Nghe phiên bản audio của truyện:

SÁT THỦ TÁI SINH 

CHAP 39

 

"Phù."

 

Sau khi thực hiện tất cả mười hai hình dáng của Hà Bộ pháp, Raon nhẹ nhàng thở ra một hơi.

 

'Cũng khá tốt đấy chứ.'

 

Cơ thể cậu di chuyển chính xác theo cách mà cậu tưởng tượng ra, theo dòng chảy và tư thế mà cậu muốn.

 

Cảm giác giống như đang quan sát bản thân từ góc nhìn của người thứ ba vậy.

 

Có vẻ như việc cậu sử dụng 'Hỏa nhẫn' để hiểu được bản chất của võ thuật trước khi bắt đầu di chuyển cơ thể là cách học khá tốt trong tương lai.

 

"Hmm?"

 

Raon nhíu mày lại. Sân tập lẽ ra phải rất ồn ào vì mọi người đang luyện tập bộ pháp chứ, thế nhưng nó lại im ắng như ở trong thư viện vậy.

 

Raon cảm thấy có ánh mắt kỳ lạ từ phía sau mình và liền quay đầu lại.

 

"Thật là điên rồ mà…"

 

“C-cái gì chứ…?”

 

Burren và Martha đều đang ngơ ngác há hốc mồm ra, còn Runaan thì vẫy vẫy bàn tay đang nắm chặt lại. Từ khẩu hình miệng của cô ấy, cậu có thể biết rằng cô ấy đang nhờ cậu chỉ dạy cho mình.

 

Không chỉ riêng gì ba người họ. Tất cả các học viên và huấn luyện viên đều tròn mắt đến mức muốn rớt ra ngoài.

 

"Sao mà cậu lại…?"

 

"Raon."

 

Raon lại phải quay đầu về vị trí cũ khi nghe thấy giọng nói có vẻ ngạc nhiên đang gọi tên cậu. Rimmer, người vừa mới nằm trên bục phát biểu, giờ đang đứng ngay trước mặt cậu.

 

"Con có biết gì về Hà Bộ pháp không?"

 

Đôi đồng tử xanh lục của ông ta khẽ dao động, giống như sợi dây đàn hạc vừa được gảy vậy. Rõ ràng là ông ta cũng đang ngạc nhiên.

 

"Không ạ, đây là lần đầu tiên con thấy nó."

 

Nó cũng tương tự như Âm Bộ pháp mà cậu đã học ở trong tiền kiếp, nhưng cậu thậm chí còn chưa bao giờ nghe nói đến Hà Bộ pháp.

 

"Vậy thì làm sao mà…"

 

Rimmer đã ngắt ngang những lời mình muốn nói, nhưng từ biểu hiện của ông ta, Raon cũng đã hiểu ông ta muốn hỏi gì .

 

"Con biết giải thích như thế nào đây nhỉ?"

 

Raon khẽ mỉm cười, rồi gãi gãi cổ.

 

"Con có thể đọc được dòng chảy của nó."

 

"Đọc được dòng chảy sao?"

 

"Dạ phải. Khi huấn luyện viên thực hiện bộ pháp, con chỉ nhìn dòng chảy của nó thay vì các tư thế và trình tự."

 

Hà Bộ pháp có dòng chảy tương tự với Âm Bộ pháp mà cậu đã học trong tiền kiếp. Đó chính là lý do tại sao cậu lại hiểu được nó khá dễ dàng.

 

“Thay vì chỉ nhìn vào một cái cây, con đã nhìn vào cả khu rừng. Đó chính là cách để con hiểu được dòng chảy của nó."

 

"Huh. Ồ."

 

Rimmer chỉ biết vò đầu bứt tóc và rồi kêu lên một tiếng. Có vẻ như ông ta không còn lời nào để nói nữa.

 

"Mình cứ nghĩ sẽ mất ít nhất một tuần chứ."

 

Ông ta thì thầm rằng bản thân không hề nghĩ là bộ pháp mà ông ta mất thời gian lắm mới tìm được, với một độ khó như thế, lại có thể hoàn thành dễ dàng đến như vậy.

 

"Con xin lỗi."

 

"Không, không. Không có gì phải xin lỗi cả. Ta chỉ là có hơi ngạc nhiên, thế thôi. "

 

“Hừm…”

 

Raon khẽ liếm môi.

 

‘Mình đã đi quá nhanh hay sao?’

 

Khoảnh khắc nhìn thấy bộ pháp đó, cậu liền cảm thấy phấn khích, vậy nên đã thực hiện lại nó ngay. Cậu không nghĩ rằng Rimmer sẽ ngạc nhiên vì điều đó.

 

‘Chà, ở trong tiền kiếp mình cũng khá tự tin vào bộ pháp của mình đấy chứ.’

 

Thân là một sát thủ, sức mạnh của cậu hiển nhiên không sánh được với Cao thủ, nhưng riêng về bộ pháp của cậu thì cũng chẳng thua kém gì so với Cao thủ cả.

 

[Bất ngờ chỉ vì những bước chân tầm thường đó, con người đúng thật là thảm hại mà. Ở Quỷ Quốc, Tinh hoa Vương ta đã tạo ra 'Băng Hoa Hành', chỉ một bước duy nhất là có thể đóng băng cả ngọn núi và đại dương…]

 

‘À, phải rồi.’

 

Raon gạt phăng những lời khoe khoang về bản thân của tên Thịnh nộ đi.

 

"E hèm."

 

Rimmer hắng giọng một cái, rồi quay người lại với hai tay chắp ở sau lưng.

 

“Chà, lần đầu tiên con làm được như thế này đã là rất tốt, nhưng tư thế của con vẫn còn thiếu sót. Dòng chảy đã khá ổn định rồi, vậy nên con hãy chú ý đến các hình dáng nhé. Con có thể đặt câu hỏi cho những huấn luyện viên khác, ngoại trừ ta."

 

"Đã hiểu ạ."

 

Raon gật đầu và quay người lại. Chắc chắn rồi, cậu vẫn cảm thấy mình có thể làm tốt hơn rất nhiều, vì đây là lần đầu tiên cậu thực hiện mà.

 

"Gì chứ!"

 

"C-chúng ta phải dạy sao?"

 

“Tôi nghĩ cậu ấy còn giỏi hơn tôi nữa…”

 

Những huấn luyện viên lắc đầu với vẻ mặt đầy thất vọng, lông mày nhíu chặt lại.

 

 

* * *

 

 

 

Sau buổi huấn luyện Hà Bộ pháp, Martha rời khỏi sân tập cùng với Camel.

 

"Bộ pháp đó trông khá đẹp đấy ạ."

 

Camel vừa mỉm cười vừa gãi cằm.

 

“Nó rất phù hợp để làm nền tảng cho thứ bộ pháp mà chủ nhân sẽ truyền lại cho tiểu thư. Nếu học được nó đúng cách thì sẽ rất tốt đấy ạ."

 

"Tôi hiểu rồi."

 

Martha nhẹ gật đầu, rồi đi về phía tòa nhà chính.

 

"Tiểu thư, có chuyện gì xảy ra sao ạ?"

 

Camel cảm thấy dường như cô ấy hơi khác so với mọi khi, vậy nên ông đi ngay bên cạnh cô ấy.

 

“Haa…”

 

Martha, người vẫn giữ im lặng từ nãy đến giờ, quay đầu lại với vẻ mặt cau có.

 

"Việc học bộ pháp đó khó đến mức nào vậy ạ?"

 

“Hừm, đó đúng là bộ pháp cơ bản thôi, nhưng cũng không phải là dễ học. Dòng chảy của nó khá là phức tạp."

 

Camel nhắm mắt lại một lúc rồi lại mở ra.

 

"Tiểu thư cũng có tài năng về bộ pháp mà, nên chắc chỉ cần ba ngày là đủ để hiểu được dòng chảy của nó rồi.”

 

"Ba ngày sao? Mẹ kiếp… ”

 

Martha lắc đầu với vẻ mặt sững sờ.

 

"Tiểu thư?"

 

"Vậy thì, liệu học viên có thể nào học được nó ngay lập tức không?"

 

“Nếu là một chiến binh thì có khả năng sẽ có thể sao chép được nó ngay khi vừa nhìn thấy nó, nhưng đối với một học viên thì là không thể. Họ thiếu về cả lý thuyết, kiến ​​thức và kinh nghiệm. Nói tóm lại, võ công của họ chỉ đơn giản là chưa được sâu sắc lắm."

 

"Nhưng có một tên đã làm được điều đó."

 

"Cái gì chứ? Ý cô là sao…?"

 

Camel mở to mắt ra.

 

‘Điều đó có thể xảy ra sao?’

 

Mặc dù các bước của Hà Bộ pháp khá cơ bản, nhưng dòng chảy của nó vẫn vô cùng phức tạp.

 

Một học viên không thể nào nắm bắt được nó ngay lập tức, trừ khi họ là quái vật đã được học võ thuật ngay từ khi mới sinh ra.

 

Ông nhìn vào Martha, người vẫn đang có vẻ ngạc nhiên.

 

Biểu cảm đó khiến cho ông nghĩ đến một học viên.

 

"Không thể nào. Thiếu gia Raon đã làm được như vậy sao? ”

 

"Còn có thể là ai khác ngoại trừ tên đó chứ?"

 

"Cái gì…?"

 

Camel che miệng lại để ngăn mình chửi thề.

 

"Cô có thể giải thích rõ tình hình cho tôi được không?"

 

“Sau khi huấn luyện viên thực hiện xong, mọi người bắt tay vào luyện tập. Cậu ta chỉ đứng yên ở đó và nhắm mắt lại. Rồi cậu ta mở mắt ra khi buổi huấn luyện sắp kết thúc, và sau đó thì…”

 

Martha đã mô tả tất cả mọi thứ về cảnh tượng đáng ngạc nhiên đó ở trong sân tập.

 

“Hah…”

 

Camel lắc đầu.

 

‘Đúng thật là điên rồ.’

 

Đứng yên đó một lúc và nhắm mắt lại sao, điều đó có nghĩa là cậu đã học được Hà Bộ pháp ở trong đầu.

 

‘Cậu ta có thể sử dụng tâm ảnh ở độ tuổi của mình sao…’

 

Ông đã nghĩ là Raon chỉ hơi tài giỏi, đủ để khiến tòa nhà phụ có được tia hy vọng.

 

Tuy nhiên, rõ ràng không phải là như vậy.

 

Raon Zieghart là con quái vật có thể trở thành cầu nối ánh sáng giữa tòa nhà chính với tòa nhà phụ.

 

‘Mình phải báo cáo việc này lại ngay lập tức mới được.’

 

Đó là thông tin rất quan trọng. Ông cần nói với Denier về điều đó ngay sau khi đưa Martha về tòa nhà chính.

 

"Hmm?"

 

Ông chợt nhận ra mình không nhìn thấy Martha đâu cả. Khi ông quay đầu lại thì thấy cô ấy đang theo chân ông từ phía sau và cúi gầm mặt xuống.

 

‘Chậc chậc, mình đã quá thiếu suy xét rồi.’

 

Vẫn chưa được bao lâu kể từ khi cô ấy thua Raon, vậy nên ông cần phải suy nghĩ kỹ hơn.

 

“Thưa tiểu thư, thiếu gia Raon và tiểu thư có những dạng tài năng khác nhau. Vấn đề không phải là ai giỏi hơn…”

 

Khi đang định an ủi cô ấy, Camel bỗng ngậm chặt miệng lại sau khi nhìn vào ánh mắt cô ấy khi cô ngẩng đầu lên.

 

'Ánh mắt đó.'

 

Ánh mắt của Martha không phải là ánh mắt của một kẻ thua cuộc.

 

Mà là ánh mắt của kẻ thách đấu.

 

Là ánh mắt của con quái thú biến bất cứ ai đang chạy phía trước mặt mình thành con mồi.

 

Và đó cũng chính là ánh mắt mà ông đã nhìn thấy khi ở văn phòng chi hội của Bạch Huyết Giáo, nơi mà ông nhìn thấy cô ấy lần đầu tiên

 

"Tôi mừng lắm.”

 

Martha cười một cách quỷ dị.

 

"Kẻ đã thắng tôi không phải là giả tạo."

 

Một nụ cười đẫm máu xuất hiện trên vẻ ngoài duyên dáng của cô ấy đúng là cảnh tượng đáng quan ngại.

 

'Mình đã lầm rồi.'

 

Camel nuốt nước bọt. Martha không thất vọng vì cô ấy kém tài năng hơn so với Raon.

 

Mà cô ấy đang rất phấn khích khi nghĩ đến việc đánh bại Raon, người mạnh hơn và tài năng hơn mình.

 

Martha không phải là kiểu người cần ông phải lo lắng hay quan tâm.

 

“Tiểu thư.”

 

Camel cúi đầu và Martha đi ngang qua người ông.

 

Tấm lưng nhỏ nhắn nhưng đầy tự tin của cô ấy dường như đã cho ông nhìn thấy được tương lai của cô ấy.

 

Một nữ kiếm sĩ xinh đẹp đầy nhiệt huyết, từ trên ngai vàng nhìn xuống thế giới.

 

 

 

***

 

 

 

“... Mọi chuyện là như vậy đấy. Một đứa trẻ ở độ tuổi của thằng bé mà lại học được bộ pháp ở trong đầu sao? Cháu trai của lãnh chúa đúng là thiên tài đấy!”

 

Rimmer cười toe toét, nhìn vào tảng đá hổ ở Núi Bắc Mộ nơi mà họ thường gặp nhau.

 

“Anh là quản gia của thằng bé hay sao vậy? Mỗi khi chúng ta gặp nhau anh chỉ toàn nói về thằng bé thôi.”

 

Một giọng nói uy nghiêm vang lên từ trên đỉnh của tảng đá, và khuôn mặt vô cảm của Glenn liền hiện ra.

 

"Tôi chỉ đang thỏa mãn sự tò mò của ngài thôi mà."

 

Rimmer vẫn không ngừng mỉm cười bất chấp bầu không khí lạnh lẽo mà Glenn mang lại.

 

"Ngài không thấy ngạc nhiên khi cháu trai của ngài học được bộ pháp bằng tâm ảnh sao?"

 

“Nó thật sự không thể nào là tâm ảnh được. Chí ít thì cũng phải đạt được cấp cao nhất, là Cao thủ, thì mới học một môn võ thuật bằng tâm ảnh được.”

 

Glenn xua tay một cách miễn cưỡng, nhưng ông ấy không thể giấu được khóe môi đang hơi rung động.

 

“Cũng như thằng bé nói, nó đã đọc được dòng chảy của bộ pháp bằng cách nhìn vào cả khu rừng thay vì chỉ nhìn vào một cái cây. Suy cho thì cốt lõi của Hà Bộ pháp chính là dòng chảy mà.”

 

“Ngay cả là như vậy đi chăng nữa thì điều đó cũng thật đáng kinh ngạc có phải không? Còn ai có thể làm được điều đó nữa chứ?! ”

 

"......"

 

Glenn không trả lời. Hai tay chắp ở sau lưng, ông ấy cứ nhìn chằm chằm về phía tòa nhà chính bên dưới ngọn núi.

 

“Chắc là ngài vui mừng khôn xiết nhỉ. Tôi rất vui nên mới đến để kể cho ngài nghe về chuyện đó đấy."

 

Rimmer lén nhìn một cái để kiểm tra biểu hiện của Glenn và mỉm cười.

 

"Im lặng đi. Nếu đã nói xong rồi thì đi đi. Anh nên quan tâm nhiều hơn đến những đứa trẻ khác nữa, như tôi đã luôn nói đấy."

 

"Ngài không tin tôi à? Tôi chính là Thanh kiếm Ánh sáng. Là Thanh kiếm Ánh sáng đấy. Tất nhiên là ngài không cần phải lo lắng về điều đó rồi."

 

"Một người sắp chết thì còn là Thanh kiếm Ánh sáng cái nỗi gì nữa chứ?"

 

Glenn chắp tay lại để bày tỏ sự khó chịu, nhưng Rimmer lại ngả lưng về phía tảng đá hổ thay vì bỏ đi.

 

“Hmm, những người hầu trong tòa nhà chính trông khá tất bật đấy. Họ đang chuẩn bị cho việc gì sao?”

 

Rimmer huýt sáo, nhìn những người ở trong tòa nhà chính đang hăng hái chạy xung quanh.

 

"Cũng không phải là chuẩn bị gì, chỉ là sẽ có một vài vị khách đến đây."

 

 

"Sẽ có khách đến sao?"

 

"Các sứ thần từ Vương quốc Owen sẽ đến đây trong vài ngày tới."

 

“Các sứ thần của Vương quốc Owen sao…”

 

Rimmer nhíu mày lại. Là một vương quốc nằm ở trung tâm của lục địa, Owen chính là một trong số Lục Vương, cùng với tộc Zieghart.

 

"Tôi hiểu rồi."

 

Không có nhiều thế lực duy trì được mối quan hệ tốt đẹp với tộc Zieghart. Đó là lý do tại sao ông ta lại nghĩ rằng thật kỳ lạ khi nghe nói có khách đến thăm, nhưng hóa ra đó lại là Vương quốc Owen, nơi đó có phần gần gũi với họ.

 

 

 

"Ai sẽ là người dẫn đầu các sứ thần vậy?"

 

“Tôi nghe nói đó là tam hoàng tử. Chà, phải là Công tước Tartan thì mới đúng chứ nhỉ.”

 

"Ồ, cuối cùng thì tên khốn điên rồ đó cũng đã trở thành công tước rồi sao?"

 

Rimmer nở một nụ cười hơi tàn bạo khi nghe thấy cái tên Tartan.

 

"Ồ? Chờ đã! Không phải là tam hoàng tử của Karten vẫn còn nhỏ tuổi hay sao? Cậu ấy hình như là cùng độ tuổi với Raon hay Burren mà… ”

 

"Tôi không biết về chuyện đó, vì ta không cần phải quan tâm làm gì."

 

"Tôi hiểu rồi."

 

Rimmer gật đầu. Trừ khi đích thân quốc vương đến đây với tư cách là sứ thần, nếu không thì Glenn không cần quan tâm.

 

“Nhớ yêu cầu các học viên phải duy trì vẻ ngoài thật gọn gàng, vì sẽ có thể gặp bất cứ lúc nào đấy.”

 

"Hở? Tại sao chứ?"

 

"Tam hoàng tử sẽ đến đây cùng với các học viên hiệp sĩ ở trong vương quốc của họ, và họ nói rằng họ muốn chứng kiến ​​việc đào tạo kiếm sĩ cũng như các học viên của chúng ta."

 

"Và ngài đã cho phép điều đó sao?"

 

"Tất nhiên là tôi đã cho phép rồi."

 

Ánh mắt màu đỏ sẫm của Glenn hướng về phía Rimmer.

 

“Việc bị nhìn thấy không làm cho thanh kiếm của tộc Zieghart yếu đi. Chúng ta không bao giờ trốn, cũng không bao giờ chạy."

 

"... Tôi đã không được nghe thấy câu đó trong thời gian dài rồi đấy."

 

Rimmer lẩm bẩm rằng ông ta đã từng nghe thấy câu đó hàng ngày rồi mỉm cười chua chát.

 

“Nếu anh đã vừa lòng rồi thì hãy đi ngay đi. Anh là huấn luyện viên trưởng đấy, anh còn định vắng mặt trên sân tập đến bao giờ nữa đây?”

 

Glenn cau mày lại, hạ khóe môi xuống.

 

"Được rồi!"

 

Rimmer giơ tay rồi cúi đầu một cái, có vẻ như ông ta đang chào. Sau đó ông ta quay người lại và bắt đầu đi xuống núi, rồi bỗng đột nhiên dừng lại.

 

“Hừm…”

 

Ông ta vừa liếm môi vừa quan sát sân tập thứ năm từ xa.

 

'Tam hoàng tử và các học viên hiệp sĩ sao…'

 

Biết được việc sứ thần của Vương quốc Owen có những người ở cùng độ tuổi với Raon, ông ta đột nhiên nảy ra ý tưởng tuyệt vời.

 

Rimmer quay lại chỗ Glenn và cười toe toét.

 

"Nhìn mặt của anh, chắc là lại nảy ra ý tưởng kỳ lạ gì rồi đúng không."

 

Glenn cau mày, như thể ông ấy nhìn thấy điều gì đó rất khó coi.

 

"Không, không có gì kỳ lạ cả đâu."

 

Rimmer cười toe toét như con cáo già và lắc đầu.

 

“Bởi vì nó sẽ rất hữu ích cho những mầm non của tộc Zieghart đấy.”



 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương