đứa trẻ.

 

“Cô không có gì hết sao? Nếu cô không có gì thì hơi rắc rối đấy."

 

Raon khoanh tay lại, cho thấy cậu không có ý định chiến đấu với cô.

 

“Hừm…”

 

'Mình phải làm gì đây?' Martha vừa cắn môi suy nghĩ vừa nhìn Raon. Rồi cô nhìn những bông hoa ở bên dưới chân mình.

 

'Mình thử dẫm lên nó một chút nhỉ?'

 

Cậu chăm sóc bồn hoa vào giờ này, chắc hẳn là cậu rất yêu hoa. Nếu cô khiêu khích cậu bằng cách phá hủy chúng một chút thì có thể cậu sẽ tấn công cô.

 

"Hẳn là cậu phải thích những bông hoa này lắm nhỉ, mặc dù điều đó không phù hợp với cậu một chút nào."

 

Martha lặng lẽ di chuyển chân về phía bồn hoa.

 

"Không hẳn."

 

Nằm ngoài dự đoán của cô, Raon lắc đầu và gõ vào cái bay của mình.

 

"Gì chứ?"

 

“Tôi nói rằng tôi không thích hoa và tôi cũng không hiểu tại sao mọi người lại thích chúng nữa. Tôi chỉ chăm sóc chúng vì mẹ của tôi thôi."

 

“……”

 

Martha đang chuẩn bị bước lên những bông hoa ấy liền đột ngột dừng lại.

 

"Sao? Cô không định giẫm lên chúng nữa sao?"

 

Raon nghiêng đầu cười nhẹ. Có vẻ như cậu đã biết ý định của cô rồi.

 

"Chết tiệt."

 

Martha lầm bầm chửi rủa và rụt chân lại. Nghe cậu nói rằng cậu đang chăm sóc những bông hoa cho mẹ của cậu, là một người rất yêu hoa, cô cảm thấy không muốn giẫm lên chúng nữa.

 

"Chết tiệt."

 

Cô tặc lưỡi. Khi cô định quay người lại, cánh cửa của tòa nhà phụ bật mở ra và một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc dài buộc gọn chạy về phía họ.

 

"Raon!"

 

"Ể?"

 

Đôi mắt lạnh như băng của Raon bỗng nhiên có chút bối rối.

 

"M-mẹ."

 

“Mẹ cứ hỏi sao lại không thấy con đâu hết, hóa ra là con đang chăm sóc bồn hoa của mẹ sao. Nhưng mà đây là ai vậy, bạn của con à?”

 

Đôi mắt bà ấy đầy tò mò.

 

'Bà ấy có phải là Sylvia Zieghart không nhỉ?'

 

Người phụ nữ rời bỏ gia đình để được ở bên người mình yêu, sau đó lại quay trở lại để cứu lấy đứa con của mình. Bà ấy bị xem như là nỗi ô nhục của gia tộc và là thứ rác rưởi.

 

Có thể là bởi vì cô cũng đã từng trải qua cảm giác tương tự nên đối với Martha, bà ấy không giống như một thứ rác rưởi, mà là một người mẹ can đảm luôn sống vì đứa con thân yêu của mình.

 

“C-cô ấy không phải là bạn con, cô ấy không là gì cả. Con sẽ xử lý mọi chuyện ở đây cho, mẹ hãy quay trở vào trong đi.”

 

Hiếm khi thấy cảnh tượng Raon ăn nói lắp bắp như vậy.

 

“Con bé cũng xinh đẹp mà. Tóc đen và mắt đen sao? Ah! Con là Martha có phải không!”

 

Sylvia cười rạng rỡ và vỗ hai tay vào nhau.

 

“……”

 

Martha lặng lẽ gật đầu.

 

"Ta nghe nói con đã đánh nhau với Raon, con có bị thương ở đâu không?"

 

Vì bà ấy rất giống với người mẹ mà cô thương nhớ, nên cô có thể nói rằng đôi mắt màu tựa hoa hồng của Sylvia thật sự rất lo lắng cho sức khỏe của cô.

 

"Con ổn."

 

"Tạ ơn trời đất, ta đã rất lo lắng đấy."

 

Sylvia cười nhẹ.

 

"Ta nghe nói anh cả Denier đã mang về một đứa trẻ rất tài năng, nhưng hóa ra còn hơn thế nữa."

 

Bà ấy đã nhìn cô rất kỹ lưỡng, và nói với cô rằng cô thật sự xinh đẹp, rất xinh đẹp.

 

"Nhưng tại sao con lại đến đây?"

 

“Con có vài điều muốn nói với cậu ta. Bây giờ đã xong việc rồi nên con về đây."

 

Martha cúi đầu và chuẩn bị rời đi.


 

Ọt.



 

Kết quả của việc bỏ bữa sáng sau buổi huấn luyện rạng sáng của cô đã xảy ra.

 

"Ah…"

 

Mặt Martha đỏ hẳn lên. Khi cô định bỏ chạy thì có thứ gì đó ấm áp bắt lấy tay cô.

 

Đó chính là Sylvia. Bà ấy búng ngón tay và mỉm cười.

 

"Hãy ăn trước đi rồi hẵng về."

 

Không biết tại sao nhưng Martha lại không thể rũ bỏ bàn tay gầy guộc đó của bà ấy.

 

 

* * *


 

Vừa rồi là chuyện gì vậy?

 

Raon nhíu mày, nhìn chằm chằm Martha đang ngồi đối diện với cậu trên bàn ăn.

 

'Mình cũng không biết nữa.'

 

Cậu có thể hiểu được việc Sylvia mời Martha ăn rồi hẳn cô rời đi sau khi nghe thấy bụng của Martha réo lên, bởi vì Sylvia là một người rất tốt bụng.

 

Tuy nhiên, việc cô gái điên rồ đó để bản thân bị dẫn đến bàn ăn và khiêm tốn chờ đồ ăn được mang ra chính là một điều không tưởng đối với cậu.

 

Có lẽ khi cắt đi mái tóc ấy, cô cũng đã cắt bỏ những tính xấu của mình rồi.

 

“Raon thích các món hầm thịt. Đó là lý do tại sao bọn ta luôn có ít nhất một món hầm trong bữa ăn."

 

"Ah con hiểu rồi."

 

Sylvia liên tục mỉm cười. Raon tự hỏi Martha thấy vui vì điều gì mà cô cứ trả lời trong khi cúi đầu xuống, giống như đang xấu hổ vậy.

 

[Con nhỏ đó đang làm cái gì vậy? Tính cách của nó thay đổi rồi sao?]

 

'Ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa.'

 

Đây là lần đầu tiên kể từ khi được sinh ra trong tộc Zieghart cậu gặp phải tình huống bất ngờ như vậy.

 

Thức ăn được mang ra rất nhanh. Gồm các món như món hầm, thịt bò nướng, rau và bánh mì nướng.

 

"Con hơn Raon một tuổi có phải không?"

 

"Dạ đúng."

 

"Con có gặp khó khăn gì trong việc huấn luyện không?"

 

"Dạ không hẳn."

 

Sylvia liên tục nói chuyện với Martha trong khi ăn, và Martha cũng liên tục trả lời ngay lập tức mặc dù đang nhai.

 

"Huh…"

 

Raon nghiêng đầu.

 

'Thật ra là có chuyện gì với cô ấy vậy?'

 

Điều đầu tiên mà Martha làm khi xóa ai đó nói chuyện với cô chính là chửi thề. Cậu chưa bao giờ tưởng tượng được việc nhìn thấy cô hành động đầy thiện ý như vậy.

 

“Hừm…”

 

Raon nuốt một ngụm nước hầm, không thể biết được mình đang ăn bằng miệng hay bằng mũi nữa.

 

“Đầu bếp nhà ta nấu ăn khá ngon, nhưng chất lượng thịt kém hơn một chút so với tòa nhà chính. Nên con nhớ nhai kỹ để tiêu hóa tốt hơn nhé."

 

“……”

 

Bàn tay đang cầm nĩa của Martha run lên khi nghe lời khuyên đó của Sylvia.

 

Vì sợ cô có thể nổi cơn thịnh nộ, Raon đã sẵn sàng để ngăn chặn cô lại. Tuy nhiên cô chỉ cúi đầu xuống và tiếp tục ăn.

 

Raon không hiểu biết nhiều về cảm xúc của con người, nhưng cậu cảm thấy như bàn tay của Martha đang thể hiện một nỗi buồn và khao khát nào đó.

 

"Cảm ơn vì bữa ăn ạ."

 

Bữa ăn đầy ngượng ngùng cuối cùng cũng kết thúc, và Martha đứng dậy.

 

"Mùi vị thế nào?"

 

"Ngon lắm ạ."

 

“Vậy thì ta vui rồi. Từ bây giờ hãy làm bạn với Raon nhé."

 

Sylvia đứng trước cửa vẫy tay với Martha.

 

"Dạ vâng."

 

Martha bất ngờ đưa ra một câu trả lời bình thường hơn mọi khi và rời khỏi tòa nhà phụ.

 

'Thật ra là có chuyện gì vậy?'

 

Rõ ràng là cô đến để gây sự với cậu mà, vậy nên cậu không thể hiểu tại sao cô đột nhiên hành động như vậy.

 

[Cô ta ăn trúng cái gì đó à?]

 

'Cũng có thể lắm.'

 

Cảm xúc của con người đúng thật là khó hiểu.

 

 

 

***

 

 

 

Ngay khi rời khỏi tòa nhà phụ, Martha cắn chặt môi. Cô cảm thấy như mình sắp khóc đến nơi.

 

Bà ấy trông rất giống.

 

Gương mặt, màu tóc, hay quần áo bà ấy đang mặc và thậm chí cả giọng nói của bà ấy đều khác. Tuy nhiên, đôi mắt màu hồng ấy quá giống với người mẹ đã thất lạc của cô.

 

Đó là lý do tại sao cô lại không thể từ chối bà ấy khi bà ấy bắt lấy tay cô.

 

Raon chắc hẳn đã nghĩ rằng cô bị điên.

 

Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy đôi mắt của cậu run rẩy đến như vậy.

 

Cô đã tính đến chuyện rời đi, nhưng cô rất vui khi ở lại để dùng bữa. Ánh mắt và giọng nói dịu dàng của Sylvia, và…

 

Khi nghe bà ấy bảo hãy nhai kỹ, vốn là những điều mà mẹ cô vẫn thường hay làm, Martha thật sự cảm thấy như đang được ở bên mẹ của mình.

 

Cũng vì thế mà bây giờ cô lại càng muốn đi tìm mẹ hơn.

 

‘Bạch Huyết Giáo, lũ khốn kiếp đó.’

 

Những kẻ đã cướp mẹ của cô đi chính là Bạch Huyết Giáo, một trong số ngũ quỷ. Cô sẽ đi tìm mẹ của mình bằng mọi giá, kể cả có phải giết hết những kẻ cuồng tín đó.

 

Khẳng định lại quyết tâm hết này đến lần khác, Martha quay trở lại tòa nhà chính.

 

“Tiểu thư, cô mới đi đâu vậy… Hả? Không thể nào, cô đang khóc sao?”

 

Camel đang quét nhà ở trước cửa, mở to mắt ra.

 

"Ông đang nói cái gì vậy?! Tôi không bao giờ như vậy đâu!"

 

Martha lau nước mắt và lắc đầu. Cô nhanh chóng mở cửa ra và bước vào trong dinh thự, nhưng sau đó cô lại thò đầu ra ngoài.

 

"Camel, ông có thể lấy một ít thịt bò chất lượng cao cho tôi không?"

 

"Thịt bò sao? Tất nhiên là được rồi. Nhưng cô định dùng nó để làm gì?”

 

"Tôi cần làm một số việc, hãy để nó ở trước cửa phòng tôi khi lấy xong nhé!"

 

Martha đáp lại, sau đó ngay lập tức đóng cửa lại và chạy lên phòng.

 

"Haha."

 

Camel nhẹ nhàng mỉm cười và quan sát cô.

 

“Mình tự hỏi liệu con bé có nhận ra rằng bây giờ bản thân trông xinh đẹp hơn trước rất nhiều không.”

 

 

 

***

 

 

 

Ngày hôm sau, Raon đi về phía sân tập ngay sau khi kết thúc buổi rèn luyện rạng sáng của mình. Vẫn như mọi khi, cậu là người đến đầu tiên.

 

Đầu cậu ngập tràn những suy nghĩ về việc Martha đến gặp cậu ngày hôm trước, nhưng cậu đã quyết định coi đó như là một giấc mơ ngớ ngẩn.

 

Sau khi khởi động nhẹ, cậu bắt đầu luyện ‘song kiếm hợp bích’. Khi mặt trời dần mọc lên, bọn trẻ lần lượt bắt đầu vào sân tập.

 

Trong khi cậu đang vung kiếm và lắng nghe những lời tán gẫu vu vơ của các học viên, mọi người đột nhiên đều im lặng.

 

Khi cậu quay đầu lại liền thấy Martha đang đi vào qua cánh cửa rộng mở của sân tập.

 

Các học viên nhìn chằm chằm vào cô ấy và hàm của họ như muốn rớt ra ngoài, có thể là do mái tóc ngắn của cô.

 

"Raon Zieghart."

 

Martha dừng lại trước mặt Raon.

 

“Tôi không thể rút lại những lời mà tôi đã nói. Tôi sẽ không bù đắp tất cả những gì mà tôi đã làm ra cho đến nay chỉ bằng một lời xin lỗi cẩu thả nào đó đâu."

 

Đôi mắt của cô thậm chí còn bình tĩnh hơn ngày hôm trước. Trông chúng giống như một hồ nước tĩnh lặng vậy.

 

"Tôi sẽ giữ lời hứa của mình."

 

"Lời hứa?"

 

"Lời hứa mà chúng ta đã nói trước trận đấu, rằng kẻ thua cuộc sẽ phục tùng người chiến thắng ấy."

 

Cô quay người lại sau khi nói xong. Đôi mắt của cô nói rằng cô đã hoàn toàn thừa nhận thất bại của mình.

 

'Ra là còn nhiều hơn mình nghĩ…'

 

Thay đổi nhiều như vậy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, xem ra cô không phải là người hẹp hòi. Mặc dù vậy, cậu vẫn không thể hiểu tại sao cô lại ở lại dùng bữa vào ngày hôm trước.

 

“Tại sao lại cản đường tôi? Cút đi!”

 

Trong khi Raon đang nghiêng đầu suy nghĩ, Martha đã đá bay Dorian đang lúng túng đứng trước mặt cô ra.

 

“Aww! X-xin lỗi."

 

"Chậc."

 

Cô tặc lưỡi và trở lại chỗ ngồi quen thuộc của mình.

 

Raon cười nhếch mép. Xem ra chỉ có thái độ của cô đối với cậu là thứ duy nhất đã thay đổi.

 

'Mình biết là mọi người ở đây đều không bình thường mà.'

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương